Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 237:

Chương 237:Chương 237:
Khương Hân Duyệt hành lễ với Thành Hoàng Đàm Động: "Cháu đã thỏa thuận với Thành Hoàng sẽ ở lại thế giới con người ba năm, sau này được Thành Hoàng đại nhân coi trọng, nhậm chức phán quan, phối hợp quy hoạch lại trật tự giữa nhân gian và địa phủ. Bây giờ khu vực Thành Hoàng quản lý đã dần có trật tự, hôm nay Đàm Động đại nhân mời cháu đến giúp đỡ, một thời gian nữa cháu cũng phải xuống địa phủ rồi."
Thôn trưởng Khương trở thành quỷ rồi vẫn còn suy nghĩ vê những gì cô ấy đã làm. Dẫn dắt dân làng thoát nghèo làm giàu, sắp xếp quỷ hồn theo một hướng trật tự ngay ngắn hơn.
Khương Hân Duyệt không chìm đắm trong tiếc nuối của quá khứ, như thể nhiệm kỳ ba năm ở thôn Quả Viễn của cô ấy đã kết thúc, cô ấy chuyển đến nơi ở mới và tiếp tục bận rộn vì quê hương của mình. Hiện giờ, cô ấy đang chuyển từ nhân gian xuống địa phủ, bắt đâu nhiệm kỳ ba năm mới của mình. Dù sống hay chết, dù ở dương thế hay địa phủ, cô ấy vẫn bước đi trên con đường của mình.
"Được, vậy là tốt rồi..." Lão Dương ấp úng mãi không nói nên lời, mỉm cười mừng cho cô ấy, nhưng trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác bất đắc dĩ. Ông ta dụi mắt, nước mắt không thể rơi xuống run rẩy lại sáng ngời. Hắc Vô Thường dẫn đội ngũ đi vào miếu Thành Hoàng trước, Đàm Động mỉm cười nhìn hai bóng gặp lại nhau, kể lại những trải nghiệm của mình. Đến khi thấy họ trò chuyện gân xong, Đàm Động mới lên tiếng ngắt lời: "Được rồi, phán quan Khương nhà chúng ta vất vả mãi mới mượn được đừng mệt mỏi quá, đưa ông ta đi theo rồi chậm rãi nói lời tạm biệt vậy."
"Cảm ơn Diệp đại sư!" Lão Dương chắp tay cảm tạ, nóng lòng muốn đi về phía Khương Hân Duyệt.
Lão Dương theo Khương Hân Duyệt đến miếu Thành Hoàng, không ngừng lẩm bẩm những lời khen mà mình nhớ được: "Thôn trưởng, tôi nói cháu nghe nha, mọi người ai cũng khen ngợi cháu cả. Ai đến thôn Quả Viễn cũng nhớ về cháu, cả hướng dẫn viên du lịch cũng khen ngợi thôn Quả Viễn của chúng ta. Hôm nay cháu mới đến đó nên chắc chắn không biết nhiều bằng tôi..." Lão Dương lập tức biến thành một cỗ máy khen ngợi.
"Quỷ hồn đã trở lại rồi, tôi không làm phiên Thành Hoàng nữa." Diệp Tuyền tạm biệt Thành Hoàng Đàm Động rồi lên xe trở vê. Thành Hoàng Đàm Động mỉm cười nhìn quỷ anh nằm ở ghế sau: "Mặc dù nó có thân thể hung ác, nhưng đã hiện linh tính, nên có lẽ không phải là không có tia hy vọng nào."
Cô ấy không nói thêm nữa, thân ảnh lẩn vào miếu Thành Hoàng, để lại pho tượng lạnh như băng.
Khi Diệp Tuyền bay máy bay trở vê Thanh Giang, quán ăn đêm lẽ ra phải đang mở cửa làm việc lại ra thông báo đóng cửa, các thực khách vội vàng tụ tập lại với nhau, lên mạng điên cuồng đăng ảnh đồ ăn để trút giận.
[Huhuhu, giờ thứ ba sau khi bà chủ Diệp đi vắng, nhớ cô ấy rồi!| [Bà chủ Diệp, trời đất ơi, cô đã ở đâu thế]
[Tôi khác mấy cô. Tôi không nhớ bà chủ Diệp chút nào. Tôi chỉ nhớ giò heo, cá nướng, sò biển tôm hùm đất xào cay ... |
[Anh bạn kể tên món ăn kìa, đủ rồi đấy!]
[Bà chủ Diệp, tôi nghiêm túc cảnh cáo cô! Nếu cô ra ngoài thu thập tài liệu thì tốt nhất phải mang theo một bữa ăn chấn động thiên hạ về cho tôi, phải ngon đến phát khóc vào, đến lúc đó tôi sẽ cân nhắc tha thứ cho côI] [Lầu trên ơi, cô tỉnh táo lại đi, cho dù cho cô ăn một bữa cơm không ra hồn thì ít nhất một năm cũng không ăn lại được, cô cảm thấy còn sống nổi sao?] [Tôi nghĩ thà ăn một bữa còn hơn không có gì để ăn. Tôi hối hận vì tưởng quán ăn vặt đêm khuya chỉ đang marketing, hôm nay tình cờ gặp được bà Diệp, ngay cả miếng thịt heo ở Nông Gia Nhạc cũng thơm đến nỗi cả làng kéo đến xem, đúng là sống lâu rồi mới thấy... Đáng tiếc là bà chủ Diệp không bán, tôi cũng chỉ có thể thèm thuông chảy nước miếng thôi... ]
Ngay khi bình luận đến từ một quán ăn ở thôn Quả Viễn được đưa ra, rất nhiều bình luận phẫn nộ về quán ăn đêm đột nhiên dừng lại.
[?? ? Ai đã gặp bà chủ Diệp rồi? Ở đâu ở đâu?]
[Chết tiệt, ít nhất thì anh cũng có thể ngửi thấy nó! ! ! Còn tôi chẳng có cái gì! Tốt nhất là anh chụp ảnh lại đi]
[Món nào, món nào, món nào, nói cho tôi nghe đi, nhất thời không biết nên ước món mình muốn ăn hay ước món mình không muốn ăn nữa... | [Có món nào bà chủ Diệp nấu không ngon sao? Trước đây tôi không ăn được cay nên phải chọn sang món khác, còn bây giờ cả mướp đắng tôi cũng thích ăn! Ps: Sashimi mướp đắng số lượng có hạn của bà chủ Diệp làm, bao giờ cô ấy mới làm lại vậy?]
Trong sự phấn khích của đám đông, câu trả lời từ những thực khách của thôn Quả Viễn cuối cùng cũng đến:
[Thịt xào mì! Một từ thôi, thơm! [hình ảnh] |
[Thịt heo địa phương ở đây thơm thật, nhưng thịt heo xào của người khác không ngon bằng của bà chủ Diệp. Khi mới bắt đầu chiên thịt, mùi thơm của mỡ heo đã tràn ngập không gian, một người ghét ăn thịt mỡ như tôi không ngờ rằng lại có một ngày mình sẽ bị mùi dâu thơm này mê hoặc... Hay là nói thế này nhé, tôi cảm giác như mình đã ăn một bát thịt xào mì lớn, nước miếng chảy ròng ròng. | [Đừng hỏi, đừng hỏi nữa, bây giờ các cô có đến thôn Quả Viễn thì bà chủ Diệp cũng đã rời đi rồi! Nhưng khuyến khích ghé thăm thôn Quả Viễn nhé, ngoài việc hơi xa xôi ra thì phong cảnh rất đẹp, trái cây ngon, các loại thịt cũng được chăm sóc tốt, tùy tiện xào lên cũng thấy ngon rồi. Lúc nhà tôi đi còn mang theo gà và cam bản địa, ban đầu chúng tôi định không mua thịt heo, nhưng thấy bà chủ Diệp nấu ăn thèm quá nên cũng mua hai chiếc chân giò mang về nhà thưởng thức! Tôi không tin, công thức nấu ăn của bà chủ Diệp đã tung ra rồi mà tôi còn không thỏa mãn được cơn thèm của mình?]
Thực đơn của quán ăn đêm thường xuyên được hỏi đều sẽ xuất hiện trên chương trình, hôm nay dì Lưu muốn nên Diệp Tuyền trực tiếp gửi tới. Nhìn vào công thức làm món thịt xào trong kênh liên lạc của quán ăn đêm, đọc mô tả của những thực khách đã từng ngửi thấy mùi vị, cư dân mạng ai cũng chảy nước miếng.
[Chết tiệt, thịt xào trông ngon quái ]
[Thèm chết tôi mất, huhuhu... ]
Cơn thèm ăn đêm khuya khiến mọi người nhanh chóng tìm kiếm đồ ăn, cơn thèm ăn không có nơi nào trút hết biến thành tiếng gọi trìu mến thúc giục Diệp Tuyền quay lại mở cửa càng sớm càng tốt: "Bà chủ Diệp, chúng tôi không thể sống thiếu côI"
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Tuyền bật cười khi nhìn thấy hàng loạt lời nhắc trên Internet.
Trở lại quán ăn đêm, những người hàng xóm cũ ra ngoài phơi nắng trên phố Hỉ Nhạc vừa liếc mắt đã nhận ra Diệp Tuyền.
Bà Hoàng mỉm cười: "Bà chủ Diệp đã trở lại!" "Này, hôm qua cô đóng cửa cả ngày, có rất nhiêu người tới đây xem, hôm nay cô có mở cửa không?” Lý Hồng Vân đi tới: "Tôi thấy họ nói thịt heo xào rất ngon, thịt heo bản địa ở đó thực sự ngon đến vậy sao? Cô có thể giới thiệu cho tôi cửa hàng nào ở đó bán thịt heo và cam được không?"
Đường phố náo nhiệt đột nhiên vây quanh Diệp Tuyền, Diệp Tuyền lấy số đã lưu ra, thành công trốn thoát, mở cửa đi vào cửa hàng.
Ánh nắng chiếu vào sảnh quán ăn đêm, sảnh sạch sẽ sáng sủa không có một hạt bụi nào, bàn ghế sàn nhà cũng sạch sẽ, sáng bóng.
"Bà chủ, cô đã về rồi!" Mọi người trong quán ăn đêm cùng nhau đi ra ngoài, Du Tố Tố một mình ở lại cửa hàng nghe tin bọn họ trở về, lập tức cực kỳ nhiệt tình. Cô ấy lao tới như một cơn gió, tóm lấy An An được Diệp Tuyên cõng ra khỏi xe jeep: "Tiểu An An, em có nhớ chị không-"
Sau khi đến thôn Quả Viễn nếm thử trái cây, lúc đi Diệp Tuyên đã đặt mua một mẻ cam, chiều nay mới giao xong, được chế biến thành món ăn mới. Trứng hấp cam vừa dễ làm vừa thơm ngọt, màu cam rất bắt mắt, làm nổi bật phần sữa trứng tinh xảo, mùi trái cây thơm ngọt nhẹ nhàng đi vào lòng người. Quán ăn vặt đêm khuya vừa đóng cửa đã mở lại, lập tức tràn ngập khoảnh khắc thực khách đến ăn.
Nấu món trái cây được mấy ngày, đến giờ tan làm, Diệp Tuyên đóng quán lại, còn đang suy nghĩ xem ngày mai ăn gì thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Lục Thiếu Chương bưng đĩa đứng ở cửa, chọn ra mấy loại dược liệu cho bọn họ xem: "Dược liệu ở thôn Quả Viễn không tệ, tôi muốn thử làm thực phẩm dược liệu."
Là một kiếm linh, Lục Thiếu Chương rất quen thuộc với cách sử dụng kiếm, đừng nói là kiểm tra tay nghề thái đậu hũ Văn Tư, cho dù cầm dao bếp cắt giá đỗ thành từng sợi mỏng, mỗi sợi đều y như nhau, cũng không phải nói khoác. Thứ anh thiếu chính là gia vị và nhiệt độ, sau khi theo dõi cô một thời gian, anh cũng bắt đầu hiểu được ít nhiều.
Diệp Tuyền không phải cố ý dạy anh nấu ăn, không ngờ Lục Thiếu Chương lần đầu tiên nấu cơm lại chọn làm thực phẩm dược liệu.
"Sao anh lại chọn cái này?" Diệp Tuyên hứng thú bừng bừng kéo anh xuống lầu, ngồi xem Lục Thiếu Chương đốt lửa.
Lục Thiếu Chương cụp mắt xuống, chậm rãi chuẩn bị nguyên liệu, nhẹ nhàng trả lời: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nên nấu món gì đây. Tôi từng được chứng kiến tác dụng của thuốc trung y từ các đại thiên sư, hơn nữa thực phẩm bổ sung hiện giờ cũng đã xuống cấp, nên mới đưa ra quyết định này."
Đồ ăn Diệp Quân nấu giống như pháo hoa nhân gian lên lỏi vào tim, còn anh thì muốn ở bên cô.
"Khi nào không dùng tới, tôi sẽ để lại phòng bếp cho anh. Tôi chờ ăn thử món của anh đấy." Diệp Tuyền cười cười, cũng không làm gì, chỉ nghiêng người nhìn anh làm.
Các loại thảo dược bổ khí huyết kết hợp với bắp thịt nạc bổ dưỡng để hầm canh, phối hợp dược lý và lựa chọn nguyên liệu không có vấn đề gì, sau khi quán ăn vặt đêm khuya đóng cửa, bọt khí ùng ục lại tiếp tục phun ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận