Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 116:

Chương 116:Chương 116:
Phạt giam hành chính không lưu vào hồ sơ, giam vài ngày là xong. Còn hình sự thì không như thế.
Lưu Thăng đã bị bắt, cả gia đình và chú của cậu ta cũng bị kiểm soát, không ai thoát được. Từ chuyện chú của cậu ta lạm dụng chức quyền, tham nhũng và những chuyện xấu xa khác, khiến cho cả thành phố đều rúng động.
Cư dân mạng nhìn thông báo của chính quyền địa phương, không khỏi cười trên nỗi đau của người khác.
[Ý là bắt hổ đánh ruồi thôi phải không?]
[Lưu Thăng báo quá, tự mình đưa chú mình vào tù, xem chừng còn nặng hơn cả cậu ta, không biết chú của cậu ta vào đó rồi có hối hận không. ]
[Không biết sau này chú Lưu có hối hận không, vì "tạo điều kiện" chút cho cậu ta, nhất định là hối hận xanh cả ruột. ]
Hậu quả của vụ sửa đổi nguyện vọng vẫn chưa kết thúc, Diệp Tuyền lái xe đưa Trân Kim Bảo và Bách Vi vê cửa hàng quán ăn khuya.
Thời gian ở cửa hàng quán ăn khuya vừa mới bắt đầu, Trần Kim Bảo đã mang theo hộp óc nướng đầu tiên và canh đi ra ngoài, cả hai đầu bếp đều không ở nhà, thời gian mở cửa của cửa hàng quán ăn khuya đã bị muộn hơn rất nhiều.
Trời mưa gió, người đội mưa tới ăn uống cũng không có nhiều, cuối cùng đợi đến khi Diệp Tuyên quay về mở cửa, đã ùa vào cùng nhau.
"Thơm quá thơm quá, thời tiết này mà được ăn một bát óc nướng cay cay thơm ngào ngạt thì đúng là tuyệt vời nhất!"
Con người lấy thức ăn làm đầu, niềm vui trong cửa hàng quán ăn khuya tuy đơn giản nhưng lại khiến cho người ta nhìn không bao giờ chán.
"Có thể yên tâm ăn cơm rồi." Diệp Tuyền bưng một bát canh đưa cho Bách Vi, khẽ cười một tiếng.
Nướng xong chiếc óc heo cuối cùng, Trân Kim Bảo nhìn Du Tố Tố đang hóng tin tức mới nhất của nhà họ Lưu, nhìn thấy chuyện của Mai Lan có kết quả mới nhất, không nhịn được mỉm cười.
Ông ấy cởi bỏ tạp đề, lau sạch con dao sử dụng cuối cùng rồi cất kỹ, lấy bánh bao ngọt ra khỏi giỏ kẹo trong tủ lạnh, chia cho những vị khách ở đó, giống như thường ngày.
Hôm nay không có nhiều người, Lâm Xán tìm cơ hội, đắc ý bưng lấy một bát óc heo nướng ăn.
Trần Kim Bảo lại ngồi đối diện anh ta, giống như mỗi lần Lâm Xán đến nhà hàng gọi đồ ăn, anh ta chuẩn bị xong cũng sẽ đợi người bạn già cho nhận xét.
Diệp Tuyền nhìn Trần Kim Bảo vài lần, bỗng nhiên hỏi: "Ông nghĩ kỹ chưa?"
Trần Kim Bảo bật cười: "Cuộc sống của những người trẻ tuổi vừa mới bắt đầu, có nhiều chuyện không bỏ được như vậy. Tôi đã sống lâu như vậy rồi, những thứ tôi muốn nhìn cũng đã nhìn, những chuyện muốn làm cũng đã làm xong. Bọn nhỏ mang hũ đựng tro cốt vê là được rồi, tôi ấy à, cũng nên đi đầu thai rồi."
Trần Kim Bảo từng nhìn thấy sự lựa chọn của Đường Dịch, nhìn thấy sự tuyệt vọng của Mai Lan, cuối cùng làm xong đồ ăn, để lại một phần kinh nghiệm sống của mình, đã vừa lòng thoả ý rồi.
"Cũng nên trả lương cho Lâm Xán để gán nợ rồi, hai người cùng nhau đi đi." Diệp Tuyên cũng không giữ anh ta lại, miễn cưỡng xua tay nói.
Lâm Xán sững sờ, vốn dĩ muốn ở lại ăn thêm vài món, nhưng mà cùng đi đầu thai với người bạn già, có vẻ cũng không tôi.
Anh ta lại bưng chiếc bát lên: "Ôi chao, vậy tôi phải ăn nốt cho xong phần cơm cuối cùng của cuộc đời này!"
Diệp Tuyền nhìn Bách Vi bưng bát canh, đang dựa vào người Du Tố Tố hóng hớt: "Có lời gì không, tôi có thể giúp cô gửi cho các đạo sĩ ở Bạch Vân Quán."
"Không thể ở lại sao?" Khi Bách Vi chạy tới tìm người cầu cứu, đã có sự chuẩn bị rồi. Cô ta suy nghĩ: "Muốn nói lời... Cảm ơn đại sư. Chưa ở được mười năm, thêm ba năm nữa cũng không tôi."
Từ khi bắt đầu cô ta muốn giúp đỡ Mai Lan, những quỷ hồn ở lại nhân gian rất ít khi thay đổi chấp niệm, đã lặng lẽ thay đổi. Bách Vi không còn cố chấp với căn nhà của mình nữa, thật lòng thật dạ vui mừng cho việc Mai Lan quay về thành công, cũng không hối tiếc những nỗ lực của mình.
Trần Kim Bảo lấy ra một chiếc bánh bao ngọt cuối cùng, đưa cho cô ta: "Sau khi xuống Địa Phủ, có khi chúng ta sẽ còn có thể tụ tập cùng nhau nấu một bữa."
Bách Vi nhịn không được bật cười.
Diệp Tuyền vẫy tay với bên ngoài, Vô Thường Cổ Chi Dao áo trắng mũ cao, bóng dáng dần dần rõ ràng trong màn mưa.
"Tôi sẽ dẫn đường cho các vị, đi theo tôi."
Ba con quỷ đi qua Diệp Tuyền, lần lượt hành lễ, đi theo Cổ Chi Dao giãm lên con đường đen thui phía trước. Con rối hình người ngồi im tại chỗ, hồn phách trong thân thể biến mất không thấy gì nữa, cạnh một tiếng đổ xuống.
Bên ngoài cửa hàng quán ăn khuya lúc đóng cửa, ánh đèn vàng chập chờn, hắt sáng lên những chữ màu vàng trên biển hiệu.
Diệp Tuyền quay đầu lại, nhìn căn phòng yên bình trong cơn mưa gió.
Địa phược linh Du Tố Tố nhìn các đồng nghiệp cứ đến rồi đi, sự thất vọng nhàn nhạt và bất đắc dĩ nhanh chóng bị phá vỡ bởi cuộc khủng hoảng làm việc riêng.
Du Tố Tố kéo theo con trai An An, vẻ nịnh nọt đi đến bên cạnh Diệp Tuyền, hai đôi mắt chớp chớp: "Bà chủ, gần đây muốn đi ra ngoài hay không? Tôi nhất định sẽ trông nhà thật tốt!"
Du Tố Tố gần như đem suy nghĩ "Xin bà chủ ra ngoài nhìn xem con quỷ nào thuận mắt, kéo về làm đồng nghiệp với tôi." Phóng to lên rồi viết hoa ở trên mặt.
Diệp Tuyền: ...
Diệp Tuyền đẩy cô ấy ra: "Đóng cửa quét nhà."
"Được rồi! An An mau tới đây!" Du Tố Tố vui vẻ chạy mất.
Diệp Tuyền lười đi tìm nhân viên, nhiều quỷ thì có nhiều việc cân dùng, bớt đi cũng bớt chuyện kinh doanh. Ngược lại có nhiều vị khách hơi ngạc nhiên, ồn ào hỏi có phải là tiên nong của Diệp Tuyên không suôn sẻ, có cần giúp đỡ một chút hay không. Những thực khách đứng đầu kiếm tiền tự việc Diệp Tuyền khai trương cả ngày, Đường Dịch hiện tại có tiền có người, về cơ bản cách hai ngày sẽ chạy tới một lần.
Cuối cùng anh ta tìm được cơ hội thuyết phục: "Bà chủ à, cô nhìn xem, cô chỉ làm ăn ban đêm không được bao nhiêu tiền cả, cô làm ăn cả ban ngày nữa đi, chúng tôi sẽ góp vốn cho cô phất lên!"
Diệp Tuyền còn chưa kịp nói gì, Du Tố Tố đã lườm anh ta: "Bà chủ không cần làm ban ngày cũng phất nhanh!"
Đối diện với bài phát biểu của Đường Dịch, chiếc còi cảnh báo trong lòng Du Tố Tố trong nháy mắt kêu ầmĩ. Cái gì chứ? Có người muốn bà chủ tăng ca, đây chẳng phải cũng là muốn cô ấy phải tăng ca ư? Tuyệt đối không được!
Không có đồng nghiệp, thời gian làm việc của mình từ một tiếng biến thành một tiếng rưỡi, nửa tiếng cũng là thời gian! Nếu còn tăng ca nữa, Du Tố Tố lập tức muốn lật bàn!
Dư Thiền ôm một thùng đồ chơi mới vừa bước vào cửa, hiểu sâu sắc việc bà chủ có giàu hay không.
Cười chết mất, bà chủ Diệp còn thiếu tiền sao? Kể cả có thiếu tiền thật cũng không cần thiết phải mở quán cơm đâu!
Chưa kể...
Dư Thiền đặt đồ chơi xuống, lấy ra một chiếc kỷ niệm chương nho nhỏ: "Cảm ơn bà chủ Diệp đã quyên góp tiên cho quỹ của hội. Tôi sẽ nhìn thật kỹ, đưa tiền đến nơi cần dùng, không khiến cho cô thất vọng."
Chiếc kỷ niệm chương nho nhỏ làm bằng thuỷ tinh trong suốt, vẽ từng đôi bàn tay nắm vào nhau, tạo thành một hình trái tim hoàn chỉnh. Một quỹ giúp đỡ những phụ nữ li hôn do Dư Thiên mở đã được ra mắt thành công với sự hỗ trợ của một cá nhân.
"Đẹp lắm." Diệp Tuyền nhận lấy, đặt bên cạnh cửa sổ căn phòng của mình trên tầng hai.
Ngày nào ánh sáng cũng chiếu vào đây, khiến cho chiếc kỷ niệm chương sáng lấp lánh lên.
Trong khi Du Tố Tố bận rộn phục vụ đồ ăn, vẫn tận dụng mọi thứ để làm việc riêng như cũ, đôi mắt to nhìn thoáng qua, thấy được thông báo mới nhất.
"Bà chủ! Vụ án nhà họ Lưu đã được quyết định rồi!"
Lưu Thăng và người nhà họ Lưu muốn né tội ghi vào hồ sơ, cuối cùng vẫn không tránh khỏi, Mai Lan kiên quyết từ chối tha thứ, cuối cùng Lưu Thăng bị kết án giam giữ ngắn hạn năm tháng.
Mặc dù là hình phạt thấp nhất trong số các bản án treo, nhưng từ bây giờ Lưu Thăng sẽ có tiên án, nửa năm sau mới có thể quay trở lại xã hội loài người.
Mà đợi khi cậu ta ra ngoài, những người nhà họ Lưu bị kết án vài năm, đa số sẽ chưa được ra ngoài đâu.
Đã từng là chỗ dựa vững chắc của nhà họ Lưu, trong khi kết án đã hoàn toàn bất hoà với cậu ta. Ông chú Lưu bị huỷ hoại tiền đồ, trút hận lên người đã cháu đã từng rất yêu quý này, nhưng mà cũng đã muộn, chỉ có thể vừa bi nhốt lại hối hận cùng với thằng cháu.
Bản án bồi thường dân sự cũng có kết quả, Mai Lan cùng người nhà đã từng bị nhà họ Lưu uy hiếp không tha thứ thì sẽ không có cách nào nhận được tiền bồi thường, cuối cùng dưới sự duy trì của pháp luật, nhận được sự bồi thường mình nên nhận được.
Mặc dù không nhiều lắm, nhưng chịu nhận tội và thanh toán tiền, chứng tỏ sự kiên trì của bọn họ là đúng đắn.
Bận rộn có kết quả , người một nhà bôn ba lại tụ tập trong căn nhà thuê một lần nữa, mua đồ nướng chúc mừng. Mai Lan mở cửa phòng, đột nhiên nhớ tới chuyện chủ nhà từng nói.
"Nếu không, chúng ta cũng cho chị gái đã qua đời trong căn phòng này một chút đồ nướng đi. Để cho chị ấy cũng lây chút không khí vui mừng." Mai Lan mơ hồ có chút thiện cảm với chủ trước của nơi này.
Thật sự giống như... Giống như cô ấy đã từng giúp đỡ mình lúc nào rồi ấy.
Bố Mai vỗ đầu một cái: "Đúng đúng, chủ nhà đã giúp chúng ta rất nhiều, nên cúng một chút. Bố đi mua hương nến! Xem bố này, bận đến lú mề rồi, lần trước người ta còn đến đưa canh cho chúng ta nữa. Vợ à, em nhớ nhắn tin cảm ơn cho chủ nhà nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận