Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 24T:

Chương 24T:Chương 24T:
Sau khi vào xuân trẻ con lớn nhỏ trong thôn đều phải làm việc, Dương Tiểu Xuân mỗi ngày phải bận rộn cắt cỏ phấn hương , cho gà ăn, quét tước. Hoắc Lâm thường xuyên đến nhà họ Dương đi loanh quanh, tìm cơ hội báo đáp thì nghe được bên trong đang chửi bới, mắng cô gái với thân thể yếu ớt bệnh đến không gượng dậy nổi để làm việc là đang lén lười biếng, thậm chí còn động tay động chân suýt chút là đánh chết người.
Hoắc Lâm cắt một giỏ cỏ phấn hương, ngăn cản cô gái bị ép ra ngoài vào buổi tối.
Dương Tiểu Xuân bị bệnh đến mê man lắc đầu,'Em không thể..."
"Cứ xem như anh báo đáp khoai lang cho em!" Hoắc Lâm vội vàng đưa cô ấy đến bên vệ đường, chia một miếng bánh bột ngô cho cô ấy,'Ngủ một lát đi."
Dương Tiểu Xuân thật sự quá mệt, đến bánh cũng chỉ bẻ một miếng nhỏ ăn, nhắm mắt cứ thế ngủ thiếp đi. Hoắc Lâm canh giữ bên cạnh cô ấy, đột nhiên phát hiện, bím tóc của cô ấy thật đẹp.
Khi Dương Tiểu Xuân mở mắt thì đã là đêm khuya, trước giờ cô ấy chưa từng ngủ lâu như thế, còn rất sâu. Dương Tiểu Xuân nhỏ giọng cảm ơn,'Em sẽ báo đáp."
Cô gái nhỏ nói được làm được.
Hoắc Lâm vốn luôn tự tin mình bơi rất giỏi, mùa hè năm sau khi một mình chạy xuống bơi ở khúc sông giao giữa hai thôn để bắt cá, bỗng nhiên bị chuột rút. Đoạn sông này người lớn thường xuyên nhấn mạnh không để cho trẻ con xuống, tuy cá rất nhiều, nhưng gần đó căn bản không có ai.
"Cứu mạng —— òng ọc ọc —— cứu ——" Khi Hoắc Lâm cho rằng mình sắp chết, Dương Tiểu Xuân từ nhà ngoại trở về nhìn thấy anh ta, đi tìm một cây cọc thật dài, cứu anh ta lên.
"Em lại cứu anh thêm một mạng." Hoắc Lâm phiền não vặn ngón tay, phát hiện mình phải bắt đầu tìm cơ hội báp đáp nữa rồi.
Kỳ lạ là, anh ta lại không hề thấy phiền hà.
Thời gian cũng nhanh chóng đến mùa phơi thóc, đám trẻ phải ra đồng nhặt bông lúa ở phía sau, những đứa trẻ lớn hơn thì câm cào đảo thóc, không ai có thời gian rảnh rỗi. Rơm rạ của mỗi nhà đều chất thành đống, sân phơi thóc trong thôn đều ở cùng một nơi, hạt thóc vàng rực được ánh mặt trời chiếu vào, thời kỳ được mùa trên gương mặt mỗi người đều là nụ cười xán lạn.
Rơm rạ được phơi đến khô căn, đám trẻ con thích nhất là trèo lên đó vào buổi tối, cùng nhau ngắm bầu trời sao cao vợi, cùng nhau kể ra những câu chuyện hay ho.
Dương Tiểu Xuân và Hoắc Lâm đều không có đặc quyền như những đứa trẻ được yêu thương, bọn họ là những người ngoài lề trong thôn, không có mấy ai chú ý đến. Trong lúc bận rộn, Hoắc Lâm âm thầm dõi theo Dương Tiểu Xuân, ngửi mùi lúa thơm, khi từ trên núi cắt cỏ phấn hương xuống, thỉnh thoảng có cơ hội nhìn nhau, hai người đều nhịn không được mà bật cười.
Hoắc Lâm vẫn luôn lên núi, thuận tiện hái một ít trái cây dại về, vờ như ăn không hết rồi đem tặng cho Dương Tiểu Xuân.
Chỉ cần Dương Tiểu Xuân từ chối, anh ấy sẽ hùng hồn nói,'Chẳng lẽ em cảm thấy mạng của anh còn không bằng cả trái cây sao? Anh còn muốn làm đại hiệp, nhận ơn một giọt, trả ơn một thùng! Cái này thì có là gì!" Cô gái tết tóc bím do dự một lúc, nhận lấy trái cây, nhỏ giọng nói,'Là trả ơn một dòng... em nghe nói anh luôn trốn học chạy lên núi, em cũng không có gì có thể ăn để báo đáp anh, hay là em dạy anh đọc sách nhé?”
Khi phơi thóc không cần phải chăm chú nhìn, thỉnh thoảng đến nhìn một cái để đuổi chim và đảo thóc là được.
Đám trẻ và người lớn thay phiên nhau đến nơi phơi thóc, trong niềm hân hoan của mùa vụ, Dương Tiểu Xuân cuối cùng cũng có được những ngày thư thái, ngồi dưới bóng râm lặng lẽ đọc sách. Hoắc Lâm nằm trên cây lắng nghe, biết cô ấy muốn rời thôn nhỏ thi cấp ba ở trấn hay thậm chí là ở huyện.
Cơn gió đầu thu của thời niên thiếu vừa dịu dàng lại đầy vui sướng, lướt nhẹ đôi má của người thiếu niên.
Thời gian phơi thóc nhàn hạ cũng chẳng kéo dài bao nhiêu, lại là một buổi chiều Dương Tiểu Đệ bỗng nhiên chạy đến gọi Dương Tiểu Xuân,'Nhanh lên, nhanh lên, cha gọi chị đi canh sân đập lúa!"
Dương Tiểu Xuân bị em trai em gái lừa không ít lần, có chút cảnh giác nói,'Gần đây rõ ràng em nhất quyết muốn đi canh sân đập lúa, muốn đi thì em đi cùng chị."
Sắc mặt Dương Tiểu Đệ tái nhợt, không muốn cùng cô ấy nói thêm, co cẳng bỏ chạy. Dương Tiểu Xuân lập tức hiểu ngay đã có chuyện xảy ra, không buồn quan tâm đến em trai, nhanh chóng chạy đến sân đập lúa.
—— Đừng quan tâm người phải canh sân đập lúa là ai, đó là thu hoạch của cả nhà, xảy ra chuyện thì hỏng toang! Dương Tiểu Đệ còn có thể dựa vào thân phận độc định để làm nũng cho qua chuyện, một khi cha mẹ nổi giận, cô ấy cũng không còn cách nào cải!
Khi chạy đến sân đập lúa, Dương Tiểu Xuân suýt nữa đã ngất đi.
Một luồng khói bốc lên từ đống rơm rạ của nhà họ Dương —— bên trong cháy rồi!
Những thôn dân trùng hợp đang ở sân đập lúa bận rộn vận chuyển đồ vật, để tránh lửa cháy quá to, lan đến thóc của cả thôn. Khi bọn họ thấy người nhà họ Dương xuất hiện, trừng mắt oán giận nhìn Dương Tiểu Xuân,'Con nhóc này chạy đi đâu vậy!"
Tia lửa rơi vào đống rơm khô dễ cháy, cháy từ bên trong căn bản nhất thời không thể dập tắt được. Rơm rạ bên trên vừa được dỡ ra, lửa càng ngày càng lớn, gió vừa thổi, sắp sửa cháy lan sang bên cạnh.
Thôn dân vừa dọn đống rơm đi, gấp gáp chạy đi hứng nước đào đất.
"Đừng! Bốc cháy chỉ dùng nước thì không tắt được đâu! Bên đây vẫn còn thóc!"
Trường học từng dạy cách dập lửa, Dương Tiểu Xuân vội vàng gọi bọn họ, nhưng lại không ai hiểu cô ấy.
Dù cho bỏ thứ gì vào, nước xa không cứu được lửa gần, cánh tay gây guộc của Dương Tiểu Xuân cầm lấy tấm nhựa bên cạnh, đập mạnh vào để dập lửa, nhưng lửa lại lan ra bốn phía, nơi này vừa tắt bên kia lại nổi lên.
"Khụ khụ..." Dương Tiểu Xuân sặc đến mặt đầy tro đen, vẫn muốn xông lên trước.
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn/Tránh ra! Tôi sắp ngã rồi!" "Không thể dùng nước!" Dương Tiểu Xuân gấp đến sắp oà khóc.
Hoắc Lâm khiêng thùng nước hai bước lao đến đống rơm rạ xung quanh, rầm một tiếng, cát sông ẩm ướt được đào lên ào ạt đổ xuống, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy. Tia lửa cuối cùng biến thành ngọn khói xanh lượn lờ bay lên, cát sông chảy ra khỏi đống rơm rạ, chỉ ướt một ít thóc ở xung quanh, toàn bộ sân đập lúa được bảo vệ an toàn.
Hoắc Lâm đứng trên đống rơm rạ cao đến hơn nửa người, toe toét cười,'Anh biết, em từng nói rôi mà, phải dùng cát dập lửa"
Chàng trai lao vào đám cháy bị khói lửa nhấn chìm, cũng biến thành khuôn mặt nhem nhuốc. Vừa mở miệng, cả khuôn mặt chỉ có răng và tròng mắt là trắng một mảnh.
Dương Tiểu Xuân bật cười,'Cảm ơn anh, anh lại cứu em thêm một lần nữa rồi."
Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, hệt như những tinh tú trên bầu trời.
Nụ cười này Hoắc Lâm nhớ mãi đến sau này. Sau khi anh ấy nhận bằng tốt nghiệp đã gia nhập quân đội, khi xuất ngũ chuyển ngành, nhớ đến đôi mắt lấp lánh mà anh ấy thấy được vào lần đầu tiên dập lửa, quyết định tham gia vào đội phòng cháy chữa cháy.
Trong mắt thiếu niên bước ra từ thôn nhỏ, không có gì nở mày nở mặt và đáng tin cậy hơn việc ăn cơm nhà nước.
Hoắc Lâm rời khỏi đơn vị cũng tích góp được chút tiền, muốn trở về thôn thăm Dương Tiểu Xuân. Về đến thôn, anh ấy lại phát hiện, Dương Tiểu Xuân đã gả đi rồi, học xong cấp ba thì gả vào thành phố, có cả con rồi.
Nhà họ Dương cậy việc cô ấy kết hôn nên cũng chuyển đi, nghe bảo là gả cho một tài xế xe tải, ở nhà làm một người vợ nội trợ toàn thời gian, Dương Tiểu Xuân bị người trong thôn ghen tị chết đi được. Người trong thôn đều nói, cô ấy là "đắng trước ngọt sau", may mắn cuối cùng cũng đến rồi.
Hoắc Lâm ôm trong ngực quyển sách tuyển tập các vấn đề của vật lý mua từ Bắc Kinh, quyển sách mà cô gái từng rất tò mò khi đọc sách nóng trực trong tay, hệt như ngọn lửa mà điên cuồng thiêu đốt anh ấy.
Món quà của Hoắc Lâm không được gửi đi, lời muốn nói khi trở về, kể từ đó mà cất sâu nơi đáy tim.
Khi lần nữa gặp mặt, lại là một lần khi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Hoắc Lâm nhìn địa chỉ được thông báo, tim không khỏi run lên: Đó là nhà của Dương Tiểu Xuân!
Khi Hoắc Lâm về thôn hỏi thăm, biết được Dương Tiểu Xuân hiện đang ở đâu, nhưng anh chưa từng đến cửa chào hỏi dù chỉ một lần, chỉ là thỉnh thoảng sẽ chú ý đến. Dẫu sao, anh ấy cũng nợ cô ấy một mạng, vẫn luôn tìm cách báo đáp.
Xe cứu hỏa lao đến bên dưới, khói đen bốc ra từ một ngôi nhà cao tầng, có thể thấp thoáng thấy ánh lửa. Hoạn hoạn ở nhà cao tầng đặc biệt khó giải cứu, Hoắc Lâm và đội trưởng lao về phía trước, tiếng khóc, tiếng hét chói tai và tiếng cầu cứu từ trong đám cháy vọng đến, kéo theo cả tâm trạng của mọi người.
Quần chúng gần đó đều đang bị sơ tán, người đầu tiên được phát hiện trong đá cháy là chông Dương Tiểu Xuân. Người đàn ông sợ hãi tóm chặt lấy một đội viên cứu hỏa, cướp lấy mặt nạ bảo hộ rồi chạy ra ngoài.
Đội trưởng đội cứu hỏa nghiêm giọng hỏi,'Bên trong còn ai không?”
Chồng Dương Tiểu Xuân dường như bị dọa đến ngu người, chỉ đứt hơi khản tiếng mà la lên,"Đưa tôi đi! Đưa tôi ra ngoài! Tôi đóng thuế nuôi các người, các người nhất định phải cứu tôi!"
Anh ấy la hét sợ hãi như phát điên tiêu hao sức lực của mọi người, đội cứu hỏa không thể không đưa anh ấy đi trước.
Bên quản lý tài sản của khu nhà cũng xem như làm tròn phận sự, khi đội cứu hỏa đến lập tức thông báo ở đây có bao nhiêu hộ dân, ước chừng bao nhiêu người đang bị mắc kẹt. Dương Tiểu Xuân có quen biết với bên quản lý tài sản, mỗi khi cuối tuần con gái đi học tiểu học trở về, thời gian buổi chiều sẽ đưa con gái đi chơi, theo lý thuyết trong nhà hẳn sẽ không còn ai khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận