Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương 228:
Nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về thôn vườn trái cây, lão quỷ cười toe toét không thấy mặt trời đâu: "Aizz, người thành phố biết khen thật đấy." Ông ta ghét bỏ nhìn cảnh tượng những người mới vào bàn đánh bài mổ xẻ nhau, cố gắng lặp lại lời của hướng dẫn viên du lịch.
"Mình phải nhớ nhiều một chút, miễn cho đến lúc gặp cán bộ thôn lại chỉ biết nói mọi người bây giờ xây nhà to thế nào, trông bao nhiêu trái cây, rồi lại ngu ngốc, không theo kịp lời hay ý đẹp của người ta. Ai...
Cũng không biết trưởng thôn đi đâu nữa? Mất được mấy năm rồi, không biết bà ấy có còn ở gần đây hay không. Nếu tìm mãi mà không thấy vậy thì chỉ có thể là đi đầu thai rồi, mấy nữa xuống địa phủ phải nói cho bà ta nghe thôn vườn trái cây hiện giờ như thế nào mới được."
Đường hầm ùn tắc bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước, Diệp Tuyền nghe lão quỷ bên cạnh luyên thuyên, nhưng không cảm thấy ồn ào, ngược lại còn có chút hứng thú.
Lão quỷ không hề làm hại ai, còn rất cố gắng khống chế khí tức của mình nên Diệp Tuyền cũng không quan tâm đến ông ta.
Vườn cây ăn quả ở trong thôn phát triển lên, đường sá cũng được quy hoạch lại, theo lời người dân truyền tai nhau thì viên chức thôn Quả Viên là một người rất có năng lực.
Điện thoại của Lục Thiếu Chương lại vang lên, anh bấm vào tin nhắn. Bình thường bao nhiêu lâu Bạch Vân Quan cũng không liên lạc lần nào, nhưng hôm nay lại báo tin liên tục.
"Thôn Huyền Kiều dự đoán có mấy trăm thôn dân, hơn một trăm người bị bắt cóc, cần bói toán xác định xem có tà tu tham dự vào hay không." Chính Ngôn chuyển tiếp yêu cầu của Cục Giám sát, uyển chuyển cảm phiền sư thúc tổ giúp đỡ.
Lục Thiếu Chương khó hiểu nói: "Bói toán trong Quan chưa phát triển được chút nào sao?"
Chính Ngôn tìm một số lý do, giải thích một cách hợp lý hợp tình, chẳng hạn như lo mình không đủ năng lực rút dây động rừng, Thái An môn bị truy đuổi sẽ chó cùng rứt giậu gì đó.
Đợi đến khi Lục Thiếu Chương đồng ý, Chính Ngôn lại nghĩ thâm: Bà chủ Diệp không tâm thường, cho nên phải để sư thúc tổ nhà mình thể hiện năng lực nhiều hơn một chút hấp dẫn sự chú ý của người ta chứ? Nhìn sư thúc tổ thế kia, chắc là vẫn chưa hiểu lắm, thân làm đồ tôn, cô ấy đành phải quan tâm nhiều một chút vậy.
Đạo sĩ Chính Ngôn không hề biết rằng, bao nhiêu năng lực của sư thúc tổ nhà mình đã sớm bán hết cho Diệp Tuyền từ lâu rồi, đến đáy cũng không còn. Lục Thiếu Chương vẽ mấy nét trong không trung, tính toán đáp án: "Trong thôn chỉ có bùa chú."
Nhận được trả lời, tiểu đội Cục Giám sát thở phào một hơi, đội hành động thứ nhất nắm được chút manh mối về Thái An Môn lập tức lao tới, kết quả là phát hiện ra hang ổ hoang vắng, vườn không nhà trống, quả thật rất đáng tiếc. Nghiêm Yên lau mặt phất lại tinh thân: "Thái An không ở đây, nhưng quỷ hồn trong thôn vẫn còn đó. Hoạt động này do cảnh sát chỉ đạo, chúng ta hợp tác để kiềm chế quỷ hồn và điều tra tội ác trước đó, có hiểu không?" Nghiêm Yên nhanh chóng ra lệnh, đội ngũ dưới chân thôn Huyền Kiều đã sẵn sàng hành động.
"Đã bắt đầu triển khai bắt giữ rồi sao?" Diệp Tuyền nghe được Lục Thiếu Chương liên lạc với tiểu đội Cục Giám sát, trong lòng có chút nhộn nhạo: "Vậy chúng ta tới thôn Huyền Kiều xem một chút đi." Trong đường hầm vang lên giọng nói AI của bản đồ: "Bắt đầu điều hướng đến thôn Huyền Kiều, thời gian dự kiến..."
Lão quỷ ở cạnh xe jeep nghe vậy, không khỏi chặc lưỡi: "Hướng dẫn đường đến thôn Huyền Kiều? Thanh niên nào lại ngu ngốc đến đây để leo núi vậy, đi vào thôn sẽ bị ăn thịt đấy, có biết không, đừng có đi"
Lão quỷ lẩm bẩm quay đầu lại, thoáng nhìn thấy cô gái trẻ ngồi trên ghế lái, cau mày nói: "Cô bé tay chân gầy guộc này sắp gặp rắc rối rồi, không được, mình phải tìm cách đâm thủng lốp xe của cô ấy, thà mất chút tiền còn hơn là phải chịu khổ."
Vừa nói, lão quỷ vừa nhảy xuống, hướng về phía chiếc xe jeep. Còn chưa xuống đến nơi, ông ta đã lao ra, sự chênh lệch độ cao giữa xe buýt và xe jeep đã khiến ghế phụ lộ ra.
Cái miệng lẩm bẩm của lão quỷ đột nhiên im bặt, giống như bị bóp chặt cổ gà, hai mắt lồi ra, thiếu chút nữa bật ra khỏi hốc mắt.
“Anh, anh, cái này, cái này -"
Những gì lão quỷ nhìn thấy nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Quỷ anh hung tàn mặt mũi nham hiểm nằm dựa trên ghế, đạo sĩ toàn thân màu trắng ngồi bên cạnh, một lớn một nhỏ cùng nhau nhìn qua. Hai thế lực thiện và ác nhìn chằm chằm vào ông ta, khung cảnh khó mà tưởng tượng nổi. Lão quỷ run rẩy nhìn cô gái mà mình vừa thương hại, thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, đây chỉ là một người bình thường, ngoại trừ xinh đẹp hơn một chút, thì cũng không có gì lạ hết. Ông ta chỉ muốn giúp đỡ người bình thường đáng thương này một chút thôi, quỷ anh và đạo sĩ hẳn là có thể thả ông ta đi nhỉ?
Diệp Tuyền giơ tay lên mỉm cười chào hỏi, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của lão quỷ: "Nếu lão đã quen đường ở đây, hay là đi trước dẫn đường đi?" Lão quỷ lập tức tê dại, quỷ hồn hoàn toàn không có cơ thể bỗng chốc lại cảm nhận được cái gì gọi là không dám cử động.
Nhìn kỹ lại, cách bố trí của trên xe hoàn toàn tập trung vào "người bình thường" này, đạo sĩ linh lực kỳ lạ và quỷ anh bên cạnh cũng đang dõi theo quyết định của cô.
Ông ta phải nhận ra mới đúng chứ! Làm sao một người bình thường có thể ngồi cạnh quỷ anh và đạo sĩ được?
Áp lực vô hình bóp nghẹt con đường của lão quỷ, giờ phút này ông ta liền nghĩ có không muốn lên xe cũng không được nữa rồi.
Lão quỷ mặt nhăn nhó bước lên xe jeep, lập tức giãi bày: "Đại sư, đại sư, lão Dương tôi trước khi chết đã sáu mươi ba tuổi, ở lại dương gian chỉ vì muốn tìm quan viên của thôn nhỏ chúng ta, gặp lại người đó một lần. Thật sự không hề có ý định làm hại người khác. Tôi không phải người thôn Huyền Kiều, cũng chỉ biết một cách để đến được đó là leo đường núi, còn đường nhỏ gì đó thì vẫn phải hỏi người dân thôn Huyền Kiều... Cô muốn hỏi gì tôi?" Diệp Tuyên nhướng mày: "Làm sao ông biết thôn Huyền Kiều có vấn đê? Quả Viên thôn của các ông cách gần như vậy, ông có nghe được gì không?" "Cũng không dám nói bậy!" Lão Dương lo lắng xoa xoa tay: "Việc này thì, thôn Huyền Kiều là một cái thôn lẻ loi trên núi, cả thôn đều là tông tộc họ Lâm, không có phụ nữ gả đi, cũng chưa từng nghe có kết hôn gì đó, nhưng vẫn có trẻ em hàng năm ra đời đi học, không tuyệt hậu, vậy thì... người trẻ có thể không biết, nhưng những người lớn tuổi hơn một chút cũng từng suy đoán ít nhiều, chẳng qua là chia vợ mua bán người mà thôi. Nhưng thôn Huyền Kiều không cho người ngoài vào, trước đó chính phủ điều tra dân cư cũng không phát hiện ra vấn đề gì, chúng ta không có chứng cứ nên cũng không thể nói bừa được phải không?”
"Khi tôi chết, vườn cây ăn quả vừa mới ra trái, cũng chưa làm đường xong, tôi không yên tâm, hơn nữa cũng muốn tìm xem quan chức thôn có còn ở đây không nên đã trốn ra ngoài không theo quỷ sai đi. Đã gân một năm, nhìn vườn cây ăn quả được mùa, thấy trái cây mới ra chợ vận chuyển dọc theo những con đường đã được sửa chữa, cũng thấy người dân xây dựng nhà máy, aii, thôn làng đúng là càng ngày càng tốt đẹp hơn."
Lão Dương thở dài: "Tôi không tìm thấy hồn ma của thôn trưởng trong thôn, nên tôi nghĩ đến việc ra bên ngoài tìm thử, nhỡ thật sự tìm thấy thì sao. Tôi lang thang đến chân núi thôn Huyền Kiều, gặp phải ma nữ trên núi, tôi mới biết những gì trước đây mọi người lén lút bàn tán đều là thật! Đám súc sinh Lâm tộc còn không bằng cả heo chó! Không biết là quen biết bà cốt làm những việc bẩn thỉu này ở đâu, quỷ chết rồi cũng không thoát được, bị bọn họ ra lệnh làm hại biết bao nhiêu người, đúng là ác ôn mà."
Lần đầu tiên Dương lão nhân gặp một hồn ma khác là ở dưới chân núi thôn Huyền Kiều, ma nữ sau khi chết trông rất chật vật, khiến ông ta sợ hãi xém bay cả linh hồn.
Ma nữ đối diện rất xinh đẹp, có khí chất của người thành phố, ăn mặc sang trọng nhưng lại làm chuyện xấu, vẫy tay với một cô gái trẻ trong thôn đang vội chạy về nhà vào lúc nửa đêm, cố lừa cô ấy đi. Ma nữ cũng có vẻ bối rối, tiến lên hai bước lại lùi một bước, nhưng lão Dương lúc đó không nghĩ được nhiều như vậy.
Lão Dương cực kỳ tức giận, lập tức lao tới đánh cô ta. Ông đánh mạnh đến nỗi ma nữ chạy rất xa, nhưng một con ma nữ khác đột nhiên xuất hiện, hét lên rằng cô ta sẽ dẫn người đến đánh trả ông, rồi lại nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Cô bé nửa đêm bị ma nữ ảnh hưởng tỉnh táo lại, phát hiện không hiểu tại sao mình lại mơ mơ màng màng đi chệch đường tới một thôn làng khác. Cô bé sợ hãi, chạy nhanh về nhà.
Sau đó lão Dương mới hỏi ma nữ còn đang tỉnh táo: "Xem ra cô cũng là một người trong sạch, tại sao lại chết ở đây, lại còn định làm hại những cô bé khác?" Thôn Huyền Kiều và thôn Quả Viên nằm ở phía nam tỉnh Lạc Hoa, có rất nhiều núi đồi trập trùng. Nếu đi từ đường quốc lộ đến thôn Huyền Kiều và thôn Quả Viên thì một nơi nằm trước một nơi nằm sau. So ra thì, thôn Huyền Kiều nằm trên núi, đường đi dễ dàng hơn, thôn Quả Viên nằm dưới khe núi, ngăn cách bởi núi lớn, đường đi vừa gập ghềnh vừa quanh co.
Nhưng nếu tính từ ngọn núi hai bên sở hữu, nếu thôn Huyền Kiều và thôn Quả Viên mà nằm cạnh nhau thì ghép lại sẽ thành một thôn mới.
Sông núi nghèo nàn sinh ra con người ngỗ ngược, hai bên từng vì tranh giành một ít đất đai, lương thực và nguồn nước mà đánh nhau. Nhưng lão Dương không ngờ rằng nữ ma lại nói cho ông ta biết rằng cô ta bị người ở thôn Huyền Kiều khống chế, không thể không tấn công người sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận