Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương T181:

Chương T181:Chương T181:
Đường Văn Văn hai mắt đỏ hoe, nhưng không có rơi một giọt nước mắt: "Bọn họ đều nói ông bà sống thọ, đây là hỉ tang. Ông bà nằm mơ không hô hấp là do lúc ra đi quá thanh thản, nên mới không để lại cho tôi lời nào, không nhìn tôi cái nào đã đi rồi. Nhưng tôi chỉ ra ngoài một chuyến thôi mà, đã không thể nhìn họ lần cuối cùng nữa rồi..."
Du Tố Tố thấy vậy không đành lòng, đưa khăn giấy cho cô ấy.
Đường Văn Văn lập tức không nhịn được nữa, thanh âm rất thấp, khàn khàn như bị nghẹn trong cổ họng, tràn đầy bi thương: "Tôi thà rằng bọn họ không yên tâm về tôi, nói với tôi một câu rồi hãy đi!"
"Hỉ tang... Người quan trọng nhất đối với tôi đã không còn nữa, ông bà nội không còn nữa, sao có thể gọi là hỉ tang chứ? Vui ở chỗ nào?" Đến giờ phút này, Đường Văn Văn vẫn đè nén thanh âm, cố gắng không làm phiền người khác. Nhìn từ phía sau chỉ có thể thấy đôi vai của cô gái đang run rẩy, gần như không nghe được tiếng cô ấy đang khóc.
"Làm sao chúng ta có thể yên tâm bỏ lại một mình cháu chứ..." Ông bà nội Đường nghẹn ngào nhìn đứa cháu gái đang gục ngã của mình. Hai hồn ma xám xịt nhìn cô gái, liên tục gọi "bé ngoan",'Văn Văn" để an ủi cô ấy, nếu không phải không khóc được thì bây giờ bọn họ đã ôm Đường Văn Văn bắt đầu lau nước mắt rồi.
Nhưng bọn họ đã thành ma, căn bản không thể chạm vào Đường Văn Văn, bọn họ cũng không dám để âm khí chạm vào cô ấy, chỉ có thể lo lắng chạy quanh, khẩn cầu nhìn Diệp Quyền, hy vọng cô có thể giúp đỡ.
Nhìn hai ma một người trước mặt tràn đầy thống khổ, vẻ mặt Diệp Tuyền vẫn bình tĩnh.
Đường Dịch phát hiện em họ đi mãi vẫn chưa trở về, nhìn người đứng quầy không biết nên nói gì, bối rối đi tới. Nhìn thấy bộ dáng của Đường Văn Văn, anh ta không khỏi giật mình: "Sao vậy?"
Đường Dịch lập tức nhớ tới hai hôm trước khi em họ còn ở trong thôn cũng có bộ dáng như thế này. Hoặc khóc hoặc im lặng khiến người ta sợ. Gia đình Đường Dịch thấy cô ấy như vậy nên mới muốn đưa cô ấy đi chơi thư giãn. Nhưng sau khi đến Thanh Giang sống, Đường Văn Văn vẫn uể oải ngoan ngoãn, không có tiến triển gì.
Cha mẹ Đường lo lắng, cuối cùng Đường Dịch cân nhắc, dứt khoát đưa cô đến quán ăn vặt đêm khuya.
Cha mẹ Đường cảm thấy Đường Dịch đề nghị đưa em họ đi ăn tối hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề. Nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn, đành phải cố đấm ăn xôi vậy.
Có vẻ như chỉ có anh cảm thấy quán ăn vặt đêm khuya có ma lực thần kỳ, có thể khiến người ta bình tĩnh lại, thậm chí còn tìm được cơ hội để thoát khỏi vận đen. Vốn dĩ thấy Đường Văn Văn ăn cơm xong tâm trạng tốt lên một chút, Đường Dịch cũng yên tâm hơn. Nhưng mới được một lúc, tại sao lại thấy khó chịu rồi?
"Em, em không sao.' Đường Văn Văn vội vàng lau mặt.
Cô ấy không biết tại sao đột nhiên lại nói ra chuyện gia đình, có lẽ là vì trong lòng quá khó chịu, hoặc có lẽ lời hỏi thăm của Diệp Tuyền đã nhắc nhở cô ấy rất nhiều... Những việc nhỏ nhặt này đến người trong thôn cũng chẳng thèm nhắc đến, chỉ có cô ấy mới nhớ đi nhớ lại, chắc đại sư chẳng để tâm đến đâu."Thật xin lỗi, tôi nói hơi nhiều rồi." Đường Văn Văn hy vọng nhìn Diệp Tuyền: "Tôi phải làm gì mới có thể gặp được bọn họ?"
Diệp Tuyền cười cười, hỏi lại cô ấy: "Nếu như ông bà cô thật sự có tiếc nuối không đi được, vậy thì cô định làm như thế nào?"
Đường Văn Văn im lặng một lát: "Dù khó khăn đến mấy, tôi cũng sẽ giúp họ làm được."
Cô ấy chung quy là tự trách mình.
Trong vô số giấc mơ mấy hôm nay, cô ấy đều nghĩ rằng lúc đó trong nhà không có ai, nếu cuối cùng ông bà mở mắt ra, muốn gặp lại cô ấy nhưng cô ấy lại không có ở đó, có phải rất khó chịu không?
Mặc dù ném bát có chút mê tín nhưng biết đâu chừng bọn họ thực sự có chuyện gì thì sao?
Chú hai nhà họ Đường đã xa làng rất nhiêu năm, quan hệ cũng không thân thiết, con trai cả lẽ ra là người kê cận nhất nhưng lại không đáng tin cậy chút nào. Nếu cô, đứa cháu gái, đứa trẻ được ông già yêu thương, quan tâm nhất trong những ngày cuối đời không giúp họ bày tỏ nỗi trăn trở thì ai sẽ giúp họ đây? Giọng nói của Đường Văn Văn dần dân trở nên kiên định hơn: "Nếu có hối hận thì tôi sẽ bù đắp; nếu có lo lắng thì tôi sẽ làm."
Du Tố Tố nghe vậy cũng thấy buồn, Đường lão đại nghe có vẻ chẳng ra gì nhưng con gái ông ta lại được ông bà dạy dỗ trở thành một người quá tốt."Còn bản thân cô thì sao? Cô cũng phải có cuộc sống của riêng mình chứ." Du Tố Tố không thể không hỏi.
"Tôi được ông bà nuôi dưỡng. Nếu không có họ, tôi đã sớm không còn rồi." Câu trả lời của Đường Văn Văn nghe thì có vẻ hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng lại rất chính xác.
Đường Dịch đi tới nghe một lúc, gân như đã hiểu ra. Em họ đến gặp bà chủ Diệp nhờ cô chiêu hồn để gặp lại ông bà nội một lần.
Không hiểu sao, anh ta lại không hề có chút nghi ngờ nào, cảm thấy bà chủ Diệp có thể làm ra chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Anh ta nghe em họ nói xong thì im lặng một lúc. Anh ta chỉ về nhà với ông bà những dịp nghỉ lễ, tình cảm không sâu sắc như Đường Văn Văn, nghe thôi cũng thấy đau khổ và khó chịu rồi.
Đường Dịch tiến lên ôm lấy vai Đường Văn Văn: "Không sao đâu, anh trai ở đây rồi."
Đường Dịch nghĩ tới quy trình nghỉ lễ đã nghe qua: "Bà chủ Diệp, chúng ta có cần phải thắp hương cầu nguyện tìm ngày lành tháng tốt rôi mới nhờ cô hỗ trợ không?"
Diệp Tuyên liếc anh ta một cái.
Người khác nói thì chẳng có gì buồn cười, nhưng qua miệng Đường Dịch thì lại vô cùng hài hước.
Đường Dịch trước đây gặp phải một vụ tai nạn ô tô, sinh hôn chạy đến quán ăn vặt đêm khuya ăn cơm, được Diệp Tuyền đưa về thì mới bình an sống lại. Nếu như Diệp Tuyền chọn ngày lành để anh ta thắp hương cầu nguyện, thì Đường Dịch bây giờ đã lạnh người rồi.
Sinh hồn của Đường Dịch trở vê không nhớ rõ chuyện này, Du Tố Tố ngồi bên cạnh cố gắng lắm mới nhịn được cười.
Vừa lúc mấy người Đường Dịch chính là tốp khách cuối cùng, quán ăn sắp đóng cửa, Diệp Tuyền ra hiệu cho Du Tố Tố thu dọn bàn cuối cùng của những thực khách đã rời đi.
Cửa quán ăn vặt đêm khuya đóng lại, Diệp Tuyền liếc mắt nhìn hai bóng ma đang nói chuyện phiếm: "Người mọi người muốn gặp đều ở đây, chuẩn bị một chút, mọi người tự nói chuyện với nhau đi." Hai người hai quỷ còn chưa hiểu ý của Diệp Tuyền, bỗng Đường Dịch nhìn thấy hai cái bóng xám đột nhiên xuất hiện ở bên quầy tính tiền, càng ngày càng rõ ràng.
Nhìn kỹ hơn thì thấy một ông lão gày gò và bà cụ vẫn còn đang quấn khăn liệm, sắc mặt tái nhợt xanh xao nhìn thẳng về phía bên này, khiến Đường Dịch đột nhiên nổi da gà giữa đêm.
"Ông nội, bà nội, sao hai người lại tới đây được?"
Đường Văn Văn thấy rõ cái bóng đối diện, lập tức sửng sốt, mãi đến khi nghe thấy tiếng Đường Dịch, cô ấy mới tỉnh táo lại.
Cô ấy vốn tưởng rằng mình chỉ có thể nhìn thấy ông bà trong mơ, nhưng không ngờ rằng thực sự có thể nhìn thấy họ mặt đối mặt như thế này, như thể họ vẫn còn đang sống.
Nhìn ông bà ở đối diện vẫn đang âu yếm nhìn mình, mũi Đường Văn Văn cay cay, lao về phía hai người họ: "Ông bà ơi! Con nhớ hai người lắm!" Vừa mở miệng cô đã nói giọng địa phương của quê nhà.
Đường Văn Văn vừa nhúc nhích đã khiến cả hai ông bà Đường giật mình, vội vàng bay trở lại nói: "Đừng tới đây, chúng ta hiện tại là ma, nếu tiếp xúc quá nhiều cháu sẽ bị bệnh đấy."
"Cháu không sợ." Đường Văn Văn đang định đi tới, nhưng bị bà nội Đường trừng mắt nhìn, cuối cùng mới bình tĩnh dừng lại tại chỗ.
Cô ấy gặp lại được ông bà phấn khích quá, đầu óc mãi mới tỉnh táo lại được, nhớ ra điều muốn hỏi: "Cháu luôn cảm thấy sau bảy ngày vẫn có người ở bên cháu, hai người vẫn luôn không đi sao?
Đường Văn Văn bắt đầu căng thẳng: "Cháu đã làm gì sai sao? Có phải ngày tang lễ đã xảy ra chuyện gì không? Hay là...'
Cô ấy nói hết những khả năng có thể xảy ra, rõ ràng là mấy hôm nay luôn nghĩ đi nghĩ lại.
Các hồn ma nhìn thấy sự quan tâm của cô, vừa vui mừng vừa khó chịu. Họ biết cuộc gặp gỡ này là cơ hội hiếm có, nên vội vàng ngăn lại suy đoán bừa bãi của cháu gái: "Bé con, ông bà không sao cả, lúc bát vỡ là do chúng ta tức giận với thằng cả, không liên quan gì đến con đâu."
Bà Đường nói thêm: "Khi bà mới chết, đầu óc mơ mơ màng màng. Vào ngày chôn cất mới tỉnh táo lại. Lúc ra ngoài quỷ sai đã đưa ông bà đi, nói rằng sau bảy ngày mới có thể về thăm. Tính tình của thằng cả làm ông bà tức giận quá nên mới cản nó lại, không ngờ lại khiến cháu lo lắng."
Bà Đường nhìn cháu gái mắt đỏ hoe, nhẫn nhịn, không nỡ nói ra, họ ở lại vì nghĩ đến cháu gái.
Ai mà không nhớ người thân của mình, ai mà không biết cảm giác nhớ nhung là như thế nào chứ. Âm dương đã cách biệt rồi, không cần thiết phải nói ra để cháu gái càng thêm buồn lòng nữa.
Sau khi gọi cháu gái lại cẩn thận nghe, bà nội Đường vẻ mặt nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề: "Văn Văn, con không biết, hai ông già chúng ta đã sớm bàn bạc lập di chúc rồi, đất đai nhà cửa đều để lại cho cháu. Hai ông bà đi sớm, không kịp nói với cháu, cháu phải về nhà càng sớm càng tốt. Đừng đợi đến khi ba cháu làm xong thủ tục thì đã muộn rồi."
Đường Văn Văn sững sờ, không nói nên lời.
Bà nội Đường nhìn cháu gái đang sửng sốt không thể tin được, giọng nói dịu dàng hơn, lại nói: "Đất đai và nhà cửa trong thôn đều để dành cho cháu, đây là đồng vốn ông bà cháu cho cháu. Tuy rằng không nhiều, nhưng Văn Văn à, cho dù đi bao xa, dù ông bà có ở đây nữa hay không, ở đây vẫn có nhà của cháu." Nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận