Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương 229:
Ma nữ chỉ biết có một cao thủ đã can thiệp vào làng Huyền Kiều, vây bắt rất nhiều quỷ hồn, thỉnh thoảng còn đưa đi một số. Quỷ sai vẫn chưa đến đón họ, họ không thể đầu thai nên chỉ có thể ở lại đây.
Những phụ nữ bị bắt cóc nhất quyết không chịu thuần phục hóa một là trốn đi một là chết, còn những phụ nữ bị bắt cóc ngoan ngoãn nghe lời sẽ dân dần tự tẩy não bản thân trở thành một thành viên của thôn. Những phụ nữ nghe lời đã chết dường như không biết mình đã bị mắc bẫy, ngược lại còn toàn tâm toàn ý cống hiến hết mình, như ma cọp vồ lấy những nữ quỷ khác giúp dân làng sử dụng họ.
Các ma nữ cho rằng trốn khỏi thôn Huyền Kiều hoặc chết đi sẽ chấm dứt cơn ác mộng này, không ngờ cho dù trở thành lệ quỷ, họ vẫn bị bắt làm nô lệ, bị điều khiển tra tấn những nạn nhân mới.
Thôn Huyền Kiều đã mất đường cao tốc theo quy hoạch, nhìn thấy làng Quả Viên bên cạnh làm ăn phát đạt, kiếm được nhiều tiền, ghen tị đến nỗi mắt đỏ hoe chảy cả máu. Dựa vào việc có quỷ trong tay, có đại sư hỗ trợ, bên đó đã phái ma quỷ sang bên này gây rắc rối.
Nữ ma cười khổ nói: "Chúng ta không thể rời khỏi phạm vi của thôn Huyền Kiều, ông cũng đừng tới đây, tới đây là không đi được đâu. Chúng tôi bị những con quỷ kia nhìn chằm chằm, gạt người ven đường vào thôn cũng chỉ là làm ra vẻ một chút thôi. Nhưng bọn họ ghen ghét thôn Quả Viên, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách khác, ông về nhà tìm cách nhắc nhở mọi người trong thôn đi."
Lúc này lão Dương mới hiểu vì sao nữ ma kia chỉ nói những lời cay nghiệt với mình rồi bỏ chạy mà không ra tay.
Có lẽ trong mắt những nữ quỷ bị tẩy não, đàn ông chính là thân thánh, không thể phản kháng, các cô chỉ là phụ kiện, nhìn thấy những người đàn ông khác gây chuyện cũng chỉ có thể quay về gọi người đàn ông của mình. Lão Dương trở về làng, cố gắng tìm cách để lại dấu vết trước linh vị nhà mình trước, nhưng các con của ông không tin vào ma quỷ thần thánh, nên hoàn toàn không để tâm. Thử vài cách cũng không thành công, nên lão Dương đành phải tìm một con đường khác.
Sau đó, lão Dương ngồi xổm trong thôn mấy ngày, nhưng lại không có ai trong thôn Huyền Kiều đến hại người. Ông ta tự ý thức được, nếu ở lại lâu hơn, quỷ hồn sẽ ảnh hưởng đến người thân bạn bè nên đành phải bất đắc dĩ rời đi, tiếp tục đi khắp thôn Quả Viên để tìm hồn ma viên chức thôn.
Tất nhiên, trên đường đi, ông ta cũng rất vui khi nghe mọi người khen ngợi thôn Quả Viên hiện tại.
Lão Dương chủ động nói: "Đại sư, các cô muốn tới thôn Huyền Kiều, có phải là muốn lo việc này không? Tuy rằng tôi không biết đường lên núi, nhưng vẫn nhớ rõ đã nhìn thấy quỷ ở đâu, tôi có thể dẫn đường!"
Ông ta đã nhận ra, đoàn người người qủy quỷ này không hề có hứng thú gì với chuyện bắt cóc. Nhìn thế nào cũng không giống tới giúp thôn Huyền Kiều. Gặp phải ánh mắt lãnh đạm của Diệp Tuyền, lão Dương mỉm cười thành thật, trong thành thật bộc lộ sự khôn ngoan.
Lão Dương hiển nhiên không biết gì vê việc mấy ngày nay sau khi ông ta rời đi, một đống tro cốt đã được gửi đến thôn Quả Viên.
Diệp Tuyền suy nghĩ một chút: "Nữ quỷ ông nhìn thấy, tên là gì?" "Cô ta nói tên là Sử Mi." Lão Dương cố gắng nhớ lại: "Nhưng khi cô ta dừng lại, cứ lẩm bẩm mãi một cái tên. Gọi là gì nhỉ? À đúng rồi, là Thẩm Vân!" Diệp Tuyền như trầm ngâm gì đó, nhấn ga, chiếc xe jeep lao ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời chiếu sáng chiếc xe jeep màu đen, trông như một tia chớp, hướng về một hướng khác với dòng người vô tận của đoàn xe."Bây giờ đi qua sẽ có thể nhìn thấy thôn Huyền Kiều bị bắt." Dự đoán của Diệp Tuyền hoàn toàn chính xác, vừa đi đến chân núi thôn Huyền Kiều, một tràng tiếng súng dữ dội từ trong núi đã vang lên.
Các sĩ quan liên lạc dân sự của Cục giám sát ở dưới chân núi đã lập tức phát hiện ra nhóm người Diệp Tuyền, tiến tới cảm ơn công bói toán của Lục Thiếu Chương.
Quá trình bắt giữ rất nhanh đã vang lên trong máy bộ đàm, cảnh sát đang chờ tiếp viện dưới chân núi thở phào nhẹ nhõm, thay đổi vị trí, những người đứng phía trước đổi thành bác sĩ tiếp ứng.
Địa hình của làng Huyền Kiều hiểm trở, con đường gần nhất xuống chân núi là cây cầu dây xích ở rìa vách đá, bởi vậy mới có cái tên này. Khi lên núi vây bắt, cảnh sát đã chặn nhiều lối đi nhỏ, thậm chí còn bắt giữ cả những kẻ muốn phá Cầu Xích nhằm nhốt họ trong làng, đưa cả đám xuống núi.
Cảnh sát vũ trang dày đặc đi xuống núi cùng một nhóm nam nữ sắc mặt xám xịt, phía trước là một nhóm người rách rưới bị nữ cảnh sát ghì đầu đưa xuống núi, trông gây đến mức chỉ còn thấy một nhúm xương, các bác sĩ nhanh chóng theo họ vào xe cứu thương.
Điều kỳ lạ là vẫn có những người lao theo họ, bị cảnh sát hai bên bao vây không cho phép đến gần nhưng vẫn còn nước mắt nước mũi tèm lem lao lên cứu người.
"Cha nó, cha nó ơi, em có lỗi với anh... Con của tôi ơi, không có con mẹ phải làm sao bây giờ a! Diệu Tổ, Diệu Tổ con có mệt không, không phải lỗi của Diệu Tổ đâu, các anh bắt tôi đi đi...
"Đầu là bọn khốn nạn hại cả nhà chúng ta, phụ nữ không phải đều phải sinh con sao? Chúng tôi còn chưa ghét bỏ cô ta già cả, mà cô ta còn dám ghét bỏ Diệu Tổ nhà chúng tôi... Con tiện nhân này muốn đánh Diệu Tổ, nên chúng tôi mới đánh lại thôi mà, đánh có hơi đáng sợ, nhưng cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cô ta chỉ đang lừa các anh thôi! Cô ta muốn chạy trốn, tại sao chúng tôi không được nhốt cô ta lại chứ? Tốn bao nhiêu tiền như vậy, sao có thể để cô ta chạy mất chứ!
"Đồ khốn nạn, cô bỏ đứa bé lại một mình bỏ đi. Đúng là một bà mẹ độc ác! Các anh, các anh là đám cảnh sát không có lương tâm, giúp đỡ người giàu làm việc ác, gia đình êm ấm của chúng tôi bị các người chia năm xẻ bảy! Chúng tôi phải sống thế nào đây..."
Những người phụ nữ đuổi theo phía sau vẫn còn trẻ, cũng có một số đã trung niên trở lên, đều khóc lóc hú hét nhưng lời nói đều giống nhau. Họ đau đớn khi "chồng" và con cái bị bắt đi, la hét đòi chịu tội thay họ, tự tát mình liên tục, đồng loạt nhìn mọi người dưới núi bằng ánh mắt phẫn nộ.
Nhận thấy khóc lóc cũng vô ích, tiếng la hét của họ biến thành những lời nguyền rủa độc ác, lấy lời nguyền của tổ tiên mười tám đời ra mắng, khiến ai nghe thấy cũng phải tức giận.
Nhưng thực sự phải nổi giận với bọn họ mà, những người phụ nữ đuổi theo vô cùng vui vẻ, như thể có chút vinh quang nào đó, dào dạt đắc ý đòi đổi mình thay đám đàn ông.
Cứ như thể... nỗi đau của họ thực sự đến từ cảnh sát đã giải cứu họ dưới chân núi. Như thể họ đã quên mất từ lâu rằng mình không thuộc về ngôi làng miền núi này.
Khi những người đuổi theo bắt đầu khóc lóc, đám phụ nữ gầy gò được đưa xuống núi có người run rẩy dưới lớp áo che đầu, có người vùng vẫy hét lên "cho tôi quay lại", có người còn phản xạ có điều kiện sau khi bị đánh, theo bản năng sợ hãi, cũng bắt đầu cầu xin sự thương xót.
Chì là lời cầu xin rất mơ hồ, gần như không thể nghe ra được, như thể đã rất lâu không nói chuyện bình thường với ai rồi.
Lục Thiếu Chương và Diệp Tuyền ở dưới chân núi, không tham gia vào hoạt động liên hợp giữa Cục giám sát và cảnh sát. Nhưng tiếng kêu la cùng ánh mắt oán hận ở gần đến mức như kim đâm vào lỗ tai Lục Thiếu Chương. Lục Thiếu Chương chậm rãi nhíu mày, khuôn mặt vốn đã vô cảm dường như bị bao phủ bởi một tâng sương giá.
Lúc là kiếm, anh suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cân biết nên chém ai, học gì và đi đâu là được. Còn khi trở thành người, anh có thể cảm nhận rõ ràng được nỗi đau, sự tuyệt vọng và đấu tranh của các cô ấy. Anh đã từng nhìn thấy điều tương tự trong thế giới vô hạn, nhưng chưa bao giờ nhận thức rõ ràng những cảm xúc bên trong đến thế này. ... Đây có phải là điều mà Diệp Tuyền từng cảm nhận được không? Người cứu người có thể bị oán hận, người giúp đỡ có thể bị coi là kẻ thù, tận thế còn tàn khốc và không có nguyên tắc hơn bây giờ, đủ để làm hao mòn mọi ý định tốt đẹp của con người.
Điều làm anh ấn tượng nhất chính là hai thế giới mà anh vừa gặp Diệp Tuyền. Trong ngày tận thế khi mọi thứ sắp sụp đổ, người phải đối mặt với thay đổi bất ngờ còn nguyền rủa độc ác hơn gấp vạn lần hiện tại.
Sau này, mỗi đêm Diệp Tuyền đều đặt dao dưới gối ngủ, anh cùng cô xuyên qua vô vàn thế giới. Nhưng khi đó Diệp Tuyền không mạnh mẽ lãnh đạm như bây giờ, kiếm linh cũng chỉ là một thanh kiếm gấy miễn cưỡng biến hình, chỉ có thể nghe, thậm chí còn không thể nói.
Anh chỉ nhớ rằng khi đó Diệp Tuyền không lập tức đáp lại bọn họ mà chỉ cầm kiếm luyện suốt cả đêm. Sau đó đi ra ngoài, thay đổi hoàn toàn con đường của mình.
Lúc đó cô đã nghĩ gì?
Lục Thiếu Chương lúc này đột nhiên ý thức được, anh cùng Diệp Tuyền làm được rất ít việc.
Lục Thiếu Chương quay đầu nhìn Diệp Tuyền vẫn lười biếng dựa vào xe nhìn, cô gái cao ráo xinh đẹp tựa hồ không nghe thấy lời oán giận, dường như tất cả chỉ là mây gió thoảng qua.
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Tuyền bắt gặp ánh mắt của anh, xoay người lại, hơi nhướng mày: "Sao lại không vui? Ai chọc tiểu Lục nhà chúng ta vậy?”
Lời cuối cùng mang theo ngữ khí trêu chọc. Lục Thiếu Chương không để ý đến sự đỏ mặt của mình, mím môi, thành thật trả lời câu hỏi của cô: "Bọn họ đang oán hận những người đã cứu mình. Tôi nhớ cô cũng từng bị mắng như thế này, tôi cảm thấy rất khó chịu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận