Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 184:

Chương 184:Chương 184:
Cháu gái đi không lâu thì nghe thấy hàng xóm lục tục thức dậy, bọn họ nằm thêm một lát rồi cũng chuẩn bị rời giường.
Đường lão đại không về nhà, Đường Văn Văn cũng không ở đây, thấy không còn ai, bọn họ liền nói đến chuyện tài sản. Họ nói đến chuyện năm nay sẽ lấy được bao nhiêu tiền thuê mảnh đất, sau này không biết Văn Văn có đủ dùng hay không.
Khi họ đang nằm trên giường trò chuyện thì cửa đột nhiên bị đá tung, Đường lão đại say khướt bước vào, giận dữ mắng: "Lão già, tôi không có hiếu với ông hay không giúp đỡ ông? Con trai hai người còn ở đây mà lại đưa đồ cho con nhóc kia?"
Quyền thừa kế được chuyển cho cháu gái, hoàn toàn khác với tục lệ để lại quyên thừa kế cho con trai cả trong làng, Đường lão đại có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ nên không nói lớn tiếng.
"Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám đưa cho nó, đừng mong tôi sẽ quan tâm đến sống chết của ở các người. Dù có chết cũng đừng mong được chết tử tế!" Ông ta đứng ngoài cửa chỉ nghe được một phần, không biết di chúc đã được lập nên lập tức lao vào, nghĩ rằng có thể làm ầm ï lên để lấy lại.
Ông bà nội Đường biết con trai lớn của mình không ra gì, nhưng không ngờ lại không ra gì đến vậy, dám há miệng trù bọn họ chết, khiến bọn họ có chết cũng bất an.
Hai người già chậm rãi ngồi dậy, hỏi lại ông ta, họ cứ cho đấy thì sao."Nó chỉ là một đứa con gái ăn tiên, tại sao lại cho nó tiền mà không cho tôi?" Đường lão đại vô cùng tức giận: "Tôi là con trai của hai người, con trai cả! Thằng hai ở đây thì hai ông bà thiên vị thằng hai, nó không ở đây thì hai người thiên vị con nhóc đó, tôi không đáng để mấy người thích như vậy sao? Hai người nhìn xung quanh mà xem, có nhà nào không cho con trai cả chứ?" Ông bà nội Đường trước đây từng bị ốm mấy lần, bực bội đến tức ngực. Lúc đó tức giận quá, tức đến mức bảo ông ta cút đi: "chúng tôi còn chưa chết mà anh đã mong ngóng đồ của chúng tôi rồi! chúng tôi muốn cho ai thì cho!"
Hai người già cảm thấy khó chịu, dứt khoát đóng cửa lại, không nói gì với ông ta nữa, đi ngủ tiếp.
Đường lão đại bị nhốt ở ngoài phòng ngủ, nhớ tới thua bài nên quay lại đây đòi tiền lẻ, không rời đi nữa. Ở ngoài không tìm thấy tiền nên ông ta mở chốt cửa tìm tiền trong nhà ông lão.
Ông ta cẩn thận lục lọi các hộp và tủ, chỉ tìm thấy không đến một trăm tệ, Đường lão đại không tin tiếp tục lục lọi, đột nhiên tìm thấy một chiếc gác lửng trong tủ quần áo.
Đường gia biết hắn suốt ngày chơi bài, giấu tiền rất kỹ, mỗi lần đào ra đều đổi chỗ khác, Đường Văn Văn khi ra ngoài đều mang theo đồ quan trọng, sợ bị Đường lão đại lấy đi.
Hai người già giấu đồ gì toàn lắp một ngăn đặc biệt trong ngăn kéo, giấu dưới đáy hộp số tiên cứu mạng 10. 000 tệ cùng với chứng chỉ công chứng. Tìm được tiền rồi, giấy tờ công chứng cũng vậy. Đường lão đại tuy không học nhiều nhưng vẫn biết chữ, đôi mắt đẫm rượu mở to, đọc đi đọc lại mấy lần, sắc mặt ông ta bỗng đỏ bừng.
-Được lắm, không phải là chuẩn bị cho cháu gái mà là đã cho từ lâu rồi! Chỉ có ông ta là kẻ ngốc mà thôi!
Đường lão đại cảm thấy mấy năm nay mình bị tủi nhục, đầu óc không bình tĩnh, càng nghĩ càng tức giận. Nhìn thấy hai ông bà còn đang ngủ say, ông ta không khỏi tức giận, lấy gối đầu ấn chặt vào bọn họ.
Người già khi ngủ thở rất nông, bị ngạt thở buộc phải tỉnh dậy, lúc sắp chết chỉ nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của đứa con trai cả.
"Các người bất nhân thì tôi bất nghĩa, thà chết còn hơn, chết rồi thì sẽ không ai biết, không ai cướp được đồ của tôi!"
"I' Ông bà nội Đường không bao giờ nghĩ rằng con trai họ sau khi biết chuyện lại điên khùng như vậy.
Bọn họ tức, bọn họ hận, nhưng cơ thể già nua yếu ớt chỉ có thể rên rỉ mấy tiếng, vùng vẫy vài lần rồi từ từ tắt thở.
Sau khi hai người ngừng động đậy, rất lâu sau Đường lão đại mới buông tay, sau khi cơn giận nguôi ngoai, thậm chí ông ta còn tỉnh cả say. Ông ta nhìn hai người già chết không nhắm mắt, bỗng dưng rùng mình.
Ông ta đã làm gì vậy? Ông ta không thể bị phát hiện được!
Đường lão đại vội vàng kéo chăn lên, ấn mí mắt, câm tiền và công chứng rời đi. Khi con gái vê nhận thấy có điều gì đó không ổn, Đường lão đại nhanh chóng chạy vào ngăn cản, giả vờ như vừa về nhà.
Đây không phải là một vụ án quá khó khăn, Đường lão đại cũng không nghĩ ra nhiều mánh khóe đến vậy, manh mối để trói buộc, chỉ cần lúc đó gọi cảnh sát là sẽ lập tức phát hiện ra có điều bất ổn. Chỉ là trước đó không có ai nghĩ tới sẽ có người điên cuồng đến mức này. Sau khi nghe Đường lão đại nói, dân làng cũng cảm thấy ông bà Đường đến độ tuổi này mất trong mơ cũng là điêu bình thường nên họ cứ để vậy rời đi.
Đường Văn Văn véo góc quần áo, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe. Cô ấy muốn nhớ kỹ từng chút một, trả thù cho hai ông bà.
Hai linh hồn nói xong, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Đường Văn Văn nghẹn ngào, Đường Dịch cũng sởn tóc gáy. Nghĩ đến những điểm kỳ lạ của chú mấy ngày về quê, có lẽ là do giết người nên cắn rứt lương tâm, đến túc trực bên linh cữu cũng không làm được tử tế, không muốn linh hồn được an yên.
"Cháu không nên rời đi, không nên cho ông ta cơ hội này!" Đường Văn Văn hận bản thân mình, cũng hận cả Đường lão đại.
Bà nội Đường lắc đầu, sờ đầu cô ấy như đang an ủi một đứa trẻ, buồn cười nói: "Cháu nói gì vậy, cháu ở đó thì có ích gì? Ba người chúng ta cùng bị nó giết chết sao? Cuối cùng bà cũng hiểu ra, cháu có ở đó hay không, lúc nào nó nghe được cũng chẳng có gì khác nhau, trong lòng nó đã bất mãn rồi, ra tay còn kiêng ky cái gì nữa?”
Bà nội Đường lớn tuổi lại còng lưng, dáng người nhỏ nhắn, Đường Văn Văn không muốn bà vất vả, ngồi xổm xuống đề bà sờ đầu mình dễ hơn."Ông bà chỉ muốn thấy cháu sống tốt thôi." Ông nội Đường thấy Đường Văn Văn còn tức giận hơn bọn họ, liền bình tĩnh lại. Ông ấy mỉm cười, nếp nhăn mỏng manh hiện lên ý cười mềm mại, không hề giống như oan hồn bị hại chút nào.
Mấy đứa cháu còn khó chịu trong lòng, cửa quán ăn vặt đêm khuya bỗng bị mở ra, Lộ Băng dẫn người đứng ở bên ngoài, việc công xử theo phép công: "Người bị hại báo án là ai? Cục Siêu nhiên xin hãy lập biên bản lại, chú tôi sẽ phối hợp với cảnh sát trong thời gian sớm nhất điều tra vụ án của mọi người." "Tôi, chú tôi." Ông nội Đường cả đời ở trong thôn, đối với người nhà nước luôn có sự sợ hãi trời sinh, vừa bị hỏi đã đi lên ngay. Vừa tiến lên một bước, ông ấy liền nhanh chóng đẩy cháu gái ra ngoài: "Nghe nói tố cáo cha ruột, thì con sẽ không liên lụy đến con cái? Văn Văn báo án, anh đừng nhớ lầm." Đây là lần đầu tiên Lộ Băng nhìn thấy nạn nhân là hôn ma tại hiện trường, lại nhất quyết đòi ghi tên người báo án thành một người khác.
Cũng may cô ta ở Cục Giám sát lâu rồi, nhìn thấy đủ thứ kỳ lạ trên đời, rất nhanh đã có thể sắp xếp cho bọn họ.
Việc ghi chép trong quán ăn vặt đêm khuya đã thành thói quen, Đường Văn Văn chủ động nói ra nghi ngờ của mình, tới đây xin giúp đỡ, phát hiện ra cái chết của ông bà Đường, ông bà nội Đường cùng nhau thuật lại tình huống tử vong của mình cho bọn họ nghe.
Địa phủ quản lý ma quỷ, trần gian quản lý con người, quỷ hồn chưa biến thành ác quỷ không chủ động báo án thì không thuộc thẩm quyền của Cục giám sát. Nhưng đã tới báo án rồi thì không thể làm ngơ.
Hai ông bà lúc này mới biết, suy nghĩ trước đó của họ rằng có báo án cũng không tra được manh mối gì hoàn toàn không không phù hợp với âm hồn. Mặc dù thi thể đã bị thiêu hủy nhưng đây là linh hồn người bị hại báo án, thi thể trước khi bị đưa vào lò hỏa táng đều được ghi chép lại, điều tra thêm về thời gian và dấu vết , về cơ bản là có thể lập án. Cho dù bằng chứng bị tiêu hủy, hay không có nhân chứng đi nữa thì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Hơn nữa, Đường lão đại để lộ rất nhiều sơ hở, nếu không phải là ở trong thôn, thì trước khi hỏa táng thi thể, chắc chắn cũng sẽ có người phát hiện ra có gì đó không ổn, đến đây điều tra vụ án.
Hai linh hồn bắt đầu điền biên bản, Đường Dịch đứng một bên cảm thấy ngày hôm nay của mình thật thân kỳ, thở dài cảm thán.
Đường Văn Văn lấy trong ví ra mấy đồng tiên nhàu nát đưa cho Diệp Tuyên, cô ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cô Diệp, bà, bà nội tôi nói rằng còn để lại cho tôi một số tiền, tôi lấy lại được sẽ gửi thêm cho cô."
"Không cần." Diệp Tuyền lấy ra một tờ tiên đỏ nhét vào ngăn kéo: "Đủ rồi." Du Tố Tố mải nghe chuyện, không thèm dọn dẹp bàn ghế linh tinh sau khi quán đóng cửa. Cả ông nội Đường, bà nội Đường và Đường Văn Văn đều xắn tay áo lo lắng muốn hỗ trợ, như thể không làm gì đó họ sẽ thấy rất hổ thẹn. Diệp Tuyền ngăn cản: "Mọi người cứ tạm thời ở lại đây cho đến khi Cục giám sát có kết quả, chắc là nhanh thôi, nhưng có lẽ mấy ông cháu cũng không muốn tách ra."
Người nhà họ Đường nhìn nhau, trân trọng từng phút từng giây được tương phùng. Lời nói của Diệp Tuyền đã hoàn toàn đi vào lòng bọn họ. Đường Dịch thấy mình ở lại đây có hơi dư thừa, ba mẹ còn đang nhắn tin trên wx hỏi anh ta sao đưa em gái đi chơi mà mãi không thấy về. Đường Dịch lập tức quyết định: "Văn Văn, em ở lại đây nhé, anh đi nói với ba mẹ! Sáng mai anh lại đến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận