Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 252:

Chương 252:Chương 252:
Dù sao tôi cũng là công chức, chút chuyện nhỏ thôi mà, tôi không thể trơ mắt nhìn mọi người chết được. Đại sư tới rôi, mọi người mau về nhà đi!" Diệp Tuyền vừa lên xe đã gọi video, giọng nói của Ngụy Thanh Vũ từ trong điện thoại vang lên, cùng với cái kết có hậu của cuộc gặp gỡ giữa tài xế và hành khách truyền đến đội Cục quản lý, làm tan nát hết mọi thuyết âm mưu. Khi mọi người nhìn nhau bối rối, hình dạng miệng vốn khó xác định của ma nước cuối cùng đã được chuyên gia khẩu hình xác nhận thông qua lời kể lại của các tu sĩ ở hiện trường.
Ngụy Thanh Vũ: Cứu... mạng... đón... người... '
Các tu sĩ suy đoán nhất định là cô ta đang nói gì đó nhục nhã bọn họ, muốn giết tài xế để giải tỏa hận thù chợt cảm thấy như bị sét đánh: "Sao có thể như vậy được?"
Đến khi nghe được Ngụy Thanh Vũ nói ra sự thật rằng sẽ đến nơi nào có lượng mưa tăng lên, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Nguyên nhân và kết quả hoàn toàn đảo ngược!
Quỷ thuộc biên chế của Cục quản lý chạy cuối cùng đã thoát khỏi sự đàn áp của lực lượng khủng bố, bất chấp mọi thứ đi khắp thành phố để cứu người, khi nhìn thấy đồng nghiệp của mình từ Cục Quản lý lên tiếng xin giúp đỡ, kết quả là bị bọn họ tấn công hết đợt này đến đợt khác... Ữm, quả thực có chút xấu hổ. Các hành khách lần lượt được các tu sĩ dìu xuống, nhóm cuối cùng xuống xe là ba ông bà lên chuyến đầu tiên.
Ông lão ôm cháu trai, bà cụ đỡ ông lão và bảo vệ cháu trai, ba người cùng nhau run rẩy đi qua bên lái xe.
Khi họ đi ngang qua nhau, bà cụ bất ngờ túm lấy Diệp Tuyền, chỉ vào người tài xế: "Đại sư, chúng ta không biết cô ta là ai, nhưng cô ta đã bắt cóc chúng tôi thật mà! Chúng tôi xui tám đời mới gặp phải thứ ghê tởm này, làm bị thương bảo bối nhỏ, còn hại chúng tôi đói bụng lâu như vậy! Lỡ như chúng tôi sợ quá phát bệnh thì sao! Đại sư, chúng ta không thể để con ma ác độc này đi!" Bị bà lão chạm vào người, Diệp Tuyền lập tức giơ tay lên, bà cụ không bắt được gì, trong xe buýt chỉ còn lại giọng nói chua ngoa sắc bén của bà ta. Ngụy Thanh Vũ tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: "Tôi còn chưa tính toán với các người đâu! Nếu không phải các ngươi cứ nhất quyết phải lên xe, tôi sẽ phải đổi hướng để rồi đụng phải kẻ kia bị bắt hai ngày mới chạy ra được sao? Vất vả mãi tôi mới có biên chế chuyên cần, bị các người hại tháng này mất hết rồi!" Chú ý tới mọi thứ trên chiếc xe buýt ma, bọn họ nhận ra tình thế đã thay đổi, những người trong Cục quản lý nghe thấy người tài xế cứ nghĩ mãi về khoản tiền thưởng chuyên cần, nhất thời không còn gì để nói.
Bà lão hiển nhiên không ngờ con quỷ này lại có thể tự tin như vậy trước mặt đại sư, mở miệng nhìn Diệp Tuyền cầu cứu: "Đại sư, cô nhìn cái thứ chết tiệt này đi."
Diệp Tuyền lạnh lùng nói hai chữ: "Xuống xe."
Bà cụ còn đang ỷ vào đều là người sống, định dây dưa tiếp thấy vậy đột nhiên run cầm cập, vị tu sĩ đuổi theo xe buýt cũng thấy cả nhà này đang gây chuyện liền kéo họ ra, phá một lỗ hổng trên xe buýt rồi lôi họ xuống xe. Trên xe không có người khác, Diệp Tuyên đi một bước dài, ngồi ở phía sau tài xế ma, đá vào ghế của cô ta: "Được rồi, bây giờ nói cho tôi biết hai ngày trước cô đã gặp phải chuyện gì đi?"
Chiếc xe buýt ma và những người mất tích đã được tìm thấy nhưng mưa lớn vẫn tiếp tục, nguyên nhân sâu xa của vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Tài xế Ngụy Thanh Vũ thành thật trả lời: "Không phải tôi đang làm ca đêm sao, lái xe cho các tu sĩ, nếu gặp ma quỷ thì chở họ đến Miếu Thành Hoàng. Các điểm dừng cố định chủ yếu là ở bờ biển và một số trạm bị úng nước trong thành phố, nếu cần, các đồng nghiệp có thể nhờ tôi bổ sung thêm trạm dừng. Còn nếu không ai liên hệ trước thì tôi sẽ lái xe theo các điểm dừng cố định." Điểm dừng đầu tiên của chiếc xe buýt ma là ở bờ biển, cũng gần nơi tài xế tử vong. Hai đêm trước, Ngụy Thanh Vũ đi làm, lúc đang định dừng lại trước nhà ga đợi một phút thì nhìn thấy ba người đi ngang qua trước mặt mình, ba ông bà cháu đột nhiên cãi vã.
Nói chính xác hơn thì cậu bé đang đơn phương cãi nhau với ông bà. Cậu bé đi trên con đường ven biển, còn chưa bước lên vỉa hè, cậu ta đã ngồi xuống lăn lộn trên mặt đất, nghe có vẻ đang đòi thứ gì đó.
Một thằng nhóc nghịch ngợm không nghe lời.
Cũng may là hầu hết các con đường ven biển đều là người đi xe đạp hoặc đi bộ. Mùa đông sau bảy giờ trời đã tối, không có phong cảnh gì để ngắm, cũng không có ai đi trên đường, không đến mức xảy ra tai nạn giao thông. Ngụy Thanh Vũ cũng không có hứng thú xem náo nhiệt, xe buýt bắt đầu chậm rãi lái đi, cậu bé dưới đất bỗng nhảy dựng lên lao tới: "Thật sự có xe kìa! Để tôi lên xe đi, không được đi!"
Ngụy Thanh Vũ:? ? ? Ăn dưa ăn đến đầu mình luôn? Thằng nhóc nghịch ngợm này tránh ra! Đừng kéo xe của tôi, vất vả mãi tôi mới nhận được đói! Có lẽ vì tử vi của trẻ con và thiếu dương khí nên thằng nhóc này đã thấy được chiếc xe ma, còn phải lên cho bằng được.
Ngụy Thanh Vũ vốn dĩ không muốn cho bọn họ lên xe chút nào, nhưng vừa lái xe đi vài mét, đến gần bờ biển, một cơn sóng ập đến, chuẩn bị cuốn trôi đám người này đi.
Ngụy Thanh Vũ không đành lòng trơ mắt nhìn hai già một trẻ bị sóng cuốn trôi, đành phải bịt mũi mở cửa cho bọn họ lên xe.
Mải lo dây dưa với mấy người này, cảnh cáo bọn họ không được quậy phá, Ngụy Thanh Vũ không để ý nhiều đến đằng trước có gì - dù sao phụ cận cũng không có người!
Khi Ngụy Thanh Vũ phát hiện ra vấn đề thì đã quá muộn rồi. Hậu quả cả người và ô tô đều không bị hư hại gì, xe buýt ma không chú ý hướng đi lao xuống giếng cách biển hơn 100m.
Khi Ngụy Thanh Vũ nói đến đây, cổ hộng cũng nghẹn ngào. Con ma nước yếu ớt bất lực ôm lấy tay lái: "Nếu biết trước như thế thì tôi còn lâu mới để ý tới bọn họiI Xe của tôi sắp ướt hỏng mất rồi! Tìm được người làm giấy dán giỏi như vậy có dễ dàng đâu!"
"Thấy thứ gì trong giếng?" Diệp Tuyền chẳng muốn nghe cô ta phàn nàn, trực tiếp hỏi.
Nghĩ đến "sự tôn tại khủng bố" mà Ngụy Thanh Vũ nhắc đến, trong lòng tất cả mọi người của Cục quản lý đều cảm thấy nặng trĩu.
Thuật pháp miễn dịch, cảm ứng nước mưa của xe buýt ma, ... tất cả đều đến từ sự tồn tại không rõ kia, xe buýt ma chạy ra, vì để tránh né, mà nó vẫn luôn chạy, cho nên sẽ là sự tôn tại cấp quỷ vương trở lên như thế nào?
"Cái giếng đó...' Cả người Ngụy Thanh Vũ phát run/"Hình như cái giếng đó dẫn tới biển sâu, tôi không biết dưới đó có cái gì, nhưng lúc đụng vào, sự tồn tại kia giống như là chỉ tùy tiện mà liếc nhìn chúng tôi một cái, một luồng sức mạnh khủng bố đè ép tôi khiến tôi căn bản không dám ngẩng đầu."
"Nếu ngẩng đầu sẽ chết, thật sự sẽ chết!"
Dù chỉ là liếc nhìn thoáng qua một cái nhưng Ngụy Thanh Vũ dường như đã bị kích thích rất lớn, sợ hãi đến mức âm khí cũng bắt đầu chấn động."Xe buýt bị kẹt ở bên trong không thể di chuyển, chỉ có thể nghe được từng đợt tiếng sấm đáng sợ, cùng tiếng thủy triều dâng cao vang lên không ngừng cả ngày lẫn đêm, thủy triều lên xuống, lúc thủy triều cao nhất vậy mà lại có thể nhấn chìm toàn bộ xe buýt! Khó khăn lắm tôi mới chui ra khỏi giếng và chạy ra ngoài, có lẽ là vì tôi quá yếu nên sự tồn tại kia cũng không thèm để ý đến tôi, vị đó không có lập tức bắt chúng tôi lại, nhưng chỉ cần tôi dừng lại, tiếng thủy triều liền sẽ trở nên rõ ràng hơn!"
"Tôi chỉ có thể chạy mãi... chạy mãi..."
Sắc mặt của Quỷ Thủy lại một lần nữa trở nên xám xanh, chỉ cần nhớ tới, liền khiến cho cô ta không thể duy trì được âm khí, ngơ ngác lẩm bẩm.
Chỉ là uy áp của một cái liếc mắt lại đáng sợ như vậy! Ngay cả đó là cái gì cũng không biết, mà cũng đã dọa quỷ thành ra như vậy.
Chỉ nghe như vậy, trong lòng mọi người của Cục quản lý đã cảm thấy ớn lạnh.
Bên bờ biển có giếng cũng không có gì lạ, không có biện pháp để sử dụng nước biển hàng ngày, thời xưa phải đào giếng để lấy nước dùng, hiện tại các nhà máy nước máy cũng phải xử lý nước ngọt rồi mới cung cấp cho mọi người sử dụng hàng ngày.
Có rất nhiều giếng nổi tiếng ở bên bờ biển, và thậm chí tỉnh Quảng Châu còn có một giếng nước ngọt cách bờ biển chưa đầy một mét, được gọi là "Giếng số 1 bên bờ biển", và đã trở thành một điểm thu hút khách du lịch.
So với những nơi khác, cái giếng ở bên bờ biển thành phố Vịnh này thì quá bình thường không có gì lạ. Chợt nghe Quỷ Thủy nhắc tới, cho dù là người bản địa ở thành phố Vịnh của Cục quản lý cũng không thể ngay lập tức nhớ ra được, thậm chí còn kinh ngạc mà hỏi ngược lại,'Bên bờ biển bên kia có giếng?"
Ngay cả trên bản đồ hướng dẫn cũng không hề biểu hiện cái giếng nước mà xe buýt ma đâm vào, chỉ sau khi dùng bản đồ đánh dấu của nội bộ Cục quản lý thì mới tìm ra dấu vết của nó.
Hình ảnh rất nhanh đã được tải lên, nhìn thấy cái giếng vừa nhỏ vừa đổ vỡ, tất cả mọi người của Cục quản lý đều nhíu mày.
"Trong giếng có thứ gì đó? Lại còn là thứ mạnh đến có thể điều khiển gió mây... Không thể nào? Đây là một cái giếng cạn mà, có ghi chép cho rằng nó đã bị bỏ hoang từ tiền triều rồi!"
Địa phủ đã xác định rằng không phải là quỷ vương quấy phá, lại còn xuất hiện trong giếng, đã thu hẹp phạm vi khả năng xuống một phần rất nhỏ, nhưng càng nghĩ lại càng không có ai dám tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận