Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương 207:
Nguyên Ngũ dán một lá bùa màu vàng trên trán, bị kéo ra ngoài nằm thẳng trên đất chờ người tới giúp. Nghe thấy Lộ Băng cười, anh ta trợn mắt nói: "Vừa nãy còn lo lắng Tân Đô học viện xảy ra chuyện, bây giờ sao lại không lo nữa rồi?" "Chọc ai không chọc lại đi chọc vào bà chủ Diệp, giờ đến lượt bọn họ lo lắng rồi." Lộ Băng cười cười ngồi xuống hiện trường vụ tai nạn xe cộ. Lộ Băng tạm thời không thể đi tỉnh Tường được, cũng may là tin tức đã truyền đến nơi đó."Được nghỉ ốm một ngày có tính là trong cái rủi có cái may không?" Lộ Băng đang nằm trong bệnh viện, nhưng quán ăn vặt đêm khuya lại bắt đầu có động tính.
Du Tố Tố đang nằm trong phòng xem phim truyền hình như thường lệ, nghe thấy bà chủ đột nhiên dậy sớm, không khỏi thò đầu ra xem. Nhìn thấy Diệp Tuyền thay quần áo đi xuống lầu, cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Bà chủ, cô đi đâu vậy?"
"Đi đón An An." Diệp Tuyền liếc cô ấy một cái: "Cô ở lại trông coi cửa hàng."
"Ø2? Ø2 An An sao vậy? Bà chủ???"
Du Tố Tố bối rối đuổi theo, nhưng chỉ nhìn thấy bóng chiếc xe .Jeep mà thôi. -
Các hàng rào cảnh báo đã được dựng hàng chục mét xung quanh trường Cao đẳng Tân Đô, phòng đi nhầm vào. Các tu sĩ tụ tập bên ngoài học viện, cau mày. Trong đêm tối, Học viện Tân Đô vén lên bức màn vô hại lên, âm khí vốn không thể thấy được lúc điều tra bỗng tràn ra khỏi cổng trường, chỉ có tu sĩ mới có thể nhìn thấy, bầu trời dần dần trở nên u ám.
Những người đi vào vẫn chưa có tin tức gì, như thể nó đã biến thành một cái miệng lớn nuốt chửng tất cả mọi người.
"Âm khí không nặng, nhưng những người đi vào mãi không có tin gì, đội trưởng cục giám sát cũng bị nhốt bên trong... Trong đó rốt cuộc là cái gì vậy? Hay là lần sau chúng ta vào cùng nhau đi? Hoặc đợi, đợi một chút, đợi đội trưởng Nghiêm tới rồi tính."
Đội hành động của Cục giám sát chỉ huy cuộc vây hãm Học viện Tân Đô lần này đã đi vào trước, giờ chỉ còn lại một số người liên lạc ở cửa và các tu sĩ đến sau khi nhận được thông báo.
Tình trạng đứng yên, mắc kẹt bên trong đáng lo ngại nhưng cử từng người một vào trong chắc chắn là không thể.
Khi đang thảo luận, họ đột nhiên nghe thấy tiếng ma sát lốp xe dữ dội bên ngoài.
Trong chớp mắt, chiếc motor chạy nhanh như bay từ cuối đường đã phóng đến nơi, shipper lái như lái máy bay khiến người khác không thể nhìn thẳng được, các tu sĩ đứng đằng trước vội vàng tránh né. Lốp xe ma sát tạo ra chùm tia lửa điện, xe vượt qua vạch cảnh báo, dừng lại trước trường Cao đẳng Tân Đô.'Việc tiếp theo, để tôi đi." Một giọng nữ vang lên từ dưới mũ bảo hiểm. Mọi người cuối cùng cũng định thân lại: 'Làm sao cô vào đây được? Cô là ai? Tu sĩ phái nào mà liều lĩnh như vậy? Mau quay lại đi, một mình cô không làm được!"
Cô gái lái xe mặc đồ thể thao rộng rãi bắt chéo đôi chân dài, nhẹ nhàng xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, để lộ một khuôn mặt sáng sủa và cuốn hút."Diệp Tuyền, quán ăn vặt đêm khuya."
Diệp Tuyền hơi ngước mắt lên, nhìn tấm biển treo trên cổng trường cao đẳng Tân Đô, khóe môi nhếch lên mỉm cười. Cô nhẹ nhàng nhảy lên, ngang tâm với nóc cổng trường, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy một góc tấm biển. Răng rắc! Tấm biễn chữ vàng gắn trong xi măng vốn không thể dùng tay gỡ ra được lại bị kéo xuống dưới, Diệp Tuyền tùy tiện ném xuống đất, vỡ vụn chia năm xẻ bảy. Cổng trường có hình dạng như một cái cổng thờ, nứt từ phần trên nứt xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
Khoảnh khắc cổng trường sụp đổ, âm khí yếu ớt từ cổng trường bỗng chốc trở nên dày đặc hơn nhiều.
Âm khí dày đặc đen kịt cuồn cuộn, dù đèn xe đã bật ngoài vạch cảnh báo nhưng không hề có chút ánh sáng nào có thể xuyên qua, cổng trường đổ nát giờ trông như một cái cửa động nguy hiểm.
Các tu sĩ phía sau ngơ ngác há hốc mồm, la bàn của mọi người có mặt đều quay điên cuồng, pháp khí phòng ngự tùy thân điên cuồng cảnh báo đến mức làm tai người ta nổ tung.
Diệp Tuyền ở gân cổng trường đổ nát nhất, đá vỡ lung tung, nhưng đến cả lông mày của cô cũng chẳng thèm động đậy. Diệp Tuyền võ tay, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người xuống, sau đó tiến lên một bước, bước qua tấm biển vừa rơi xuống đất.
Đá bị nghiền nát thành bụi, Diệp Tuyền đạp lên tấm biển của Học viện Tân Đô, bước vào khoảng trống tối tăm.
Tiến lên một bước, bên trong chỉ còn lại một mảnh u ám nặng nề, yên lặng tĩnh mịch. Thoạt nhìn giống như bị mất điện, xung quanh dường như chẳng có gì, chỉ có màn đêm tăm tối.
Diệp Tuyền dừng lại, lễ phép tự giới thiệu: "Tôi tới đây để tìm nhân viên của tôi, một cô gái hai mươi ba tuổi mang theo một con mèo và một bé gái ba tháng tuổi, xin hỏi có ai nhìn thấy bọn họ không?”
Xung quanh vẫn tĩnh lặng như cũ.
Diệp Tuyền tiếp tục tiến lên một bước.
Bóng đêm đột nhiên sáng lên, từ bóng tối chuyển sang màu xám, âm khí dồi dào đến mức nhỏ giọt, như thể bổ sung một bộ lọc tối tăm cho màn ảnh u tối. Trong màn đêm xám xịt, những bóng người dày đặc vây quanh Diệp Tuyền, mặt mày tái nhợt nhìn cô không chút biểu cảm, vây cô thành vòng tròn, trông như một cảnh trong phim kinh dị.
Diệp Tuyền bình tĩnh nhìn bọn họ, như thể không nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của người chết, vẫn tiếp tục lặp lại câu hỏi.
Màn đêm sáng lên rồi lại mờ đi, trong màn đêm đen tối, từng đôi mắt dày đặc sáng lên, lệ quỷ đỏ hồng mắt lẳng lặng nhìn cô.
"Nhết cô ta lại... người lớn không vâng lời phải nhốt lại... không cho ăn, không cho ngủ, đánh cô ta... Những tiếng thì thầm nhỏ xíu hòa vào nhau, nói càng lúc càng nhanh, vài giây sau đột nhiên vang lên một tiếng rít.
Diệp Tuyền lập tức nghiêng người tránh đi lọn tóc dài, tùy ý nhấc chân lên, trông nhẹ nhàng như người già đang hoạt động gân cốt nhưng lại đá bay móng vuốt sắc bén vươn tới chỗ mình.
Diệp Tuyền thở dài nói: "Tôi không muốn ra tay đâu."
Hơn một năm từ ngày tận thế vô tận, nửa năm sau khi mở cửa hàng, Diệp Tuyền tự nhận mình rất tốt tính.
Diệp Tuyền đè lại vai của cậu học sinh đang định dùng gậy cao su đánh mình, cơ thể của cậu ta lạnh băng gần như quỷ nhưng thực ra vẫn còn chút độ ấm. Cô xoay cổ tay, bỏ chiếc gậy cao su lại rồi ném cậu học sinh ra xa.'Nhưng mấy cậu không chịu nghe lời, thì tôi đành phải giúp các cậu bình tĩnh lại thôi."
Diệp Tuyền cầm lấy cây gậy cao su trong tay xoay một vòng, nếu người khác nhìn vào thì sẽ thấy một động tác rất đẹp đẽ, lập tức đánh bay đám học sinh ra xa.
Các học sinh thoạt nhìn giống hệt nhau, có rất nhiêu người còn sống nhưng lại cứng ngắc như người chết, có người là cương thi nhưng lại có sự linh hoạt của người sống.
Người quỷ tụ tập cùng nhau, những "xác sống" của trường Cao đẳng Tân Đô tỏ ra vô cùng tức giận đối với những người lớn bước vào trường. Vào cửa chưa đầy một phút, âm khí đen kịt trong cửa đã tiêu tán, lộ ra ngôi trường nằm đằng sau. Đoàn lệ quỷ và những người sống nằm trên mặt đất ngơ ngác nhìn về phía Diệp Tuyên.
Diệp Tuyền cầm một cây gậy cao su, ép con lệ quỷ linh hoạt nhất ngẩng đầu lên: "Ai tới học viện? Các cậu có ai biết Ngô Tiêu Nguyệt không?" "Cô cũng là đạo sĩ sao? Số 372 sẽ giết cô, giết cô, người lớn không nghe lời sẽ bị nhốt lại!" Lệ quỷ phẫn hận gào lên, nhưng không hề trả lời câu nào."Chậc." Diệp Tuyền đập cho cậu ta một phát vào đầu cho cậu ta bình tĩnh lại. Diệp Quyền không dựa vào những tên nhóc điên khùng này để có được đáp án nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn quanh khuôn viên trường, trên quảng trường trung tâm đang bày một trận pháp.
Phần lớn quỷ hồn và học sinh đều bị ép ra bên ngoài, hầu hết các phù chú ở tầng ngoài trận pháp đều bị đốt thành tro, hiển nhiên đã bị các lệ quỷ quỷ tấn công rất nhiều lần.
Diệp Tuyền nhặt nửa lá bùa còn lại lên, nhìn rồi nhướng mày. Khi mới bước vào nhìn thấy đội hình này, có lẽ hầu hết mọi người sẽ đều nghĩ rằng là do người của Cục giám sát bày bố để tự bảo vệ mình. Nhưng nếu nhìn kỹ vào kết cấu, sẽ thấy...
Đây là loại bùa màu vàng độc nhất của Thái An Môn, kẻ cặn bã của thế giới huyền học đã từng gây ra nhiều thảm án quỷ hồn đang lẩn trốn”"Lại là các người sao." Diệp Tuyên hừ một tiếng: "Vậy thì càng tiện." Những hồn ma bị câu hồn bắt đi chắc chắn sẽ không bị ngăn cách ở bên ngoài, vậy thì... chính là ở bên trong.
Diệp Tuyền lạnh lùng ngước mắt lên, ánh sáng vàng lưu chuyển, lạnh lùng phản chiếu khuôn viên xám xịt của học viện Tân Đô. Cô ấn lòng bàn tay, đè lại dòng linh lực màu trắng nhạt đang chảy qua trận pháp, từng bước bước vào trận pháp đang ngăn cản đám học sinh.
Khi cô tiến lên một bước, trận pháp nhốt học sinh phát ra âm thanh thót tim, hoàn toàn hỗn loạn, từng tấc linh lực của cô đều bị vắt kiệt, buộc cô phải lùi lại phía sau.
Diệp Tuyền không xem tác dụng của trận pháp, cũng không nghĩ tới làm sao để phá vỡ, cô cứ nhìn thấy thì vào thôi.
Trận pháp, trói buộc, giết chóc đứng trước mặt cô chỉ có thể nhượng bộ. Những nơi trước đó không có đường thì bây giờ đã có.
Các học sinh đằng sau Diệp Tuyền bị đánh bất tỉnh hoặc tạm thời bị áp chế đờ đẫn nhìn về phía bóng lưng của cô. Cậu học sinh còn cử động được vốn đang nghiến răng chuẩn bị giết người, nhưng lại không lao vào Diệp Tuyên mà đuổi theo cô.
Trận pháp bị Diệp Tuyên đẩy về phía trước từng bước một, cuối cùng không chịu nổi áp lực nặng nề, giống như một mớ sợi tơ đứt đoạn, sụp từng bên ngoài sụp vào.
"Ngô Tiêu Nguyệt, An An, tôi tới đón hai người." Giọng nói của Diệp Tuyền truyền đi trong trận pháp đổ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận