Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 230:

Chương 230:Chương 230:
"Đang tức giận thay tôi à?”
Diệp Tuyền cười nhẹ, nhìn về phía những người phụ nữ đang lảo đảo đuổi theo, đáy mắt rất bình tĩnh.
"Họ bị mắc kẹt ở đây, nếu muốn sống sót thì phải tiếp thu một nền giáo dục như vậy, sau bao nhiêu năm bị củng cố, nghiễm nhiên được coi là đúng được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chúng ta đã bắt người chồng và con cái của bọn họ đi, thế giới lẽ phải bên trong lại bị phá vỡ, theo bản năng họ sẽ tìm cách bảo vệ mọi thứ... Oán giận không phải rất bình thường sao?
Cô vừa nói xong thì trong đám đông đuổi theo xuống núi bỗng vang lên tiếng khóc: "Là người đàn ông này đã cứu tôi, tôi thực sự yêu anh ấy, tôi sẽ không kiện, tôi tha thứ cho anh ấy, cầu xin các anh, để cha bọn nhỏ ở lại đi. Nếu không thì tôi bị bắt thay anh ấy cũng được."
Người phụ nữ đang khóc hoàn toàn quên mất rằng, nếu không bị bán vào đây thì sẽ không có khả năng được "giải cứu.
Đám đông đuổi theo xuống núi cũng khẳng định nói theo, như thể không biết gì về luật: "Nhìn xem, một mạng đổi một mạng, không phải là được rồi sao!" "Tôi không cần phải làm điều họ cho là tốt, cũng không cần phải làm điều họ cho là xấu... Họ nghĩ gì, liên quan gì đến tôi? Không, không được, muốn giết vẫn phải giết."
Diệp Tuyền nhắm mắt làm ngơ trước tiếng kêu của họ, nhẹ nhàng nói những lời lạnh lùng, dựa vào xe lười biếng ngáp: "Tội ác và hình phạt đều được đo lường bằng luật lệ của con người, nếu luật pháp của con người không đủ để trừng phạt thì tự nhiên sẽ có điều thay đổi."
Lúc này, ánh mắt Diệp Tuyền không còn nhìn thấy người thường hay ma quỷ trong mỗi màn pháo hoa của con người như thường lệ nữa. Khoảng cách giữa cô và mọi người dường như bỗng trở nên cao xa, một đôi mắt phượng thờ ơ nhìn đoàn người đang đi xuống núi, như thể lướt qua bọn họ, nhìn thấy những nguyên tắc cốt yếu đang hoạt động vậy.
Quy tắc là công bằng nhất.
Diệp Tuyền biết bọn họ đang nghĩ gì, đang che giấu điều gì, nhưng cô sẽ không vì oán hận mà dừng lại, cũng sẽ không bỏ qua chỉ vì thương hại. Cũng giống như mỗi lần giải quyết rắc rối, Diệp Tuyền có thể thoát khỏi sự vướng mắc của đạo đức và thiện ác, dọn dẹp mớ hỗn độn một cách gọn gàng. Vì thế mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Đám người đi theo kêu gào, hú hét ầm ï khiến lực lượng cảnh sát rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bắt không bắt được, đánh cũng không xong. Những người phụ nữ gầy gò được cứu khỏi núi đứng dậy, đôi mắt đen cuối cùng cũng sáng lên, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trên người những người phụ nữ được giải cứu có rất nhiều vết sẹo, tay chân có vết xích sâu, khó có thể đứng thẳng. Nhưng khi họ đứng dậy khỏi xe và nhìn đám người vẫn đang đuổi theo mình trên núi, dường như lại cao hơn bọn họ rất nhiều.
Những người phụ nữ được giải cứu kiên quyết nói với cảnh sát: "Tôi sẽ không tha thứ cho họ”.
Một người phụ nữ nhắc nhở: "Có lẽ họ bị nhốt lâu quá nên điên rồi, hay là bắt bọn họ lại đưa đến bệnh viện đi?"
Mắt viên cảnh sát dẫn đầu đội sáng lên, lập tức ra lệnh đưa đi từng người một trong làng Huyền Kiều đi. Còn đám người đuổi theo khi bị bắt thì hú hét, gì mà "Thì ra các người đã móc nối từ lâu rồi", cũng chẳng có ai thèm nghe.
Diệp Tuyền nhìn mấy người phụ nữ gây gò mỉm cười.
Sự biến hóa của Diệp Tuyền chỉ kéo dài trong chốc lát, ánh nắng như vàng vỡ chiếu lên mặt cô, mặt mày ánh lên màu vàng nhạt, trông vừa ấm áp vừa đẹp đẽ. Lục Thiếu Chương nghe rõ nhịp tim của mình.
Bang bang, bang bang.
Diệp Tuyền đột nhiên quay đầu lại nhìn anh: "Đang suy nghĩ gì vậy?" "Cô." Lục Thiếu Chương buột miệng nói.
Lúc anh nhận ra mình đang nói gì, chóp tai lập tức đỏ ửng nhuộm đỏ cả má. Diệp Tuyên dừng một chút, sau đó đột nhiên đẩy Lục Thiếu Chương, đẩy anh vào trong xe, khom người giữ cửa xe, cúi đầu nhìn anh.
"Tôi đồng ý lời mời của anh. Chúng ta cùng nhau đến núi Bạch Vân." Kiếm linh tóc trắng luôn có vẻ mặt lạnh lùng vô cảm bị đẩy xuống ghế, tóc đuôi ngựa hơi rối, sắc mặt đỏ bừng, không có phản ứng mà ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô.
Diệp Tuyền đưa tay nhéo nhéo cái má nóng bừng của anh, khuôn mặt như ngọc cảm thấy khá dễ chịu, ngay lúc cô đang định véo lần nữa thì quỷ anh ban ngày chỉ có thể nằm ở ghế sau xe, thò đầu ra ngoài.
An An nghiêng đầu nhìn Lục Thiếu Chương, lại nhìn Diệp Tuyền, cô bé dùng đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm Diệp Tuyền, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hiểu ra: "Hôn!"
Diệp Tuyên:...
Du Tố Tố đã cùng nhóc con chưa đầy hai tuổi này xem loại phim truyền hình gì vậy chứ?
Diệp Tuyền đứng thẳng dậy như không có chuyện gì xảy ra, đóng cửa lại tạm thời để An An vào xe: "Đi thôi, chúng ta đi xem đám Nghiêm Yên có tìm được Thẩm Vân hay không, để Dư Thiền yên tâm."
Nghiêm Yên đã rất quen thuộc với Diệp Tuyền, lúc nhìn Lục Thiếu Chương bên cạnh cô, cô ấy không khỏi có chút sửng sốt, không ngờ rằng họ sẽ cùng nhau đến đây.
Nhưng trong số những quỷ hồn được đưa ra ngoài, lại không có Thẩm Vân. Sau khi kiểm tra biên bản, có người trong đội điều tra không khỏi thắc mắc: "Nhưng đêm qua còn có quỷ nằm mộng, nói chính mình là Thẩm Vân cơ mà?" "Quỷ hồn có thể lặp lại lời của Thẩm Vân." Nghiêm Yên sắc bén chỉ ra. Họ tìm thấy một bộ xương phụ nữ tại nơi mà các nhân viên của Dư Thiền đã kể lại. DNA từ xương khớp với DNA của người nhà nạn nhân mất tích, đúng là Thẩm Vân thật.
Vây trận ở làng Huyền Kiều cũng tương tự như ở học viện Tân Đô, Nghiêm Yên dẫn người giải thoát cho những hồn ma bị mắc kẹt bên trong, người nên cần thẩm vấn thì thẩm vấn, người nên bắt thì bắt. Đám quỷ hồn ở lại đây đã nhìn thấy rất nhiều thứ, sau khi chết đi vẫn tôn tại chấp niệm, so ra thì bọn họ còn nhớ mọi thứ rõ ràng hơn một số phụ nữ bị hại điên khùng kia. Ghi chép kết hợp với thẩm vấn bất ngờ, rất nhanh, đội điều tra đặc biệt cơ bản đã điều tra ra thôn Huyền Kiều đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Vân đã chết từ lâu, nhưng "Thẩm Vân" vẫn luôn ở đó. Trong số phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc vào thôn, có người không chắc liệu người nhà có còn tìm kiếm mình hay không, có người còn không nhớ rõ thông tin nhà mình, khát vọng chạy trốn khiến mọi người đồng lòng nhất trí, cùng nhau chọn ra một số điện thoại có nhiều khả năng được trả lời nhất tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Thẩm Vân, cô con gái duy nhất của nhà họ Thẩm bị bắt cóc trên đường đi học, cô ta có cha mẹ yêu thương, giáo viên trân trọng tài năng, có sự tự tin của một cô gái kiêu hãnh, một lòng tin tưởng nhất định sẽ có thể rời đi. Thẩm Vân đã bị bắt cóc từ mười lăm năm trước, cô ta đã tìm mọi cách để trốn thoát nhưng không thành công, chỉ có thể giả vờ thỏa hiệp và tìm kiếm cơ hội. Thẩm Vân năm 19 tuổi bị bắt cóc, là học sinh vẽ nghệ thuật của một họa sĩ có tiếng, nhưng lại bị mất cọ vẽ, cô ta nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng đành gieo hồ lô, dạy người dân thôn Huyền Kiều cách vẽ hồ lô, sau đó bán hồ lô để kiếm tiền.
Hồ lô là công việc tế nhị, đàn ông lười làm, chỉ có phụ nữ và trẻ em bị thuân phục mới làm thử mà thôi. Việc này cần phải có bàn tay vững vàng, nếu tay bị thương thì sẽ không làm được nữa, chỉ cần có thể bán được giá là có cơ hội khỏe mạnh hơn một chút. Nó cũng đòi hỏi phải quen thuộc với bút vẽ, nghĩa là phải liên tục luyện tập và có thời gian để học hỏi.
Sức khỏe, thời gian và những người được chọn cộng lại chính là dùng để chuẩn bị cho cuộc tẩu thoát.
Chỉ cần hồ lô có thể bán được, cho dù không ai có thể khám phá ra bí mật của những con số bên trong nó, thì một ngày nào đó, những quả hồ lô tinh xảo này sẽ được chuyển đến tay một người thực sự hiểu rõ về kỹ năng hội họa, rồi truy tìm nguồn gốc của nó.
Nhưng Thẩm Vân không chờ được đến ngày này.
Thẩm Vân chết được mười năm rồi, chết vì suy nhược sau nhiều lần phá thai. Những người sau này bị bán về làng cũng không biết tại sao lại làm như vậy, họ cũng chỉ bắt chước vẽ theo, tranh thủ thời gian rảnh rỗi, học hỏi một cách tỉ mỉ. Từng trái hồ lô xinh đẹp, mảnh dẻ đến tay những người thưởng thức hồ lô, đêu ẩn chứa những tiếng kêu đau đớn thầm lặng.
Không tìm được Thẩm Vân, nhưng cảnh sát đã tìm thấy Lâm A Muội. Vì Lâm A Muội trực tiếp tham gia vào vụ việc hồ lô của công ty đồ ăn nhẹ nên cô ấy tỏ ra khá thiện chí. Trong cuộc thẩm vấn bất ngờ dưới chân núi, cảnh sát đã dùng cô ấy làm điểm đột phá, là mấu chốt đầu tiên để bắt đầu cuộc điều tra. Lâm A Muội đã thú nhận tất cả những gì mình đã làm, khi bị cảnh sát bắt và thẩm vấn, trên mặt cô ấy ngược lại còn có cảm giác được giải thoát. Lâm A Muội là một trong số ít bé gái còn sống sót ở làng Huyền Kiều, cô ấy có được sinh ra cùng lúc với em trai, lúc đó ba cô ấy vui vẻ nên đã giữ cô ấy lại. Từ nhỏ cô ấy đã biết rằng chỉ khi em trai vui vẻ, em trai hài lòng, cô ấy mới có thể sống thoải mái một chút.
Sau khi làm trâu làm ngựa cho cả nhà, Lâm A Muội ngạc nhiên phát hiện ra chỉ cần cô ấy có thể vẽ đường trên hồ lô, chỉ cần có thể thực hiện tốt các mệnh lệnh của đám đàn ông xuống núi thì cô ấy sẽ có thể nghỉ ngơi một thời gian."Tôi từ nhỏ đã thông minh, nếu mọi người coi tôi là con nít thì sẽ thương hại tôi. Nếu tôi không làm thì sẽ không có gì để ăn, mẹ và tôi đều sẽ chết." Lâm A Muội lớn lên dưới nên giáo dục của thôn, giống như một tấm gương, phản chiếu hiện thực méo mó và tàn khốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận