Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương 177:
[Bảo mẫu bị chìm ngập trong lông mèo, không biết phải làm sao. jpg]
Diệp Tuyền xoa xoa đầu chó an ủi nó: "Đi ra ngoài chơi đi. Đừng có kêu to, buổi sáng nhớ trở về."
Đại Kim ngậm đĩa ném cùng với dây xích lên đi lên trên đầu, thể hiện ra ý thức tự chủ khá mạnh. Từng con chó con mèo phiên bản mini đều đi theo sau nó nhảy ra ngoài bệ cửa sổ, con nào con nấy đều không đi đường thường bắt đầu vui mừng nhảy nhót.
Bà Ngưu ở tiểu khu cũ đằng sau quán ăn đêm nửa đêm đi vệ sinh, bà ta nhìn từ cửa sổ ra ngoài thì ngây ra.
Một con chó đại hoàng dẫn theo một đám chó con mèo con đi qua, đội ngũ xếp thành một hàng dài, thoạt nhìn thì rất có trật tự. Thế nhưng bên trong lại có mấy con không ngừng chạy ra ngoài, nhìn thấy cái gì cũng rất tò mò muốn chạm vào, còn có con giống như không biết đi đường, thi thoảng chân trái vấp chân phải rồi ngã xuống lăn một vòng, cả một đoàn nhỏ mơ màng ngẩng đầu lên, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì vậy.
"Ôi, từ lúc nào mà phố Hỉ Lạc của chúng ta lại có nhiều chó mèo như vậy? Giống như con chó con mèo con vừa mới ra đời vậy, thật đáng yêu... Bà Ngưu nhớ tới hôm nay cháu trai cháu gái đáng thương vì muốn nuôi mèo hoặc nuôi chó mà đã cầu xin cả một ngày trời.
Con trai và con dâu nhà họ Ngưu nửa đêm bị bà ta gọi dậy hai mắt đờ ra, nhìn tới mức hai mắt đều mỏi, hai người ngẩn ra vì không nhìn thấy con mèo con chó nào ngoài cửa sổ.
Con trai không biết làm sao: "Mẹ, giờ đã là nửa đêm rồi. Cho dù có chó hay mèo thì đợi chúng ta ra ngoài bọn chúng cũng chạy hết rồi. Hơn nữa làm gì có con mèo nào có thể ở chung với chó chứ? Mẹ nhìn nhầm rồi."
Bà Ngưu nhìn ra ngoài, quả thực là ngoài cửa sổ không có bóng dáng con chó con mèo nào.
Lẩm bẩm rằng tại con trai dậy quá muộn, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy bà Ngưu đã tìm quanh tiểu khu một vòng, cũng không tìm thấy nhà nào có chó hoang hay mèo hoang mới sinh con, cuối cùng hỏi tới bà Hoàng, nghe nói Tiểu Quýt vẫn còn anh chị em vẫn chưa đưa tới hết thì dứt khoát muốn đưa một con vê.
Phố Hỉ Lạc đích đầu thu, buổi tối có người chớp mắt một cái, luôn cảm giác giống như thấy được một hàng tiểu miêu tiểu cẩu xếp thành đội đi qua, rất có lễ phép lại dáng vẻ khả ái.
Nghe nói nhóm ngược đãi động vật nổi lên ở thành phố Hoa Dương ở bên cạnh biết được Diệp Tuyên đi tới chỗ hàng xóm cũ ở phố Hỉ Lạc, bọn họ lại bắt đầu bàn tán về những điều thần bí của bà chủ Diệp, suy nghĩ xem có phải linh hồn chó mèo quay trở lại hay không.
Những người hàng xóm tán gẫu trò chuyện tiện miệng nói, thế nhưng lại không biết đã nói trúng chân tướng rồi.
Tết Trung Nguyên đã qua được mấy ngày rồi (rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất), sau khi lập thu thì chính là mùa đi biển, Diệp Tuyền lướt nhanh vòng bạn bè một vòng, những tấm ảnh mà lúc trước các ngư dân và nhà cung ứng đã thêm lúc trước và lịch trình ra khơi đều đã tràn ngập màn hình.
Dưới ánh mắt trời rực rỡ là mặt biển vô tận, ống kính vừa chuyển, lưới đánh cá đã vây được một đàn cá bật lên trên boong tàu, chỉ nhìn thôi cũng đã biết là thu hoạch rất tốt. Thành phố Thanh Giang không ở ven biển, thế nhưng sự nhiệt tình của mùa đi biển vẫn tràn ra từ các siêu thị đồ tươi sống và từ trong miệng các ông bà chủ nhỏ.
Những hải sản đầu thu đã trải qua hai mùa sinh sản là mùa xuân và mùa hạ, tươi ngon béo bở nhất chính là cua, cá thu, mực, sò điệp, bất kể là nướng hay xào thì cho dù có ăn đồ hải sản biển như thế nào cũng tương đối thỏa mãn.
Diệp Tuyền đã đặt một mẻ đưa tới, quán ăn đêm cũng viết thực đơn mới nhất bày lên kệ.
Sủi cảo cá thu chính là một món ăn đặc sản của vùng vịnh thường xuyên ăn, cháo hải sản sống được rải một ít hải sản nhỏ vào bên trong, sò, cá, tôm đã nhả sạch bùn đất được đặt chung vào trong một cái bát, sau đó ăn những món quà của đại dương đến căng cả bụng.
Giá nướng thịt bình thường ăn đêm không thường xuyên lấy ra cũng đã được bày ra từ sớm, từng đĩa mực, cá và sò tỏi nóng hổi nhanh chóng được bày ra từng đĩa từng đĩa một, mùi thơm của thì là tỏa ra khắp phố.
Nếu như nhất định phải đánh giá, vậy thì nướng chắc chắn là hạng nhất của chợ đêm.
Bất kể tay nghề như thế nào, chỉ cần bày giá nướng ra, mùi hương của đồ nướng đều có thể thu hút được những thực khách đang đói bụng cách xa cả mấy trăm mét tới chứ đừng nói là đồ nướng mà Diệp Tuyền bán.
Vốn dĩ phố Hỉ Lạc đã ở khu phố cổ vắng vẻ, lúc đầu buổi tối cũng có những nhân viên làm thêm tăng ca muộn trở về tới ăn một bữa, sau khi mở quán ăn đêm thì đã nhanh chóng thu hút được các thực khách tới xếp hàng, việc làm ăn gân đây cũng tốt hơn rất nhiều.
Đồ nướng vừa ra, mùi hương của đồ nướng đã giống như túm cổ người nào đó rồi xịt vào trong mũi vậy, căn bản không có cách nào có thể trốn thoát. Những thực khách vừa ngồi xuống đã nhanh chóng gửi tin nhắn cho người quen, kêu gọi bạn bè tới làm xiên ăn đêm.
Đồ nướng làm ở trong cửa hàng không tiện, Diệp Tuyền dựng cái giá rồi đứng ở trước cửa, những thực khách xếp hàng đều không kiềm được mà không ngừng nhìn cô.
Cái nóng chưa tan, ngọn lửa cùng với khói nghi ngút trước giá nướng còn nóng hơn, Diệp Tuyền đeo một cái mặt nạ phục vụ trong suốt, trên người chỉ mặc áo ba lỗ cùng với quần cộc. Trông cô vừa nhàn nhã vừa thoải mái, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi tham gia kỳ nghỉ tươi sáng và rực rỡ.
Những cô gái xếp hàng nìn thấy thật sự cảm thấy rất đẹp, thế nhưng vừa search loại phong cách giống như vậy thì không khỏi choáng váng.
Đúng, chính là loại áo ba lỗ và quần đùi ống rộng của mấy ông già bán đầy trên vỉa hè.
Ngước mắt lên nhìn lại một lần nữa, đúng lúc Diệp Tuyền đã nướng sò biển xong đang kẹp vào trong đĩa, sau đó đặt vào chiếc xe kéo nhỏ để bé An An kéo đi giao hàng.
Cô ăn mặc đơn giản, cánh tay thon dài với bắp thịt mịn màng hoàn toàn lộ ra ngoài, cả người có chút mồ hôi khiến cho cả người cô như đang phát sáng vậy.
Dưới bảng hiệu của quán ăn đêm là ánh đèn vàng ấm áp đong đưa, tùy tiện chụp một tấm cũng giống như một bức tranh.
Nếu như trước mặt không phải là khay nướng, vậy thì có nói đây là ảnh chụp đường phố của miinh tinh có lẽ cũng có người tin.
Diệp Tuyên ngước mắt lên nhìn theo tâm mắt qua, sau đó lười biếng cười một tiếng: "Bà chủ không buôn bán, xin chớ chụp ảnh ảnh hưởng tới người khác."
Cô gái không nhịn được mà đỏ mặt, luống cuống tay chân nói xin lỗi.
Được Du Tố Tố dẫn vào bên trong ngồi xuống, cô ấy vẫn còn hơi hoảng.
Đây là bà chủ Diệp?
Mặc dù biết bà chủ Diệp xinh đẹp, thế nhưng khó có thể nhớ được ngay lập tức, ngay cả khi cô khá xinh đẹp.
Bình thường nếu như bà chủ Diệp không ở bếp sau thì chính là tựa vào quây ngủ gà ngủ gật, tựa như đang ở trên ghế bập bênh, không có ai thanh toán thì căn bản là không đứng dậy. Hơn nữa, vào trong quán là trong đầu đều chú ý tới đồ ăn ngon rồi, nào có nhớ tới việc nhìn kỹ bà chủ chứ?
Thân là đầu bếp, cho dù trông có gây đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào không có sức và cơ bắp. Bà chủ Diệp thuộc dáng người cao gây cân xứng, bình thường bắp thịt không lộ rõ, nhưng động tác thật sự là rất đẹp.
Cô gái chợt nhớ ra, lúc trước trong chủ đề Đại Nhãn Tử đã từng nhắc tới, trơ mắt nhìn bà chủ Diệp thuận tay nhấc món đồ hơn năm mươi cân lên giống y như cầm một tờ giấy nhẹ tênh vậy.
Chị gái xinh quá, dịu dàng quái
Haiz, rõ ràng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm thế nhưng lại nhất quyết muốn dựa vào tài năng, dựa vào tài năng cũng không tính, cô còn rất có tiền - Có tiên nên mỗi ngày đều có thể tùy ý chỉ mở cửa hàng một lúc!
Cô gái chống cằm suy nghĩ một lúc, vui vẻ gọi Du Tố Tố lại: "Cho tôi thêm hai phần sò điệp bún nữa!"
Diệp Tuyền tiếp tục đặt sò điệp bún lên trên vỉ nướng, có người ngửi thấy mùi hương thì bất giác đi tới gần, nhìn thấy là quán ăn đêm đang bán đồ nướng mới yên tâm tiến vào.
Diệp Tuyền liếc mắt nhìn, vừa nhìn đã biết đây chính là hậu di chứng của Bách Vị Xuyên Thiêu ở thành phố Giang Dương để lại sau khi lướt web.
—— Không yên tâm về nguyên liệu nấu ăn.
Những hot search liên quan vừa mới hạ xuống đã ở bên cạnh thành phố Giang Dương, những người theo dõi tin tức đều rất khó để không cảm thấy buồn nôn. Nhìn thấy đồ nướng, những người chú ý tới theo bản năng cũng không ít.
Khẩu vị của Diệp Tuyền cũng có chút hư hại, cho nên lần này nướng căn bản không chọn xiên thịt mà chủ yếu là nướng sò cùng với mực.
Mực nóng được làm thành những món ăn vặt có rất nhiều, không bao lâu sau đã bán hết rồi. Sò trong kho không còn nhiều, công thêm số lượng món chính có hạn, mắt thấy vẫn có thể tiếp tục tới trước khi bữa ăn đêm kết thúc.
Nướng sò cùng với hấp sò đều là những cách ăn thường thấy, Diệp Tuyền đều thích ăn hai loại này, nhưng nói đến mùi vị thì sò nướng có thể bỏ xa sò hấp cả một con phố.
Nếu như đã nướng lên rồi vậy thì phải làm tới trình độ cao nhất. Mùi hương mê người dần chồng lên nhau, điều này càng thu hút những người đã ngủ say phải bò dậy, mặc quần áo vào và đi ra ngoài ăn đêm.
Trong quán người ngồi đầy ắp, bên ngoài thì xếp thành hàng dài, có một gương mặt quen thuộc đi tới, Diệp Tuyền nhìn lướt qua một cái hơi nhướng mày, nhưng tay cũng không dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận