Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 254:

Chương 254:Chương 254:
Nếu không phải là nhìn trúng đặc tính của xe buýt ma này, cô mới lười nói nhảm, còn không bằng tự mình lái xe qua.
Cả người Ngụy Thanh Vũ run lên,"Nhanh nhanh nhanh..."
Xe buýt ma biến mất ở trong màn mưa đen kịt, trong nháy mắt, bóng đen âm khí mà người thường khó nhìn thấy lại xuất hiện cách đó hàng nghìn mét. Cảm giác được ánh mắt Diệp Tuyền lại rơi xuống trên người mình, trước khi cô mở miệng thúc giục lân nữa, da đầu Ngụy Thanh Vũ tê dại, đạp ga lao như điên vào trong mưa.
Bóng dáng xe buýt ma không ngừng thoáng hiện ở thành phố Vịnh, nhanh chóng tiến gần đến bờ biển. Lúc này, từ bâu trời phía trên thành phố Vịnh nhìn ra, mây đen đang tràn ngập thành phố, dải ngân hà đang đổ ngược, nhưng chỉ vậy thôi.
Thành phố Vịnh đã bị bao quanh bởi trận mưa to, hơi nước xung quanh giếng cạn vô danh dày đặc đến mức khiến người ta cảm thấy gần như khó thở.
Băng rào cảnh báo không thể nâng lên do trời mưa lớn, các tu sĩ đóng quân gần đó nhận được thông báo mới nhất và dựng biển cảnh báo để đề phòng có ai vô tình đi vào thì nhanh chóng sơ tán. Tu sĩ canh giữ ở vị trí gân nhất chỉ cách giếng cạn mười mét, nhìn chằm chằm vào giếng, luôn đề phòng mọi biến động bất thường.
Cái giếng cạn vô danh bây giờ đã không thể gọi là giếng cạn nữa. Mạch nước ngầm khô cạn không biết bao nhiêu năm, đã nhanh chóng bổ sung và khôi phục trong mưa to, đã quay trở lại trạng thái đỉnh cao.
Không cần đặt thùng xuống, chỉ đưa tay là có thể vớt được nước bên trong. Mưa to rơi xuống đánh vào trên mặt nước, căn bản là nhìn không ra dưới nước có cái gì.
Chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen kịt.
Nước đen như vực sâu, Rồng ẩn nấp trong vực sâu!
Trong giếng vang lên tiếng thủy triều yếu ớt trên xe buýt ma, âm thanh càng lúc càng lớn, dường như vang vọng tiếng sóng dâng cao trên bờ cách đó trăm mét.
Ào ào - - Ào ào - -
Ở khoảng cách mười mét, ngay cả khi bật đèn pha lên, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mờ ảo phía trước trong trận mưa to. Tuy nhiên, họ vẫn phải tiếp tục theo dõi các biến động bất thường.
Đối mặt với long uy, không thể cẩn thận quá mức. Mặc dù bọn họ đều rõ ràng, nếu con rồng di chuyển dù chỉ một chút trong khu vực phòng thủ gần nhất, họ sẽ là người chết đầu tiên.
Các băng rào cảnh cáo và trận pháp trấn áp, trận pháp giảm bớt lực lượng đã được triển khai từ trước, cách xa cả 1 km, tất cả tu sĩ đến đều nhìn lên trận mưa xối xả, trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Rồng... con người thực sự có thể chống lại nó sao? Những tuyến linh khí màu trắng giăng khắp nơi trong màn mưa, dệt thành một tấm lưới, đặt ở miệng giếng cạn, âm thanh dưới giếng càng lúc càng lớn, mặt đất cũng bắt đầu chấn động theo quy luật, giống như có sinh vật vô cùng to lớn đang xoay người ở dưới đất.
Phù lục thuật pháp ngăn cản trận mưa trên người tu sĩ ở gần nhất hoàn toàn mất đi hiệu lực, tiếng thủy triều vang vọng bên tai, người tu sĩ đó ướt đẫm, té xỉu ở trong mưa.
Vị tu sĩ chiến đấu cuối cùng cũng đã ngã xuống, trong cổ họng phát ra một tiếng hét,'Rồng al"
Nhưng cũng chỉ đến đó.
Vòng băng rào cảnh báo thứ nhất ngã xuống, vòng thứ hai rất nhanh liền xông lên kéo bọn họ đi, đưa đến phía sau trị liệu. Khoảng cách giám sát mười mét rút xuống còn mười lăm mét, các tu sĩ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía trước: "Rồng đã tỉnh rồi sao?"
Nghiêm Yên còn đang trên đường chạy tới, nặng nề lắc đầu,'Vẫn chưa."
Nhưng cường độ dao động linh khí trong không khí đã biến thành một đường thẳng trên thiết bị giám sát - một đường đỉnh đi thẳng lên trên, không ai biết giá trị đỉnh cao ở đâu.
Như thể, con rồng đã chợp mắt trong một khoảng thời gian dài, chỉ nhẹ nhàng xoay người, thậm chí không cố ý động thủ, luồng không khí và sóng nước mà nó đem lại liền thổi bay những con người yếu đuối. Chiến đấu với loại sinh vật này, con người hoàn toàn không phải là đối thủ.
Các tu sĩ đang giám sát đột nhiên nhìn thấy những giọt nước mưa trong màn mưa chuyển sang màu đen từ dưới lên trên, trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng.
Bầu trời vốn đã tối tăm vô cùng dưới màn mưa che khuất ánh nắng, nhưng bóng tối đột ngột xuất hiện lại không phù hợp với nơi này. Tựa như một giọt mực đột nhiên rơi xuống tờ giấy trắng, đặc biệt chói mắt, cho dù người cách xa trăm mét cũng có thể nhìn thấy màu đen này.
"Đó là cái gì?" Các tu sĩ cắn răng chịu đựng sự kinh hoảng, theo bản năng mà ý thức được, cần phải ngăn cản biến hóa này.
Sắc mặt các đạo sĩ chùa Bạch Vân đột nhiên thay đổi,'Màu đen... Ác niệm!?"
Trong thời mạt pháp, không chỉ Đạo giáo đang lụi tàn mà các loại tà ác cũng đang biến mất, nhiều người chỉ nghe nói đến ác niệm mà chưa từng nhìn thấy bao giờ. Các đạo sĩ chùa Bạch Vân cũng là bởi vì sau núi có một giếng trấn quỷ, năm nay sư thúc tổ vừa thức tỉnh và trấn áp ác niệm ăn mòn, nên mới phản ứng cực nhanh.
"Không được, không thể để ác niệm ra khỏi giếng, theo trận mưa mà rơi xuống toàn bộ thành phối"
Ác niệm đen tối tràn ra từ giếng cạn tăng lên rất chậm, nhưng điều có thể nhìn thấy bằng mắt thường là nước mưa ở miệng giếng đều đã bị nhuộm đen.
Mưa rơi thành sông, nước mưa rơi xuống, vậy mà lại đang "về" lại trên trời!
Trong số các tu sĩ đang lo lắng vội vàng nghĩ ra cách để ngăn chặn, lại không ai để ý rằng có nhiều người đang nhìn vào cái giếng đen, đôi mắt sáng lên niềm vui mong đợi. Nhưng ngay sau đó họ liền lau mặt và cùng nhau thảo luận cách giải quyết ác niệm.
Dưới giếng cạn, mạch nước mới được bổ sung tràn đầy đang sóng ánh dập dờn gợn sóng, đi xuống, đi xuống, vượt qua giếng nước, vượt qua sông ngầm đồ sộ cuồn cuộn mà chảy vào biển rộng, băng qua không gian ngầm vô cùng rộng lớn như một thành phố dưới lòng đất...
Ở nơi sâu nhất, trong một mảnh hỗn độn, những ác niệm đen tối còn dữ dội hơn ở miệng giếng rất nhiều trào dâng từ mọi hướng, như nước bùn quấn quanh linh quang trong sâu thắm. Những vầng sáng linh tính đang ngủ say, dường như ngủ không an ổn, lúc sáng lúc tắt.
Khi linh quang sáng lên, ác niệm đã bị đuổi đi một ít, nhưng khi tắt, ác niệm đen tối lại trỗi dậy như hoại tử bám vào xương hoặc côn trùng hút máu. Sau khi xe buýt ma chạy mấy vòng, đã đến gần giếng cạn, Lục Thiếu Chương đang ngồi ở trên xe buýt phát hiện ra hơi thở quen thuộc phía trước, chán ghét mà nhíu mày, đưa tay muốn rút kiếm.
Diệp Tuyền vẫn lười nhác ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng một tay vỗ vỗ mu bàn tay anh, đẩy thanh kiếm đã ra khỏi vỏ trở về.
"Hết cách rồi... không vào được... Thật sự không thể vào nữa, xe sắp hỏng rồi..." Hình dáng chiếc xe buýt ma ở gần giếng cạn trăm mét, không thể tiến thêm được nữa. Ngụy Thanh Vũ ôm chặt lấy tay lái, cả người run rẩy, không thể chống lại cảm giác khủng bố phía trước, nhưng cũng không thể cự tuyệt mệnh lệnh của Diệp Tuyên.
Trong lúc gian nan mà đi tới gấn, đầu xe phát ra tiếng kêu yếu ớt, giống như bọt nước bị ép vỡ.
Phần đầu xe được Diệp Tuyền gia cố thực chất vẫn là giấy và âm khí, dưới sự va chạm của hai nguồn sức mạnh, nó không thể chịu được mức lực này, giống như tan chảy, hoàn toàn hiện ra bộ dáng tờ giấy bị ngâm nát lại và bị đè bẹp.
Cho tới nay, thứ trong giếng chỉ là vẫn tự động đi tới đi lui, cho đến khi đuôi bão quét tới nhân loại nhỏ yếu, màu đen cuồn cuộn đột ngột dừng lại một chút.
Dường như là cảm ứng được lực lượng từ bên ngoài đến, tiếng thủy triều trong giếng đột nhiên lớn lên, kêu đỉnh tai nhức óc.
Tầng tầng tuyến linh lực đan xen bao phủ xuống, nhưng trong nháy mắt... Toàn bộ sụp đổi
Diệp Tuyên ngẩng đầu nhìn, vỗ vỗ ghế tài xế Đến đây thôi được rồi, sau này bồi thường cho cô một chiếc xe."
Ngụy Thanh Vũ ngồi sụp trên ghế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Anh đi xem bọn họ, tôi xuống giếng xem rồng." Diệp Tuyền nói xong chuẩn bị xuống xe.
Lục Thiếu Chương nắm cổ tay cô, mím môi, Tôi đi cùng cô."
"Đừng gây rối." Diệp Tuyền nở nụ cười, Tôi mang theo tiểu kiếm, anh còn chưa khôi phục, lại dính vào ác niệm thì không được. Trị liệu cùng khốn trận càng cần anh hơn, giúp tôi thu dọn hậu phương, đi đi."
Diệp Tuyền giương mắt nhìn về phía bóng tối cực trâm phía trước, trong đôi mắt phượng không hề có ý cười, mà là một đôi mắt lạnh như băng,'Thứ này... là nên thu thập một chút."
Kim quang chọợt lóe lên, các tu sĩ bị đè trên mặt đất không đứng dậy nổi bỗng nhiên phát hiện ra đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Kiếm minh réo rắt vang lên từ phía sau, Lục Thiếu Chương mặc áo bào rộng và dài tay đứng trong màn mưa, phối hợp chặt chẽ với thủ đoạn của Diệp Tuyền, trường kiếm chia làm vô số bóng kiếm, vội vàng dẫn theo các tu sĩ lui lại trăm mét.
Diệp Tuyền đi xuống xe, một bước xuyên qua màn mưa.
Ngao ngao - -
Một tiếng Rồng ngâm trầm thấp vang lên trong giếng.
Một tia sét bạc trắng như tuyết đánh ra từ giếng cạn, xé toạc màn mưa đen kịt, nhưng diện tích của tia sét mảnh đó đang điên cuồng mở rộng.
Các tu sĩ nhìn kỹ, mới phát hiện đó căn bản không phải tia sét, mà là đuôi Bạch Long!
Đầu rắn, sừng hươu, bụng Thận*, vuốt Ưng... Đó là một con Rồng cưỡi mây đạp gió, hô phong hoán vũiI *Ƒ§: Thận: một loài thủy quái trong Thần thoại Trung Hoa. Trong "Sử ký Tư Mã Thiên" có miêu tả rằng: "Thận là con ngao khổng lồ biến thành", bên cạnh đó cũng có thuyết nói nó có thể biến hình thành một con thủy long, biết ẩn hiện trong màn sương phía xa nơi biển rộng.
Cảm nhận được áp lực từ bên ngoài, rồng, cuối cùng cũng tỉnh lại!
Con rồng trắng như tuyết và thon dài giống như một tạo vật hoàn hảo của thế giới, uy nghiêm và lộng lẫy, đầu Rồng to như một tòa nhà treo trên bầu trời, đủ để cho bất cứ người nào có chứng sợ hãi thứ to lớn phải run rẩy ngất xỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận