Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương 278:
Khi lướt qua làn nước, mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều bị bao phủ bởi một màu xám xịt và u ám, khiến mọi người rất khó nhìn rõ.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ không có tác dụng gì với Lục Thiếu Chương, anh bóc miếng vỏ cam cuối cùng rồi đưa cho Diệp Tuyền.
Sau khi tách ra, những lát cam tuy bên ngoài khá khô nhưng bên trong lại rất mềm. Diệp Tuyền cúi đầu cắn một miếng, cảm giác lúc cho vào miệng rất giống như ảo thuật, cô lấy ra một quả cam khác đưa cho Lục Thiếu Chương: "Đây."
Diệp Tuyền dùng đầu ngón tay xê vỏ cam, quả cam tựa như đang nở rộ, từ vỏ cam nứt ra, hoa thịt nở rộ.
Chiếc xe buýt ma lao ra khỏi vũng nước cuối cùng, Nguy Thanh Vũ là tài xế có khả năng định hướng và trí nhớ rất tốt nên dừng lại rất nhẹ nhàng.
Tiểu Vân Đóa vốn đang dùng bút vẽ vẽ cái gì đó, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chuẩn bị tìm đường.
Vù— bốp!
Một quả pháo hoa bất ngờ nổ tung, bầu trời đêm được nhuộm bằng những màu sắc rực rỡ.
Lúc đó đã là ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, khu vực này có lẽ không nằm trong vùng cấm pháo hoa, người về nhà ăn Tết rộn ràng đốt pháo hoa, những bông pháo hoa xinh đẹp nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt vui vẻ của bọn họ.
Diệp Tuyền nhìn cô gái nhỏ ngồi ở hàng ghế trước đang bị pháo hoa mê hoặc, nhẹ nhàng mỉm cười, đặt "bông hoa" màu cam vào tay Lục Thiếu Chương. Cô nghiêng người về phía Lục Thiếu Chương, hạ giọng nói: "Bạn nhỏ và bạn lớn cùng nhau xem pháo hoa."
Lục Thiếu Chương không còn đỏ mặt như lúc mới tỉnh lại, nhưng lúc bị cô trêu chọc lỗ tai vẫn vô thức đỏ lên, anh vươn tay ôm lấy Diệp Tuyền, ôm thật mạnh: "Chúng ta cũng mua một ít pháo hoa đón năm mới đi."
Diệp Tuyền rất có hứng thú nói: "Được rồi, anh chọn một ít, em sẽ chọn một ít... Tiểu Du, An An mau nhìn xem.”
Pháo hoa trên bầu trời dần tán đi, Tiểu Vân Đóa nhanh chóng thoát khỏi sự kinh ngạc, nhận trách nhiệm dẫn đường, xác định hoàn cảnh xung quanh và dẫn đường cho Ngụy Thanh Vũ.
Chiếc xe buýt ma càng đi càng xa, Ngụy Thanh Vũ càng cảm thấy nơi này quen thuộc hơn.
Mãi cho đến khi nhìn thấy lớp âm khí xám xịt ở xa xa, Ngụy Thanh Vũ mới chợt nhận ra:
"Đây không phải là vòng vây gần đây Cục Quản lý đang phong tỏa để làm gì đó sao?"
Tiểu Vân Đóa có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền vui vẻ nói: "Thật sao? Tốt quá."
Tiểu Vân Đóa nhận ra luông âm khí trước mặt: "Nhưng xem ra chúng ta còn chưa đến chỗ của người bạn đó, chúng ta có thể vào đó được không?"
Diệp Tuyền mở tấm bản đồ ra, căn cứ vào tình hình bản đồ lúc ban ngày, bọn họ xác thực đang ở trong phạm vi rõ ràng mà cả người và quỷ đều biến mất. Ngôi làng được xây dựng trên ngọn núi phía trước đã bị bóng tối bao phủ, không thể nhìn rõ bên trong, chỉ có thể nhìn ra nó khá rộng lớn, nhà cửa được sửa sang rất tốt, bên ngoài còn có cổng tò vò. Ngôi làng rõ ràng được xây dựng cách ranh giới giữa tỉnh Khuẩn và nước An Nam không xa, nhưng bên trong lại vô cùng im lặng, như thể không có ai ở trong đó vậy.
Trong trường hợp này, cô không cần nhắc nhở cảnh sát và người của Cục Quản lý đến xem xét một lân nữa.
Thấy xe buýt ma và mọi người cùng nhau xuất hiện trong khu vực do Cục quản lý canh giữ, các đạo sĩ của Cục quản lý vội vàng chạy tới, sau khi xác minh danh tính phát hiện Diệp Tuyền cũng tới, tất cả đều tránh đường.
Bọn họ thậm chí có chút kinh ngạc, đầy tin tưởng mỉm cười: "Cố vấn Diệp đến rồi, chúng ta nhất định có thể tiến thêm một bước lớn!"
Diệp Tuyên: ...
Đừng bắt cô làm thêm giờ nữa mà, có được không!
"Có người đang đợi tôi ở điểm dừng tiếp theo. Khi đến đó tôi sẽ rời đi- Tạm biệt! Tạm biệt, bà chủ Diệp!" Tài xế xe buýt ma nhìn làn sương mù trước mặt, nơi đã nhiều lần được nhắc nhở không nên bước vào trong đó rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Người sống vào làng thì không sao, nhưng cô ta nghe các đại sư nói rằng ma quỷ rất dễ bị hại. Lần trước sửa xe phải viết báo cáo, cô ta còn phải xin nghỉ phép mất mấy ngày, đầu năm mới sắp tới rồi, tháng này cô ta phải có mặt đầy đủ! Nhất định không thể đi vào bên trong được!"
Diệp Tuyên không quan tâm tới tài xế quỷ đã bỏ chạy, cô đã ở đây rồi, đi bộ qua là được.
Biết Diệp Tuyền sắp đi vào, Lộ Băng đang làm công việc văn thư ở đây để điều phối các bên liền chạy tới kể cho cô nghe về tiến triển: "Vốn dĩ ở đây có vòng mơ hồ mê hoặc tâm trí con người bao trùm khắp thôn làng. Nếu không có dân làng dẫn đường, chúng ta sẽ không vào được bên trong. Nhưng chúng tôi đã xin lệnh từ phía chỉ huy và bỏ qua giai đoạn vòng mơ hồ này. Các đạo sĩ bước vào hiện trường hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh và đã giải cứu được hầu hết các nạn nhân ở bên trong."
Các đạo sĩ từ Cục quản lý đã có mặt ở đây cả ngày lẫn đêm, thực hiện các nghi lễ và dân dần tiến về phía trước.
Mấy tên ngốc xui xẻo bị tà tu điều khiển đương nhiên cũng bị vướng vào tình thế này. Chính phủ cũng đang đàm phán với một số người chạy trốn đến nước An Nam từ tỉnh Khuẩn ở lại nước An Nam để thực hiện hành vi mua bán người. Dựa vào mấy tấm bùa chú và sức mạnh đặc biệt do tà tu ban tặng, bọn chúng còn tưởng rằng bản thân mình đã trở thành một bậc thầy lão luyện nhưng cuối cùng vẫn bị kiểm soát.
"Đại đa số sao?" Diệp Tuyền nhướng mày.
Vị đạo sĩ canh giữ ở đây và Lộ Băng nhìn nhau, Lộ Băng có chút bất đắc dĩ: "Sau khi giải cứu chúng tôi mới phát hiện có một cô bé tình cờ tìm được cơ hội trốn thoát vào ngày miếu Hoa Thần bị sụp đổ, đám tà tu kia đều chuyển đến núi Hoa Thần. Bằng cách nào đó cô bé đã vượt qua tâng phong tỏa ở đây rồi chạy trốn.
"Lúc chúng tôi tới nơi, người trong thôn còn đang tìm kiếm cô bé, nhưng vẫn chưa tìm được cô bé. Dấu vết của âm khí ở đây quá khó hiểu, cho dù làm như thế nào cũng không thể tìm ra người ở đâu. Có lẽ cô bé đã chạy thoát rồi. Bây giờ vận may đã yếu đi rất nhiều. Chúng tôi có thể chắc chắn rằng người đó vẫn an toàn. Chúng tôi đã phân tích rằng người đó có thể đã bị quỷ bắt đi nên muốn dọn dẹp dàn xếp cho những quỷ hồn ở đây càng sớm càng tốt, như vậy những người đó có thể trở lại cuộc sống thường nhật của mình, những quỷ hồn kia cũng có thể được yên nghỉ."
"Nếu như bà chủ Diệp đi vào có gặp được cô bé ấy, có lẽ phải phiên cô mang cô bé ra ngoài." Lộ Băng cầu xin.
"Tôi sẽ chú ý." Diệp Tuyền gật đầu.
"Đây chính là con quỷ đã chạy trốn trước đó sao?"
Lộ Băng nhìn Tiểu Vân Đóa, nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, cô ấy kiếm cớ lôi Diệp Tuyên sang một bên: "Trong thôn không có cô bé nào cỡ tuổi này, bọn họ cũng sẽ không mua cô bé nhỏ cỡ tuổi này. Cô cũng biết đấy, lệnh phong tỏa ở đây nghiêm ngặt như thế nào, cô bé ấy...
Lộ Băng cũng đã học được rất nhiều điều từ kinh nghiệm nhiều năm hợp tác với cảnh sát. Không một con quỷ nào bị tà tu giam giữ có thể thành công trốn thoát, việc một con quỷ quá bình thường có thể trốn thoát khỏi vuốt nhịn của bọn chúng là một điêu quá mức kỳ lạ.
Diệp Tuyền giơ tay đè câu hỏi còn dang dở của cô ấy xuống: "Tôi biết."
Lộ Băng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì chúc cô thuận lợi bình an."
Trước đó, các đạo sĩ đã đăng ký ngắn gọn thông tin của Tiểu Vân Đoá, biết trí nhớ của cô bé rất hỗn loạn nên bọn họ đã nhiệt tình cung cấp cho cô bé phân mềm tìm kiếm để xem liệu có thể tìm kiếm thêm nhiều thứ khác bắt đầu từ ký ức bị phân mảnh hay không.
Tiểu Vân Đoá nhìn vào màn hình, tìm kiếm một lúc rồi buôn nó ra, nói với bọn họ rằng cô bé đang tìm một con quỷ.
Những ngày này, Cục Quản lý cũng đã điều tra những truyền thuyết siêu nhiên và những thứ tương tự từng tồn tại ở đó, đạo sĩ hỏi cô bé đang tìm ai, thấy Tiểu Vân Đoá đáng yêu, liền nói thêm vài câu: "Ví dụ như ở cổng vòm nơi ca sĩ thường hát kinh kịch, giữa thung lũng và dòng sông nhẹ nhàng lay chuyển vào lúc nửa đêm... Những nơi này quỷ hồn có lẽ sẽ có cấp bậc cao hơn, gân như bằng quỷ vương. Hiện tại có thực lực, em muốn tìm cái nào?"
"Người bạn đứng ở cổng thôn! Nhưng người đó không phải ca sĩ, mà là một vị tướng quân. Những gì em nghe được là những gì anh ta nói trước khi tham gia vào trận chiến!" Tiểu Vân Đoá nghiêm túc sửa lại. Nơi cô bé muốn đến là cái cổng ở lối vào làng.
Tiểu Vân Đoá nghiêm túc đến mức các đạo sĩ không thể không cẩn thận xem xét các thông tin đã thu thập được để xác nhận xem có sai sót nào không. Cuối cùng, bọn họ lắc đầu nói: "Trong hí kịch cũng có tướng quân, người đó chính là Võ Sinh.”
Tiểu Vân Đóa lắc đầu như lạch cạch: "Không, thật sự là tướng quân."
Hai bên tranh cãi qua lại rất lâu nhưng không ai thuyết phục được đối phương.
Đạo sĩ ân cần nhắc nhở: "Vậy thì mọi người nhớ phải cẩn thận. Con quỷ hát trong vở kịch có thể đã ở đây từ lâu, có thể huy động một lực lượng nhất định nào đó. Chúng tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không gọi được con quỷ trong cánh cổng ra. Ngược lại, nó đã bị đám sương mù gần đó đẩy ra ngoài."
Tiểu Vân Đóa lắc đầu không chịu tin, nghiêm túc nói: "Anh trai của em là tướng quân, là người tốt, không, là quỷ tốt. Có lẽ chỉ là không dám tin tưởng mọi người sẽ không hại tới chúng em thôi."
Đạo sĩ nhất thời không nói nên lời. Nói có thể hại người... Trước mặt còn có một người, hình như là do quỷ hí kịch phái ra bên ngoài. Còn nói rằng sẽ không làm tới hại ai cả, thực ra bọn họ vẫn cảm thấy có chút bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận