Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 274:

Chương 274:Chương 274:
Đúng vậy, cần thiết cái gì chứ vì loài người vĩnh viễn cũng không học được gì từ sai lầm trong lịch sử, loài người là sự tồn tại tôi tệ như vậy đấy. Không bằng rời đi, không bằng rời đi...
Nhưng Diệp Tuyền đứng đối diện tượng thần thiên ma chỉ nhướng mày.'Nửa đêm anh phát loa làm phiền mọi người à, anh cũng bất lịch sự quá đấy." Diệp Tuyền vung kiếm, khi âm thanh của thanh kiếm vang lên thì từng tia kim quang cũng bay ra rồi ngay lập tức đập tan ảo ảnh ma quỷ trong lòng của mọi người đang đi lên núi trong trạng thái bị thôi miên.
Tượng thần thiên ma nhìn kim quang của Hoa Thần miếu, hắc quang của hắn không kìm được muốn dao động nhưng lòng tham không đáy thoáng vụt qua rồi biến thành câu hỏi của bảo tướng trang nghiêm.
"Rõ ràng cô có thể siêu thoát... tại sao vậy? Tại sao cô lại muốn cùng những người phàm đó quây quần trụy lạc với nhau, suốt ngày ngoài ăn ra thì là ngủ chứ?"
"Rõ ràng cô đã nhìn thấy sức mạnh vĩ đại, tại sao vẫn muốn sa lầy để đắm mình trong trụy lạc?"
"Đi theo tôi đi! Nếu lúc này không đi, nếu không phải bây giờ thì còn đợi khi nào?"
Hắn nhấn mạnh câu hỏi với âm thanh như đại hồng chung Lữ Thiên Âm giáng lâm!
"Anh đang diễn kịch à? Tôi không có thời gian chơi với anh." Diệp Tuyên khó chịu chế nhạo một câu, cô nhặt lấy trường kiếm rồi xông về phía trước.
"Chính anh là tên chết tiệt hại tôi tăng ca đúng không?”
Thiên ma bị thanh kiếm đâm xuyên qua ấn đường, sau đó có một luông kim quang từ lưỡi kiếm ghim vào ấn đường của hắn tuôn ra tràn vào trong nơi sâu nhất của hắc khí nhanh chóng phá vỡ bên trong.
Công Đức Kim Quang của Chí Dương Chí Chính hoàn toàn đối lập với ác niệm của Chí Âm Chí Tà, trời sinh khắc chết
Giây tiếp theo lập tức nắm đấm của Diệp Tuyên cũng theo sau. Tượng thần bị cô đánh vào mặt nên hơi choáng váng.
"Cô làm gì vậy?"
"Là đồ chó anh lén lút tạo ra lệ quỷ để đi gây rối đúng không?"Tôi là thiên mail”
"Hôm nay chính anh là kẻ hại tôi không thể ăn tối đúng không?" "AIII"
"Tôi nằm yên kệ sự đời để dưỡng già thì sao, anh có ý kiến gì hả?" "Đồ điên, cô đúng là kẻ điên!!! Mở cửa, thả tôi ra!!!"
Hắc khí từ lời lẽ đanh thép đến kêu lên đau đớn nhưng chỉ sau mấy giây ngắn ngủi thì bên ngoài miếu đất rung núi chuyển còn bên trong miếu thì không ngừng kêu đau.
Sau khi tỉnh táo lại thì những người của Cục quản lý chợt nhận ra trong miếu có thể là tà thân, thậm chí là Thiên đạo ám diện - Thiên ma chỉ hậu. Tim của họ đập nhanh, lập tức họ chuẩn bị lao về phía trước nếu không thì Diệp Tuyên sẽ không chống đỡ nổi.
Nhưng khi nhìn thấy cửa miếu đóng sầm lại thì tất cả mọi người đồng loạt rùng mình, đột nhiên họ cảm thấy thiên ma bên trong thật đáng thương. Quả thật nắm đấm của cố vấn Diệp là... là chúng sinh bình đẳng ha ha." Nghiên Yên suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng nghĩ ra một từ khá chuẩn xác rồi nhịn không được tự bật cười.
Tượng thần bằng đất sét cao hơn mười mét hoàn toàn bể nát, Thiên ma mượn tượng thần giáng lâm xuống hoàn toàn được tạo ra từ những ác niệm đen tối còn sót lại, bây giờ nó đã thu nhỏ kích thước lại còn bằng một cánh tay và bị Diệp Tuyền ép nép vào trong góc.
Thiên ma oán hận nhìn kim quang xán lạn chiếu sáng khắp người cô mà tức muốn hộc máu.
Thiếu chút nữa thôi!
Vốn dĩ đã đã là người siêu thoát khỏi thế giới mà lại có Công đức kim quang bao phủ toàn thân, đó chính là thể xác hoàn mỹ nhất để Thiên ma giáng lâm. Từ đó trở đi cũng có thể xóa đi nhược điểm duy nhất, thế giới này giao lại cho hắn. Cũng là khi hắn nhận ra Diệp Tuyền xuất hiện thì Thiên ma đã chậm rãi điều chỉnh bố cục từng chút một để kế hoạch ban đầu lộ ra với Diệp Tuyền. Tất nhiên muốn câu được cá phải có mồi câu phong phú. Chỉ cần tâm linh của cô thiếu hụt thì sẽ nhìn thấy rất nhiều ác niệm càng lúc càng mất lòng tin với thế giới này, lúc đó sẽ có lỗ hổng trong việc bảo vệ Công đức kim quang để hắn có thể tận dụng thời cơ nhập vào!
Ai biết được cô lại đánh đập tàn nhẫn ác nhân ác quỷ như vậy, cũng không lay chuyển được ý nghĩ muốn trở thành một người phàm trụy lạc tận hưởng cuộc sống của côi
Thiên ma chưa bao giờ gặp người nào ngoan cố như côi
Thiên ma có nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra.
“Tại sao vậy! Tại sao vậy al"
"Đã chứng kiến tai họa và tội ác thì nên biết sự trụy lạc trong miệng anh là thứ hạnh phúc mà vô số người đã từng nằm mơ cũng muốn có."
Diệp Tuyền lạnh lùng giơ nắm đấm lên.
"Ra khỏi thế giới của chúng tôi."
"A a ah"
Thiên ma thu nhỏ lại thành một làn khói đen, mặc dù đã sắp biến mất hoàn toàn nhưng tiếng chửi rủa oán hận của hắn vẫn truyền từ trong làn khói mù mịt ra ngoài.
"Ác ý còn mãi, Thiên ma vĩnh viễn không chết, ngày tôi quay lại sẽ là ngày chết của các người!"
“Anh là sói xám lớn à?"
Diệp Tuyền lắc cổ tay, hiếm khi đánh một trận lớn như vậy nên xương cốt cũng lỏng lẻo, cô hơi buồn ngủ nên ngáp một cái.
"Nhiều lời thừa thãi thật, nếu anh còn quay lại thì tôi sẽ đánh anh nữa đấy. Tôi tên Diệp Tuyên, là Diệp Tuyền của Lục Diệp Sơn Tuyền nên nếu muốn trả thù thì đừng có tìm nhầm người.
"Nhưng mà... trước kia có người thích nói nắm đấm của Diệp Tuyền." Đột nhiên làn khói đen rung chuyển.
Kim quang bùng cháy thắp sáng không trung sau đó làn khói đen biến mất không chút dấu vất.
Trăng sáng lại xuất hiện trên bâu trời và ánh trăng lại rắc xuống khắp mặt đất, ánh sáng màu vàng trong suốt biến thành những hạt mưa rơi từ trên trời xuống rồi cuối cùng rắc lên người vừa mới xua đuổi Thiên ma là Diệp Tuyền. Ở gần đó nhất là bóng dáng của Lục Thiếu Chương chợt lóe lên, lưỡi kiếm dần biến đổi rồi hợp lại làm một với anh ấy. Dù ít hay nhiều gì thì những người khác cũng bị mưa rơi lên người, trong lòng họ cảm thấy như được giác ngộ. Diệp Tuyền mở cửa nhìn lên bầu trời rồi thở dài.
"Đã hứa là thế giới sẽ hòa bình, vậy mà luân hồi chuyển kiếp rồi mà vẫn bị ép tăng ca."
Bức vẽ Thất tinh trận được vẽ trên mặt đất xung quanh Hoa Thần miếu đã dần bị mưa rửa trôi rồi tan biến hẳn.
Trong mắt của Diệp Tuyền thì Thất tinh trận đã phát sinh thay đổi nhỏ, dường như thông qua bức họa trận pháp cô đã nhìn thấy linh hồn con người bị lựa chọn ban đầu.
Nếu như cô không phát hiện thì sau khi hung thủ tập hợp sát khí của hàng trăm người thì hắn sẽ phản công giết chết quỷ hồn Phương Vọng Đệ đang bị giam cầm trong trường học, sau khi biến thành quỷ thì hắn sẽ cưỡng ép quỷ hồn của tất cả những người mà hắn giết biến thành quỷ tràng, hung thủ sẽ thăng cấp thành quỷ vương tham lang.
Thiên Tuyền Tinh của Âm Sát Đồng Cung chủ yếu tranh chấp về tổn thất do lời nói và lừa dối gây ra, bách quỷ tụ hợp trong án kiện PUA để tinh chế cờ quỷ. Cuối cùng cũng giống như quỷ vương nuôi trùng độc để có sức mạnh gian ác này.
Văn Khúc Tinh là khát vọng của hàng triệu gia đình và học sinh, nó chiếm lấy từng hồn phách của người chết rồi tạo ra một người vô dụng để hoàn thành đánh giá, thậm chí nó còn chiếm lấy cả học sinh và các bậc phụ huynh. Nhận ra Vận Mệnh Văn Xương là cách thức tà ác nên đương nhiên "Văn Khúc” cũng được xem là âm.
Ấu quỷ bị cưỡng chế tạo ra sẽ giết chết cha cắn mẹ rồi bước vào quỷ vương, sau đó thu thập của cải của mọi người, đây chính xác là Thiên Ki Lộc Tôn. Kiếm linh sắc bén nhất trong phá tà và rơi vào Thất Sát Tinh Bàn không thể liên tục chịu đựng ăn mòn hoặc là cưỡng chế ngăn cản ăn mòn bởi vì rất có thể bản tính sẽ bị đảo ngược và biến thành tà kiếm, có thể cắt đứt Thất Tinh Trận và chặt đầu tà ma.
Long hồn tập hợp và truyền bá rất nhiều ác niệm, cầu mong sức mạnh và may mắn sẽ truyền đến cơ thể cô thì biết đâu có thể bồi dưỡng ra một Tôn Tà Long Thần.
Chưởng môn Thái Thanh phái đã hiến tế tất cả vì hắn vốn tưởng rằng là con gái trù tính nhưng thực tế là hắn phải tự mình nhập trận, một khi thành công sẽ có được sức mạnh nhưng lại chỉ là một con rối của Thiên ma mà thôi. Kiếm linh, Long hồn và Chưởng môn Thái Thanh phái chỉ đứng sau lão thiên sư, ba điểm tựa mạnh nhất làm đảo ngược Thất Tinh Đẩu cộng với số mệnh may mắn được rút ra thì thật sự có thể xây dựng được long mạch ác niệm, từ đó trở đi nhân gian sẽ trở thành tà vực ăn thịt người.
"Ôi ôi... không nên như thế này, không nên như thế này!"
Bên trong miếu có tiếng vùng vẫy và thở hổn hển, Chưởng môn Thái Thanh phái bị vũng bùn ác niệm nuốt chửng. Sau khi những hạt mưa vàng xua tan ác niệm cũng biến thành vũng bùn rồi cuối cùng cũng bị nhổ ra. Chưởng môn Thái Thanh phái vùng vẫy trong đau đớn, hắn cố gắng bấu víu lấy những gì trước mắt và phủ nhận hiện thực thất bại.
Hắn không biết mình đã nhìn thấy Thiên ma, chính Diệp Tuyền đã khiến hắn sụp đổ hết lần này đến lần khác.
Diệp Tuyền chẳng hề thương xót cho hắn.
Diệp Tuyên đã nhiều lân chứng kiến thế giới xoay vân và cũng đã chính tay cắt đứt tận thế.
Thế giới đi từ thân kỳ đến mạt pháp nên Tuyệt Địa Thiên Thông là một quá trình tất yếu, cưỡng chế thời kỳ mạt pháp phải bỏ dở đảo ngược nên những gì họ phải nghênh tiếp chỉ là khúc dạo đầu đầu tiên của tận thế. Cho dù tạm thời thu được sức mạnh thì có ích gì? "Cái gì cũng không biết mà lại dám động thủ đảo ngược linh khí của thời mạt pháp, thật sự tôi không biết nên khen anh to gan hay là ngu xuẩn nữa." Diệp Tuyền lạnh lùng nhìn hắn.
Chưởng môn Thái Thanh phái ngẩng đầu lên nhưng chỉ có thế nhìn thấy kim quang chảy quanh đôi mắt phượng của thiếu nữ. Cao xa và thản nhiên chẳng khác nào thần linh bên trên bầu trời kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận