Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 232:

Chương 232:Chương 232:
Còn muốn lừa cô làm thêm giờ? Diệp Tuyền còn lâu mới bị lừa. Nghiêm Yên xấu hổ ho một tiếng: "Bà chủ Diệp phải đi rồi à?" "Tôi tiện đường ghé qua xem thử nguyên liệu nấu ăn ở gần đây, chuyện ở nơi này cũng xong rồi, chúng tôi đến vườn trái cây đây." Diệp Tuyền mở định vị ra: "Nếu các cô rảnh thì có thể đến quán ăn khuya để thử món ăn mới." Nhìn chiếc xe jeep đi mất, Nghiêm Yên thở dài: "Thôi, viết báo cáo để nộp đi. Đội phó? Đội phó đâu? Tôi đi thẩm vấn, giao báo cáo lại cho anh nha, sự việc nghiêm trọng, hôm nay nhất định phải nộp lên đấy!"
Nghiêm Yên trốn thoát một cách suôn sẻ, chỉ để lại đội phó đau đầu viết báo cáo, anh ta than ngắn thở dài, bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng với các chuyên gia chiến đấu / nhân viên văn thư, đồng thời quấy rây các liên hệ dân sự khác.
Con đường đất dưới núi thôn Huyền Kiều cực kỳ khó đi, ngay cả xe jeep cũng cực kỳ xóc nảy, khi Diệp Tuyền lái xe về phía quốc lộ, cô nhìn thấy một chiếc ô tô bị mắc kẹt trong ổ gà.
Một cặp vợ chồng bước xuống từ chiếc xe cũ kỹ, người phụ nữ trông ốm yếu còn người đàn ông tóc đã bạc nhưng vẫn thấy được nét dịu dàng và phong thái hào hoa phong nhã nhiều năm về trước.
Người phụ nữ xuống xe, không để ý đến con đường đất gập ghềnh, vội vàng một chân sâu một chân nông bước xuống núi: "Tôi nhìn thấy rồi, trong thư viện DNA có số liệu trùng khớp, Vân Vân ở đây sao? Vân Vân, đừng sợ, ba mẹ đến đón con về nhà đây."
Lục Thiếu Chương không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình, vô thức xoa xoa tay, nhẹ nhàng niệm chú, một luồng khí trắng mà người bình thường không thể thấy được rơi vào trên người người phụ nữ, cải thiện khí sắc tên người bà.
Mẹ Thẩm cảm thấy thân thể bệnh tật đã nhiều năm của mình đột nhiên nhẹ nhõm hơn một chút, bà sững sờ trong giây lát rồi nhìn xung quanh: "Vân Vân, là con sao?" Không biết từ khi nào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bà. Phản ứng của bà ấy quá lớn, như thể bị thứ gì đó kích thích.
Lục Thiếu Chương thu hồi tay, trâm tư nói: "... Hiện tại tôi là người, có phải không nên tùy ý ra tay không?”
Diệp Tuyền cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: "Không, con người có lẽ đều làm như vậy."
Ở thế giới này, linh lực bị hạn chế, những lực lượng vượt quá quy chuẩn thì không thích hợp lộ diện trước mặt mọi người, nhưng thỉnh thoảng sử dụng mà không vi phạm quy tắc thì cũng không sao.
Diệp Tuyền nhẹ nhàng vung tay lên, một cơn gió thổi qua, dùng lực lớn đẩy xe của vợ chồng nhà họ Thẩm lên.
Cha Thẩm dùng kích nâng chiếc xe lên, cố gắng đưa nó ra khỏi ổ gà, nhưng chưa kịp dùng sức thì chiếc xe đã bất ngờ trượt ra ngoài, động cơ kêu âm ï rồi chạy lại bình thường.
Một chiếc xe jeep chạy ngang qua, cô gái tựa vào ghế lái, cầm vô lăng trông thật tươi sáng và giản dị. Cô ấy không giống Thẩm Vân, nhưng trong một khoảnh khắc, ba Thẩm dường như nhìn thấy bóng dáng của cô con gái mười chín tuổi của mình lần cuối gặp nhau.
Ba Thẩm mũi cay cay, ôm vợ lên xe: "Đi thôi, chúng ta đưa Vân Vân về nhà." Từ đường đất vòng ngược lại, nhìn thấy đường hầm rồi rẽ sang một hướng khác, chiếc xe jeep hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Sau khi ra khỏi đường hầm, chạy xe thêm một đoạn nữa sẽ thôn Quả Viên, từ xa đã nhìn thấy biển quảng cáo được dựng bên lề đường, dù không nhìn vào biển quảng cáo cũng có thể thấy được giữa núi đồi chập chùng, bóng cây không ngừng đung đưa, theo gió thổi hương bay khắp nơi.
Lão Dương đi theo tới thôn Huyền Kiều không tìm thấy quan chức thôn của mình, bền rúc vào sau xe im lặng, giả vờ thành một vật trang trí không tồn tại. Lúc này đến gần thôn Quả Viên, ông ta mới lóc cóc bò dậy, hưng phấn chỉ ra ngoài cửa sổ: "Đại sư nhìn xem, đây chính là cam mà quan viên thôn hướng dẫn chúng tôi trông!"
Diệp Tuyền nhìn lên núi, mùa thu khắp nơi đều là màu vàng đậm, cành cây ăn trái trên núi bị uốn cong, không giấu được những trái cam vàng tròn trịa như những chiếc đèn lông nhỏ phản chiếu ánh mặt trời khắp núi đồi. Chỉ cần nhìn vào màu sắc đẹp mắt kia thôi, vị chua ngọt đã lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi, như thể nước cam đang nổ tung trong miệng.
Chỉ cần nhìn những hoa quả nặng trĩu kia là sẽ biết đó chính là thôn Quả Viên. Ánh mắt Diệp Tuyền hơi sáng lên: "Trông có vẻ đúng thật là cam ngon." "Đại sư, cô có thể giúp chúng tôi tìm thôn trưởng được không? Cô ấy thực sự là một người rất tốt."
Lão Dương vừa nhìn Diệp Tuyền giúp đỡ vợ chồng Thẩm gia, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hy vọng.
Chiếc xe .Jeep lao ra khỏi tỉnh lộ, đi vào một con đường nhựa có hơi hẹp nhưng cũng không đến nỗi nào.
Trong tiếng thấp thỏm của lão Dương, Diệp Tuyên nhìn thoáng qua tấm bia được dựng bên đường, trên đó ghi ba chữ to: "Thôn Quả Viễn". Dòng chữ trên tấm bia trong thôn rất ngắn gọn, súc tích, ghi lại thời gian trước và sau khi hoàn thành, đồng thời gửi lời cảm ơn đến tất cả các nhà đầu tư. Con đường này được xây dựng cách đây hơn hai năm, có người trong huyện bỏ vốn, cũng có cả những người trong thôn, nhưng người đầu tiên nhận được lời cảm ơn không phải bất kỳ ai trong số họ.
"Nhân dịp con đường này được thông xe, tôi xin cảm ơn trợ lý bí thư chi bộ và sinh viên đại học Khương Hân Duyệt đã đề xuất phương án xây đường sửa nhà và kế hoạch làm giàu vườn cây ăn quả, tranh thủ được sự giúp đỡ của huyện trên..."
Hầu như tất cả các phương tiện đi qua ngã tư đều sẽ giảm tốc độ, một khi giảm tốc độ là có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ dòng chữ và tên trên tấm bia. Có thể họ sẽ không vào thôn Quả Viễn, có thể họ sẽ không biết "Khương Hân Duyệt" là ai, nhưng khi đi ngang qua, họ sẽ nhớ kỹ cái tên này, và rồi đưa cái tên ấy đi thật xa.
Nắng mùa thu không gay gắt như mùa hè, không đến nỗi vừa đến chiều đã khiến người ta không muốn di chuyển. Đôi vợ chồng trẻ nắm tay bé con đi chơi thu đi ngang qua tấm bia bên đường, cậu bé câm những vòng cỏ ven đường lên, đọc dòng chữ trên đó lên.
"Wow, con cũng muốn mạnh mẽ như chị này!"
"Nhóc con giỏi quá! Nếu cháu giống thôn trưởng của chúng ta, vậy lần sau cháu tới thôn Quả Viễn, ông sẽ đãi cháu ăn cam!" Lão nông cưỡi xe ba bánh hướng về thôn nhìn đứa nhỏ mỉm cười, trên chiếc xe chỉ còn lại một số cành lá cam dùng để làm đệm giảm xóc, toàn bộ xe cam đã bán hết rồi. Khuôn mặt đen sạm của lão nông dân giãn ra, ngẩng nhìn con đường về làng, mặt mày tràn ngập niềm vui.
Có những người đã chết, nhưng vẫn tồn tại mãi mãi trong tâm trí mọi người. Tiếng đáp và tiếng cười giòn tan của đứa trẻ vang vọng khắp nơi, con đường nhựa hơi hẹp dẫn thẳng vào làng, đường núi quanh co nhưng rất bằng phẳng chào đón du khách bốn phương.
Lão Dương nhìn dòng chữ, theo thói quen lau khóe mắt, nhưng lại không có chút nước mắt nào. Quỷ hồn không khóc được nữa, chỉ còn nỗi xúc động và đau buồn của quá khứ vẫn còn đọng lại trong tim.
An An nằm tựa lưng vào ghế, cũng bắt chước ông ấy nhìn ra ngoài. Đôi mắt to đen láy của cô bé phản chiếu mọi thứ bên ngoài, dùng đôi mắt ngây thơ của mình để tìm hiểu thế giới.
"Quả, quả, được -" An An vẫn chưa thể hiểu rõ sự khác biệt giữa hai ngôi làng, chỉ đưa ra phán đoán theo bản năng.
"Đúng vậy, trồng cây ăn trái là chuyện tốt." Lão Dương mỉm cười gật đầu, chỉ vào mấy chiếc ô tô đi ngang qua giới thiệu: "Hình như năm nay bọn trẻ quay lại rất nhiều, thằng nhóc Đường, gia đình cháu trai Dương Nhị, thằng nhóc Lưu... ... Chắc chắn mấy người họ đã mang trái cây đến chợ buôn rồi. Trái cây trong thôn không bị hư, có con con đường này, sẽ thuận tiện hơn nhiều, mang ra ngoài bán được rất nhiều tiền. Trưởng thôn nói sẽ kết hợp với mua sắm trực tuyến, lúc tôi chết thì bắt đầu làm, không biết mấy năm nay phát triển thế nào rồi." Hai người họ ông nói gà bà nói vịt, nhưng lại rất hợp nhau, An An vỗ bôm bộp hai tay vào nhau như đang nghe chuyện cổ tích, trông rất thích thú. ——Vừa nhìn đã biết là được rèn luyện khi xem phim truyền hình cùng Du Tố Tế.
"Đừng thấy thôn trưởng của chúng tôi trẻ tuổi, cô ấy hiểu biết rất nhiều, nhưng đáng tiếc cô gái nhỏ mới có từng này tuổi đã ra đi..."
Thôn Quả Nguyên ban đầu được gọi là thôn Hắc Ao, nhưng ngọn núi ở đây rất khó đi, ra ngoài khe nói xong còn phải vòng qua một ngọn núi khác mới có thể đến được quốc lộ bên cạnh, có thể nói là cực kỳ hẻo lánh. Không thể nào lái ô tô vào được, thậm chí đến cả xe đạp cũng phải đạp gãy xương mới vào được đến nơi.
Thôn Hắc Ao và thôn Huyền Kiều bên cạnh đều khó đi như nhau, xét vê khoảng cách, trong quy hoạch ban đầu vốn là đi qua thôn Huyền Kiều chỉ cách một ngọn núi sẽ thuận tiện hơn. Đến cả khi phân trưởng thôn, so sánh hai bên, lựa chọn tốt hơn cũng là thôn Huyền Kiều.
Hai thôn cùng một huyện, sinh viên đại học xuống nhậm chức cũng là tới cùng một đợt.
Thôn Hắc Ao nghe nói có một nam sinh đại học đến thôn Huyền Kiều, mang theo heo con trứng gà do huyện quy hoạch tới, chẳng bao lâu sau đã bị nhà họ Lâm đuổi đi, nói cái gì mà không cần một thằng nhóc mới tí tuổi đầu chỉ tay năm ngón.
Khi đó người dân thôn Hắc Ao còn thì thâm, không phải vẫn còn như bảy mươi năm trước, người nào tới cũng bị cho là không hiểu biết đó chứ? Nghe Bí thư chỉ bộ thôn nói người được phân công đến thôn của họ là một cô bé, thấy mấy ngày nay không có ai đến, không chừng là tiểu thư xinh đẹp trong thành phố chê bai thôn Hắc Ao bọn họ xa xôi hẻo lánh nên không đến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận