Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương 84:
Phương Vọng Đệ hèn mọn mà sống, trân trọng từng điều nhỏ nhặt mình có được, bằng lòng với những gì mình có, khéo hiểu lòng người vì sợ gây rắc rối cho người khác. Ngay cả sau khi chết đi, nếu không phải cơ thể Phương Vọng Đệ bị mắc kẹt không thể rời đi, có lẽ Phương Vọng Đệ đã sớm đi theo Vô Thường, thậm chí không hề có suy nghĩ báo thù hay oán hận.
Cô ấy như cỏ mọc ra từ kẽ nứt trên đá, nếu có một chút nắng, mưa và sương cho lớn lên, cô ấy sẽ cười vui vẻ, chấp nhận sự bất công một cách điềm tĩnh và nhu mì, vùng lên trong những kẽ nứt cho phép, buông bỏ nỗi đau và đón nhận vận may.
-Nhưng có phải trời sinh cô ấy đã "hào phóng" như vậy không? Vào lúc kẻ sát nhân thực sự bị đưa ra công lý, Phương Vọng Đệ đã che ngực lại. Bang bang, bang bang, nhịp tim rõ ràng không nên tôn tại đang đập quá nhanh, lấp đầy lồng ngực.
Hóa ra, cô ấy cũng có thể nuối tiếc.
Cô ấy cũng có nuối tiếc.
Phương Vọng Đệ nghĩ đến trường thi, những thí sinh mà cô ấy nhìn thấy dưới ánh nắng rực rỡ trên đường đến tòa án.
Những năm này, ngoài việc học ra Phương Vọng Đệ rất ít để ý đến những việc khác. Nhưng bây giờ, cô ấy chợt muốn biết trong phòng thi như thế nào. Chỉ có một chút mong đợi, yếu ớt, nhưng là mong đợi đang tồn tại thật sự bị cô ấy nắm được rõ ràng.
Phương Vọng Đệ nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn thử thi tốt nghiệp trung học một lần."
Diệp Tuyên chưa từng thúc giục cô ấy, Phương Vong Đệ vừa nói, cô đã cười nhẹ nói: "Được."
"Cảm ơn." Phương Vong Đệ cố gắng mỉm cười.
Đó không phải là nụ cười mím môi ngượng ngùng mà là nụ cười mà cô ấy dần dần học được khi quan sát các nữ sinh của trường trung học số 3 Thanh Giang. Đường cong khuôn miệng của cô ấy ngày càng rộng hơn, giống như khóe môi của các thế hệ nữ sinh từ từ nâng lên, dần dần chiếu sáng rực rỡ, tràn đây hy vọng.
Kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn đang diễn ra, sau khi in đề thi xong, cô ấy nghiêm túc dành thời gian hai ngày để làm bài trong "phòng thi" được bố trí ở Quán Ăn Khuya, khi nghe thấy tiếng chuông nộp bài Phương Vọng Đệ bước ra khỏi phòng thị.
Vừa bước ra đã ngửi thấy mùi thơm tươi mát.
"Thi xong chưa?" Diệp Tuyên múc một thìa topping lên trên mì, những con tôm nhỏ màu hồng được nhúng trong nước súp đỏ, ngấm vào sợi mì, tỏa ra vị tươi sống đậm đà: "Đến ăn đi."
Vào khoảng ngày hạ chí, tôm sông đầy trứng cá nên đây là thời điểm hoàn hảo để ăn món mì ba tôm nổi tiếng của Cô Tô.
Lọc trứng tôm cẩn thận và chiên riêng phần óc tôm màu đỏ cam. Chiên đầu tôm rỗng, thêm nước rồi nấu thành nước luộc, lọc bỏ vỏ. Xào tôm nhỏ cho đến khi thành bột thì cho óc và trứng tôm vào xào tiếp, vị ngọt đậm đà sẽ phát huy hết. Mì đã nấu chín cho một ít nước tương trứng tôm, hai thìa canh tôm, rưới topping lên trên, rắc hành lá xắt nhỏ, topping có màu sắc rực rỡ phủ kín sợi mì mỏng, trắng và mịn.
Tôm sông có kích thước rất nhỏ nên không thể so sánh với các loại tôm biển to và nhiều thịt như tôm sú. Nhưng về độ tươi cũng không hề thua kém, vào đúng đầu mùa hè món trứng tôm còn ngon hơn cả tôm biển.
Một tô mì cần khoảng hai ký tôm sông lột vỏ, khá tốn thời gian và công sức, ăn xong mới cảm thấy công sức bỏ ra là xứng đáng.
Một đũa mì được nhồi rất nhiều topping, tôm dai ngọt, trứng tôm nhỏ xíu mềm mềm như những hạt trân châu nổ tung, óc tôm êm dịu sau khi xào có kết cấu nóng hổi, giống như lòng đỏ trứng muối lưu sa mà cô rất thích ăn, nhưng nó ngon hơn nhiều so với lòng đỏ trứng gà. Nhiều hương vị hòa quyện vào tô mì, mang đến hương vị thơm ngon nguyên chất và cảm giác thích thú tột độ. Phương Vọng Đệ vừa ăn vừa cười nói: "Vào mùa hè khi còn nhỏ, bọn trẻ chúng tôi thường ra lạch bắt tôm, đa số để lại cho cả nhà ăn, còn một hai con sẽ lén lút để lại, ném vào bếp nướng, nhân lúc người lớn chưa về thì vội vàng ăn cho xong.
Lúc đó cô Lâm mới tiến vào thị trấn, cô ấy không có nhiều tiền, nghỉ hè nên mỗi tuân đều nhờ bà ấy dạy bù, sau giờ học thì cùng nhau đi mò tôm. Làm một tô tôm bóc vỏ, cùng nhau ăn món gì đó ngon.
Bà ấy nói, chờ đến khi cô ấy đỗ đại học, sẽ cùng đến Cô Tô để ăn mì ba tôm chính hiệu, xem coi rốt cuộc ngon thế nào.
Tất nhiên, món mì tôm làm cách đây hơn 20 năm không ngon bằng món mì ba tôm cầu kỳ và tinh tế.
Nhưng Phương Vọng Đệ không thể quên hương vị đó.
Có lẽ cô Lâm cũng sẽ không bao giờ quên được.
Điêu mà Phương Vọng Đệ cố gắng làm là tham gia kỳ thi Văn học tổng hợp, mặc dù cô ấy chưa bao giờ là một thí sinh trung học nghiêm túc nhưng cô ấy đã nghe thấy những điều cần chuẩn bị cho mùa thi khi lang thang quanh trường trung học số 3 Thanh Giang trong vài năm qua.
Vừa mới ăn xong, Du Tố Tố đã làm ầm lên, nóng lòng muốn chấm bài để xem điểm.
Người chấm bài chính là người Lộ Băng tìm trên mạng, các giáo viên chấm bài đa số đều bận rộn, còn những giáo viên không được chọn cũng vui vẻ xem bài thi mới.
Khi thông báo điểm hiện lên, Du Tố Tố nhìn sang buột miệng nói: "Cô là trạng nguyên đó."
Vừa nói xong, cô ấy liền cảm thấy không ổn
Điểm cao, nhưng Phương Vọng Đệ đã chất.
"Tốt rồi, cô Lâm nói không sai, tôi vẫn còn rất thông minh." Phương Vọng Đệ không mấy quan tâm điểm số biểu đạt cho cái gì, cười hì hì chạy về phòng. Phương Vọng Đệ lấy từ trong phòng ra mấy cuốn sổ tay đưa cho Diệp Tuyền: "Đây là kinh nghiệm học tập mà tôi tổng hợp lại, có lẽ cô Lâm và hiệu trưởng có thể sử dụng, ngoại trừ việc học cấp hai và cấp ba, còn có một số ý tưởng học ngôn ngữ, không biết có hữu ích hay không.
Viết mấy cuốn sách dày cũng mất hơn một ngày, ngay cả một con quỷ cũng phải không ngủ không nghỉ mới đọc xong.
Diệp Tuyền lật giở từng trang, đột nhiên hỏi: "Cô có đồng ý đăng lên mạng không?”
"A?" Phương Vọng Đệ bối rối, không hiểu có gì khác nhau: "Có thể." Diệp Tuyền đưa ra quyết định, lần lượt đăng ký tài khoản trên MR Q và nền tảng video.
Khi xác minh tên, Diệp Tuyền cầm điện thoại, nhướng mày nhìn cô ấy: "Cô muốn gọi là gì?" Phương Vọng Đệ suy nghĩ về câu hỏi của Diệp Tuyền một lúc lâu mới đưa ra đáp án: "Gọi là Phương Lâm đi."
Cô ấy chưa bao giờ nói thực ra cô ấy cũng không thích cái tên hiện tại này. Trở thành quỷ hồn đã không thể thay đổi tên nữa, nhưng Internet thì có thể. Quỷ hồn lần đầu thử quay video, Du Tố Tố háo hức tham gia cuộc vui, bùm bùm xuất ra phần mềm.
Âm thanh tổng hợp AI và phụ đề giảng dạy PPT được kết hợp thành một video, các ghi chú do Phương Vọng Đệ biên soạn sẽ được sắp xếp và xuất bản trực tuyến theo đợt.
Trong thời đại Internet như ngày nay, những video không có chứng chỉ giáo viên và không có lưu lượng truy cập phổ biến chỉ tạo ra được một chút tiếng vang sau khi được gửi đi, chúng sẽ không thu hút được sự chú ý ngay lập tức.
Nhưng Phương Vọng Đệ không quan tâm đến điều này.
Phương Vọng Đệ nhìn cái tên mới hồ sơ cười lớn.
"Bà chủ, tôi rất vui."
Diệp Tuyền dựa vào ghế tựa ngâm nga.
Diệp Tuyền hỏi Lộ Băng cô Lâm ở đâu. Cuối cùng, cô đưa Phương Vọng Đệ đến trường trung học số 3 Thanh Giang cùng với những thông tin cô ấy để lại. Kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, các lớp học của trường trung học cơ sở số 3 Thanh Giang đã bắt đầu lại. Tòa nhà giảng dạy cũ đang đứng gác phía cuối sẽ bị phá bỏ trong kỳ nghỉ hè.
Mặc dù người đóng góp tiền là Bạch Khánh bị bắt nhưng hiệu trưởng Tằng đã nhận được khoản đầu tư mới, cùng với số tiên chính quyền thành phố cấp cũng đủ để sửa sang lại trường học.
Nhìn tài liệu Diệp Tuyền đưa tới, hiệu trưởng Tằng trâm mặc hồi lâu. Bà ấy biết tài liệu này đến từ ai, cũng vì vậy mà càng khiến bà ấy cảm thấy phức tạp, buồn bã và áy náy hơn.
"Trường THCS số 3 đã liên kết với trường THCS ở trấn. Việc tặng sách, tài liệu đã được phê duyệt. Bọn cô cũng đã tăng học bổng cho những đứa trẻ này, cô hy vọng các em có thể sống một cuộc sống tốt hơn."
Hiệu trưởng Tằng không hỏi Phương Vọng Đệ thế nào, nhưng mỗi lời nói đều nói với cô ấy rằng tương lai sẽ ổn thôi.
Phương Vọng Đệ cười vui vẻ.
Trò chuyện một lúc, hiệu trưởng Tằng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, thấp giọng hỏi: 'Không biết bà chủ Diệp có nhận ủy thác tương tự không?" "Hả?" Diệp Tuyên nhướng mày: "Cô không đi tìm chùa Bạch Vân sao?" Hiệu trưởng Tằng cười khổ: "Không phải. Tìm rồi nhưng không nhìn ra vấn đề gì, nhưng em họ cô lại không tin.'
Em gái của mẹ hiệu trưởng Tằng mất sớm, để lại hai chị em ở nhà cùng nhau lớn lên. Đương nhiên, cuộc sống cũng chẳng khá hơn là bao dưới bàn tay của cha ruột và mẹ kế. May là cả hai chị em đều chăm chỉ học tập và đỗ vào trường tốt, cuộc sống dần dần được cải thiện.
Năm ngoái, chị gái cô ấy bị trầm cảm sau sinh và tự tử bằng cách ôm con trên tay nhảy từ một tòa nhà cao tầng xuống, chồng chị ấy rất quân trí kiên quyết cho rằng điều đó là không thể. Cô em gái cũng tin tưởng chắc chắn chị gái mình không thể tự sát nên nhờ cảnh sát điều tra, đồng thời cũng tìm đạo sĩ đến can thiệp. Tuy nhiên, sau khi điều tra cẩn thận, không có dấu vết giết người, cuộc điều tra của huyền môn cũng không tìm thấy nghi ngờ gì. Mọi người đều bỏ cuộc, họ cảm thấy chồng và chị gái không thể chấp nhận cái chết của em gái nên kiên trì không bỏ cuộc, chỉ có em gái luôn tin rằng điều đó là không thể."... Thời gian trôi qua, em họ của cô bắt đầu không chắc liệu mình có sai hay không. Chùa Bạch Vân không nhìn ra vấn đề, nếu có người nhìn được thì cô chỉ có thể nghĩ đến bà chủ Diệp. Nếu bà chủ Diệp không nhìn được thì cũng có thể bỏ cuộc thôi." Hiệu trưởng Tằng thở dài: "Thật ra không nhất định là một vụ giết người, nhưng nhìn qua một chút, cũng coi như để em ấy yên lòng." Nghe có vẻ không có vấn đề gì, cảnh sát và Cục giám sát đã cày nát mấy lần, Diệp Tuyền lười lo chuyện bao đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận