Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 210:

Chương 210:Chương 210:
Khi họ cười rộ lên, kết hợp với khuôn mặt trắng bệch vô cảm của đám học sinh, trông cực kỳ đáng sợ. Âm khí cuồn cuộn bao quanh họ, rõ ràng bùa chú vẫn đang tiếp tục.
Về phần những "người" vừa đến học viện Tân Đô, sẽ không có ai bị ảnh hưởng. Diệp Tuyền chỉ cảm thấy chú ngữ liên tục quấy rối khiến người ta rất khó chịu và ngứa mắt, cô không khỏi xoa xoa thái dương, quay đầu nhìn Lục Thiếu Chương để rửa mắt.
Lục Thiếu Chương hạ kiếm xuống, vẩy máu trên mũi kiếm đi, chú ý tới ánh mắt của cô, lập tức nhìn lại.
Diệp Tuyên quay lại hỏi các học sinh: "Khả năng tạo ảo giác này là của ai?" Không có người trả lời, quỷ thiếu niên mắt đỏ mặc quân phục cứng ngắc bước ra ngoài, nhìn chằm chằm Ngô Tiêu Nguyệt đang hướng dẫn bọn họ xếp hàng.'Số 404, người lớn cô mang đến, bọn họ không ngoan."
Ngô Tiêu Nguyệt nắm lấy ngón tay cậu ta chỉ vê phía Diệp Tuyên ấn xuống, mỉm cười với đám bạn bè: "Học viện Tân Đô đã không còn tồn tại. Chúng ta làm quen với nhau lại lần nữa đi, tên tôi là Ngô Tiêu Nguyệt, là Nguyệt trong ánh trăng, đây là mèo con Nguyệt Lượng của tôi, còn các cậu thì sao?" Nam sinh số 372 từng chặn Diệp Tuyền ở cửa hơi sửng sốt một chút, đứng đó suy nghĩ: "Tôi... tên là gì?"
Dưới sự quản lý áp lực của trường học, mỗi người chỉ còn lại một con số, họ không còn là người sống nữa mà là sản phẩm của dây chuyên lắp ráp, hoặc là những dữ liệu số mơ hồ. Những số sinh viên đã chết, những người "tốt nghiệp" rồi ra đi, những người được đón về, được thay thế bằng những sinh viên mới, chẳng mấy chốc họ đã không còn được nhớ đến nữa.
Trong quá trình đào tạo hàng ngày của học viện, ngay cả những học sinh có lòng phản kháng cũng mất đi phần lớn bản tính con người cùng với cuộc sống mà họ có trước khi vào học viện.
“Tôi là... ai2"
Các sinh viên lẩm bẩm, tìm kiếm tên của chính mình. Âm khí dần dần thu nhỏ lại, những dao động thuật pháp quấy rối Diệp Tuyền cũng biến mất. Bên trong học viện Tân Đô đã dần bình tĩnh lại, nhưng bên ngoài lại cực kỳ chấn động.
Mới vừa rồi, khi bọn họ nhìn Diệp Tuyền đi vào, âm khí bên trong đột nhiên dao động hỗn loạn, nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào, các tu sĩ đều lo lắng không thôi.
Khi Nghiêm Yên dẫn đội hành động đầu tiên đến, các tu sĩ ở bên ngoài vừa thành lập một đội nhỏ, chuẩn bị tiến vào xem xét. Đội hành động của Cục quản lý cấp cao đến rồi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, từng bước tiến về phía trước.
Âm khí dao động không kết thúc sự thay đổi của học viện, trong nháy mắt, một thanh kiếm từ trên trời bay tới khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc: "Pháp khí này là của ai? Nó lại có thể cách không triệu hoán quỷ hồn. . ?" Chính Ngôn của Bạch Vân Quan quay lại hỏi đạo sĩ Thanh Tĩnh: "Thứ vừa bay qua là một thanh kiếm phải không... ?"
Chính Ngôn lại dẫn đội ra ngoài, nhận được tin tức từ Bạch Vân Quan. Đại sư thúc tổ, bang, biến mất rồi!
Khi Lục Thiếu Chương cắt đứt tu vi rời đi, giếng trấn quỷ ma ở núi Bạch Vân dao động dữ dội, giống như ma hét rông gầm. Các đạo sĩ Bạch Vân Quan lập tức đi kiểm tra, cúi xuống giếng hò hét nhưng không tìm thấy ai. Các đạo sĩ từ Bạch Vân Quan vừa đến đều đồng loạt ngẩng đầu, bất an nhìn về phía âm khí bị đánh vỡ. Có lẽ, có lẽ, có lẽ... Không, đây là thanh kiếm bản thể của tiểu sư thúc đúng không?
Thanh Tĩnh từng tình cờ nhìn thấy Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương gặp nhau, vừa nghe người đến trước tên là "Diệp Tuyền của quán ăn vặt đêm khuya", cô ấy lập tức hiểu ra. Cô ấy kéo tay áo của sư thúc: "Bà chủ Diệp đang ở đây." Chính Ngôn: "..."
Thật đúng là, đàn ông hướng về vợ mà.
Chính Ngôn bình tĩnh lại, nở một nụ cười tươi: "Đừng hoảng sợ, là sư thúc tổ của Bạch Vân Quan chúng ta tới.'
Càng đi vào bên trong, âm khí và bùa chú ma quỷ càng hiện diện khắp nơi, cản trở bước chân của các †u sĩ.
Trận pháp tại quảng trường của học viện tan vỡ, bùa chú bị đốt cháy một nửa phù và bùa chưa dùng đến rơi thành từng mảnh tan nát trên mặt đất, các tu sĩ thấy vậy không nói nên lời: "Việc này... là bà chủ Diệp làm?" Bọn họ theo sau loại trừ ảnh hưởng làm đâu chắc đấy, Nghiêm Yên đã dẫn đoàn đội tới rồi.
Nghiêm Yên đã nhận được tin nhắn của Diệp Tuyền, biết mọi thứ bên trong vẫn ổn, nhưng khi thực sự nhìn thấy trung tâm quảng trường, cô ấy nhất thời cũng không biết nói gì.
Các học sinh đứng thành mấy tốp, xếp hàng ngay ngắn.
Nếu không phải có người, có ma, còn có người bất tỉnh, thì có lẽ khung cảnh này sẽ y như buổi lễ chào cờ đầu sáng thứ hai của trường.
Đạo sĩ tóc trắng ngồi xếp bằng, Diệp Tuyền lười biếng nghiêng người sang một bên nhìn đám học sinh đang thì thâm, cô bế quỷ anh đang bò từ bên trái qua bên phải bọn họ sang một bên, giữ chắc cho nó không thể vặn vẹo được nữa, rồi để nó chơi tiếp.
Chỉ nhìn phía sau, trông nhàn nhã đến độ như thể trước mặt cô không phải là quỷ anh có sức mạnh khổng lồ mà là hai người đang dắt nhau ra ngoài tản bộ. Diệp Tuyền quay lại vẫy tay với cô: "Cô đến rồi à à? Đến đây đếm đi, mọi người đều ở đây."
Diệp Tuyền cử động, lộ ra đạo sĩ lùn bị đóng đỉnh trên mặt đất, Nghiêm Yên lập tức nhận ra: "Phù Thịnh bị truy nã của Thái An môn."
"Cám ơn cố vấn Diệp." Nghiêm Yên nhìn vê phía một người khác: "Cám ơn đạo trưởng Lục đã ra tay giúp đỡ."
Lại gần quan sát, miệng vết thương đẫm máu trên cơ thể của đạo sĩ lùn cực kỳ dễ thấy. Chỉ cần nhìn vết thương trên lưỡi kiếm, Nghiêm Yên có kinh nghiệm lâu năm đã biết, người này dù có chữa khỏi thì cũng chỉ là một kẻ tàn tật. Không hổ là thanh kiếm nổi tiếng trừ yêu diệt ma của tổ sư, không thể đụng phải những thứ dơ bẩn như thế này.
Lục Thiếu Chương cầm kiếm trong tay tự nhiên đứng dậy, nhìn Nghiêm Yên, lạnh lùng nói: 'Không cần khách khí."
Ngọn tóc đuôi ngựa theo động tác đứng dậy của anh hơi hơi đong đưa, An An đang nằm trên vai Diệp Tuyền đưa tay ra, muốn nắm lấy. Ánh mắt Nghiêm Yên không tự chủ được bị hấp dẫn.
Sao cô ấy nhớ là khi Kiếm Linh tỉnh lại, Cục giám sát đến thăm núi Bạch Vân, anh lại khác với bây giờ nhỉ? Dường như càng giống tiên nhân hơn... nhưng bây giờ cũng khá tốt, có chút tính người rồi.
Các thành viên của đội hành động vây quanh những người bị quỷ hồn giam giữ, lúc tới gân đám học sinh vô cảm thì có chút lo lắng đề phòng. Hàng trăm con quỷ, thực sự là quá nguy hiểm! Nhưng sau khi cẩn thận xác định, họ phát hiện ra rằng phần lớn học sinh ở đây đều còn sống, nhưng họ bị âm khí bao phủ, trông còn quỷ dị hơn cả ma. Nghiêm Yên từng bắt những kẻ tu luyện tà đạo, nhưng chưa từng bắt lệ quỷ bao giờ, đối tượng bị bắt chấp nhận việc bắt giữ một cách suôn sẻ như vậy quả thực là không có nhiều.
Đội hành động lấy ra giấy chứng nhận, nhiều lần tuyên bố sẽ đối xử bình đẳng với hồn ma nạn nhân và người bị hại, lệ quỷ chưa phạm sai lầm quá lớn vẫn có thể theo quỷ sai rời đi.
Dưới sự hướng dẫn hợp tác của Ngô Tiêu Nguyệt, các học sinh lần lượt đứng lên. Hiển nhiên chỉ có Ngô Tiêu Nguyệt không phải lệ quỷ, nhưng có lẽ bọn họ nghe lời Ngô Tiêu Nguyệt hơn.
Nhóm quỷ hồn xuyên qua đội ngũ, những học sinh còn sống đờ đẫn đưa tay ra định bắt lấy bọn họ nhưng lại vượt xuyên qua người.
Quỷ hồn đứng phía trước đội, không tính Ngô Tiêu Nguyệt và mèo con Nguyệt Lượng, tổng cộng có bảy con lệ quỷ.
"Chúng tôi không quan tâm đến luân hồi, chỉ muốn hỏi một câu thôi." Bọn họ nhìn thẳng vào Nghiêm Yên, đôi mắt đỏ ngầu nguy hiểm và đáng sợ: "Liệu có còn học viện Tân Đô không?"
Những học sinh còn sống cứng đờ chớp chớp mắt, đôi mắt khô khốc trở nên đau nhức, ào ào trào nước mắt ra.
Họ đang hỏi về Học viện Tân Đô, nhưng không chỉ là học viện Tân Đô. Nghiêm Yên tháo huân chương của mình xuống, trịnh trọng trả lời: "Không. Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra trình độ của từng trường để tránh những sự cố tương tự. Hệ thống giám hộ cũng sẽ được thiết lập lại, những cha mẹ không đủ tiêu chuẩn sẽ bị tước quyên giám hộ."
Đây là kết quả của báo cáo được thành lập sau vụ án của Ngô Tiêu Nguyệt về học viện Tân Đô. Cô ấy thê bằng tất cả danh dự của mình, sẽ khiến cho mọi thứ trở thành hiện thực.
"Hy vọng sẽ có một ngày như vậy xảy ra." Ngô Tiêu Nguyệt xoa xoa cằm Nguyệt Lượng, mỉm cười.
Âm khí tán đi, ánh trăng lại tràn ngập toàn bộ quảng trường, bầu trời phía trên học viện Tân Đô cuối cùng cũng sáng lên.
Sau khi nhận được câu trả lời, các học sinh lập tức buông các tu sĩ ra. Diệp Tuyền rút thanh kiếm gỗ đào đóng đỉnh trên người đạo sĩ lùn ném cho Lục Thiếu Chương, Lục Thiếu Chương lấy ra một chiếc khăn tay từ chuôi trường kiếm như một trò ảo thuật, bắt lấy thanh kiếm gỗ đào, cẩn thận chà lau. Thanh kiếm gỗ đào toàn thân tỏa sáng, đổ máu rồi vẫn không tì vết, nhưng Lục Thiếu Chương lau rất cẩn thận, như thể trên đó thật sự có thứ gì bẩn thỉu vậy. Cục giám sát cấp cao tiếp quản Học viện Tân Đô, tiến hành điều tra và điều trị cho từng người một, lần này có rất nhiều người tới, mỗi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, nhanh chóng xâu chuỗi lại những gì đã xảy ra ở Học viện Tân Đô.
Học viện Tân Đô giam giữ học sinh, cho dù họ là do cha mẹ bị lừa dối cho rằng nơi này thực sự đang giúp đỡ con mình, hay là những cha mẹ chỉ đơn giản là muốn một đứa con ngoan, bỏ rơi con mình như bỏ rơi gánh nặng, thì sau khi đưa con tới đây liền bị sập bẫy tà ma.
Vài năm trước, đứa trẻ đầu tiên bị tra tấn đến chết đã biến thành lệ quỷ quay lại để trả thù, hiệu trưởng học viện Tân Đô đã tìm một thầy tu để giúp đỡ, xây dựng một trận pháp lớn để hồn ma không thể trốn thoát. Đại sư của Thái An môn sẽ định kỳ cho bọn họ một ít bùa, thuận tiện mang đi những hồn ma bị mắc kẹt trong khoảng thời gian này, thẳng đến khi chết rồi trở thành ma, các học sinh đều không thể trốn thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận