Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 192:

Chương 192:Chương 192:
Bé An An không biết mèo con đang làm gì, chỉ bắt chước tiếng kêu meo meo của chú mèo một cách thật hoàn hảo, kéo dài âm điệu cuối như cầu xin sự giúp đỡ của Diệp Tuyền, cô có cảm giác như mình đang nói chuyện với một chú mèo vậy.
Diệp Tuyền đặt bé An An xuống, thản nhiên ngồi bệt xuống mặt đất, nhìn con mèo mướp nhỏ: "Muốn †a giúp gì nào?”
Con mèo đứng trên mặt đất, ngồi xổm xuống một cách nghiêm túc và lịch sự rồi meo meo vài tiếng.
Du Tố Tố nhanh chóng dọn dẹp rồi theo lên lâu để tham gia cuộc vui. Mèo mướp vừa kêu lên, cô ấy lại bắt đầu suy đoán: "Muốn bà chủ đi tìm chủ nhân giúp mày sao? Mày cũng muốn về nhà sao? Nhưng mày đã thành quỷ rồi, về tới nhà cũng không thể sống cùng với chủ nhân được. Chủ nhân của mày cần được giúp đỡ sao? Hay mày muốn tìm một chú mèo đã từng gặp trước đây? Hay là..."
Du Tố Tố có hứng thú với mấy chuyện bát quái, Diệp Tuyền xoa xoa lỗ tai, không nhịn được lên tiếng: "Nghe này."
"Vâng ạ. Du Tố Tố ngồi xuống, ghé mắt nhìn Đại Kim.
"Gâu gâu!" Đầu tiên Đại Kim bác bỏ ý kiến của Du Tố Tố, sau đó nhấn chuông có giọng nói, cố gắng phiên dịch: “Tìm, nhà..."
Từ cuối cùng, Đại Kim xoay vòng tròn một lúc lâu, nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp. Đại Kim quay lại nhìn Diệp Tuyền, dùng chân kéo con mèo mướp, đẩy nó ngã xuống mặt đất, thè lưỡi ra rồi không cử động nữa.
Du Tố Tố: ??2
Du Tố Tố: "Đại Kim bị kiệt sức ư?"
Khuôn mặt đầy lông của Đại Kim vô cùng bất lực, lại lặp lại hành động ngã xuống đất.
Diệp Tuyền nhìn ra manh mối: "Muốn tôi đi tìm chủ nhân của nó... Chủ nhân của nó đã chết, thi thể cần có người thu thập sao?”
Đại Kim vung tay đứng dậy, cái đuôi vẫy nhanh như cánh quạt, dùng hết sức lực khẳng định: "Gâu!"
Du Tố Tố bị doạ sợ: "Thay vì giải cứu chủ nhân, nó lại muốn chúng ta giúp nó đi thu thập thi thể cho chủ nhân nó sao? Chẳng lẽ là sợ nhóm tra tấn nó bắt được ư?"
Du Tố Tố càng nói, giọng cô ấy càng trầm xuống, như sợ sẽ doạ đến chú mèo nhỏ vậy, lúc hỏi thêm câu cuối cùng, cô ấy cố gắng đè thấp giọng nói lẹ.
Mấy tên điên ở Bách Vị Xuyên Thiêu đã tra tấn và giết chết những thú cưng đáng yêu, đồng thời tấn công dã man những người chủ mà chúng nhìn thấy, khi báo cáo được đưa ra, cảnh sát đã khai quật được xương của người chết dựa trên lời thú tội của chúng. Phải chăng chủ nhân của chú mèo mướp này cũng chết vì lý do tương tự?
"Vê nhà!" Đại Kim nhấn chuông lần nữa.
"Không liên quan gì đến bọn họ, ở nhà đã xảy ra chuyện gì, nó là muốn chúng ta vê nhà nó tìm người sao?"
Du Tố Tố đã được trả lời cho những câu hỏi của mình, thấy Đại Kim không phủ nhận, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng nếu chủ nhân của nó đã không còn nữa nhưng lại không ai phát hiện ra. Dù anh có ở một mình thì anh cũng sẽ Ít nhất bị đám người kia bắt đi. Chuyện xảy ra vào độ tháng tám, Hạ Thiên chết không mấy ngày sẽ nảy sinh vấn đề...
"Meo...' Con mèo mướp sợ hãi co rúm người lại.
Đại Kim nhấn chuông: "Mau nhìn kìa!"
Nếu Diệp Tuyên đã đồng ý giúp đỡ, cô nhất định cũng sẽ không thất hứa, bèn gật đầu nói: "Ta có thể dẫn mi trở vê xem. Nhà mi ở đâu?"
"Meo meo meol" Con mèo mướp đột nhiên trở nên đặc biệt vui mừng, không ngừng meo meo một cách yếu ớt.
Đại Kim tập trung quanh những chiếc chuông rồi chọn ra một vài chiếc.
Theo mèo mướp, tên của nó là Nguyệt Lượng và chủ nhân của nó tên là Tiêu Nguyệt.
Mèo mướp tin chắc rằng đây là số mệnh giữa nó và người nhà của nó, nghe có vẻ hơi chiếu lệ nhưng khi quen rồi cũng không sao.
Bây giờ Nguyệt Lượng trông như chỉ mới ba bốn tuổi nhưng thực chất lại là một con mèo mướp già hơn tám tuổi. Khi nó còn là một chú mèo con, nó đã gặp Tiêu Nguyệt, khi lớn hơn một chút, Tiêu Nguyệt đã mang nó về nhà, con mèo vốn lang thang khắp nơi, từng làm bá chủ của cả một khu phố cứ như vậy trở thành một chú mèo con được chiêu chuộng, chăm sóc nuôi trong nhà.
Nhà của bọn họ rất nhỏ, đặt mỗi cái giường xuống thôi cũng không còn dư bao nhiêu chỗ trống nữa, Nguyệt Lượng phải cẩn thận mới có thể đi qua rất nhiều đồ vật, ngày nào cũng như chơi trốn tìm trong mê cung. Không tự do như bên ngoài nhưng nó vẫn có được niềm hạnh phúc của riêng mình.
Ngoài cửa sổ ban công nhà bọn họ còn có một cây quế, lúc thực sự buồn chán nó sẽ lén mở cửa sổ chạy ra bên ngoài. Mặc dù Nguyệt Lượng đã trở thành một con mèo già nhưng kỹ năng trèo cây của nó vẫn tốt như lúc trước.
Cây quế thơm ra rất nhiều hoa thơm nhưng vào mùa hè cửa sổ lại bị chủ nhân nó chặn lại vì lo lắng đám muỗi ở bên ngoài sẽ chạy vào trong nhà. Mỗi mùa hè thu, Nguyệt Lượng đều bắt được rất nhiều muỗi, nó cũng rất hài lòng với khả năng bảo vệ gia đình của mình, nếu không có nó, gia đình nhỏ của bọn họ chắc chắn sẽ không thể tôn tại được rồi!
Nguyệt Lượng rất hài lòng với người chủ nhân mà nó đã chọn để chăm sóc mình lúc tuổi già, nó còn từng nghĩ mình sẽ sống như thế này cho đến khi chất.
Nhưng sau khi Tiêu Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại, cô ấy đột nhiên biến mất, Nguyệt Lượng đi tìm khắp nơi cũng không tìm thấy cô ấy.
Những người bạn nó gặp trên đường nói rằng Tiêu Nguyệt đã bỏ rơi nó rồi trốn đi, không còn muốn nuôi nó nữa. Nhưng căn nhà của bọn họ vẫn như trước, trước sau vẫn không có gì thay đổi, sau khi ăn hết thức ăn cho mèo còn sót lại trong nhà, Nghuyệt Lượng quyết định ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn trong khi chờ đợi Tiêu Nguyệt quay lại.
Sau khi trăng lặn được ba mươi phút. Tiêu Nguyệt quả nhiên đã trở lại.
Không hổ là con người nhỏ bé đã được mặt trăng soi sáng khắp hành trình cô ấy lớn lên!
Sau khi trở về, Nguyệt Lượng chưa kịp phàn nàn về việc chủ nhân đã đi đâu, sau khi cho nó chút mặt mũi, cô ấy đã ôm nó cùng nằm trên giường, ngủ một giấc thật bình yên. Bình thường chủ nhân không ôm Nguyệt Lượng khi đi ngủ, con người có thể chịu được chen lấn nhưng loài mèo kiêu hãnh không thể không cử động, càng không thể chấp nhận hành vi chen lấn của cô ấy.
Nhưng cuối cùng Tiêu Nguyệt cũng đã quay lại, Nguyệt Lượng quyết định sẽ tha thứ cho cô ấy một lần.
Khi nó tỉnh dậy thì trời đã tối, dường như đã trôi qua rất lâu nhưng cũng tựa như chưa được qua bao lâu.
Dù nó đã dậy rồi nhưng chủ nhân hãy còn đang ngủ. Nguyệt Lượng thực sự rất ghét những người chỉ biết ngủ mà không biết cách dọn dẹp thật sạch sẽ, nó kêu meo meo vài tiếng, sau đó mới nhảy dựng lên, chuẩn bị đá Tiêu Nguyệt nhắc nhở cô ấy đã đến giờ đi làm.
Lúc Nguyệt Lượng đá được một nửa, đột nhiên phát hiện cơ thể Tiêu Nguyệt đã lạnh lếo và cứng ngắc.
"Meo?" Nguyệt Lượng thu móng vuốt lại, lấy miếng đệm thịt vỗ nhẹ lên mặt Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt vẫn nằm yên bất động. Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế ôm chú mèo nhưng đã không còn thở nữa.
Nguyệt Lượng nhìn khung cửa sổ tối om rồi xoay người lại nằm trong vòng tay của cô ấy. Trong căn phòng chật chội, không có điều hòa đã lâu không được dọn dẹp, cánh tay lạnh buốt và cứng ngắc của cô ấy khiến Nguyệt Lượng rất khó chịu nhưng nó cũng không hề phàn nàn mà chỉ im lặng nằm trong vòng tay ấy.
Nếu nó chợp mắt một chút, tới lúc nó thức dậy, nó sẽ thoát khỏi giấc mơ kỳ lạ này.
Thật là khó chịu, nó cũng có thể mơ thấy mình được ăn thịt dưới ánh nắng mặt trời.
Ngày hôm sau khi mặt trời đã mọc, ánh nắng chiếu vào bộ lông mềm mại của Nguyệt Lượng, nó lắc lắc bộ lông của mình rồi chui ra, vươn vai, dùng đệm thịt giãm lên người Tiêu Nguyệt.
"Meo-" (Tiêu Nguyệt tỉnh dậy đi!)
Tiêu Nguyệt vẫn không nhúc nhích, lúc này Nguyệt Lượng mới ý thức được rằng chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải một giấc mơ.
Khi Nguyệt Lượng lang thang trên đường phố, nó nhìn thấy những người bạn đồng hành của mình hoặc là đã chết cóng hoặc là đã chết đói vào mùa đông, cơ thể bọn họ cứng lại, ngã vào góc và không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.
Tiêu Nguyệt là con người, liệu con người có thể mở mắt thêm lần nữa được không? Một con người sẽ nằm một mình trong căn phòng bé nhỏ chật hẹp ấy nhưng không có ai để ý hay quan tâm đến sự biến mất của cô ấy ư?
Nguyệt Lượng quyết định ra ngoài tìm kiếm những người khác để được giúp đỡ, có lẽ bọn họ có thể đánh thức Tiêu Nguyệt.
Nguyệt Lượng nhảy ra khỏi bệ cửa sổ quen thuộc, trèo xuống từ cây quế và tìm kiếm những người khác.
Bà già hay cười xuất hiện quanh căn phòng nhỏ cũng không có ở đó, nó đã tìm được mấy người trẻ tuổi, nhưng tất cả bọn họ đều quá ngu ngốc để hiểu được Nguyệt Lượng muốn nói gì.
Sau khi tìm người cuối cùng, Nguyệt Lượng đã bị nhét vào trong túi và mang đi trước khi nó kịp dẫn đường cho người đó tới chỗ chủ nhân.
"Chậc chậc, là mi xui xẻo đụng phải chúng ta, lông đã dựng đứng hết cả lên rồi, còn sót lại mấy lạng thịt, mang mi cùng đi vậy."
Nguyệt Lượng chỉ có thể giấy giụa và kêu khóc thảm thiết, tuy nó đã là một con mèo già, cơ thể vẫn linh hoạt cũng không kém, nhưng móng vuốt và răng không còn sắc bén, cũng không còn nhanh nhẹn như trước kia nữa.
Nguyệt Lượng chạy ra ngoài cầu cứu nhưng không tìm được những người tốt bụng thường ngày, chính nó còn xảy ra chuyện không may.
Nó không còn nhớ mình đã chết như thế nào, quỷ hồn yếu ớt còn sót lại theo bản năng muốn báo thù, nó nhớ rằng mình còn một việc phải làm, từ chối việc đầu thai.
Đại Kim chạy tới chạy lui bấm chuông phiên dịch, xen lẫn màn trình diễn vô cùng sống động của Nguyệt Lượng. Sau khi dịch cho mèo mướp, hiểu được nó muốn nói về gì, Đại Kim dần lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Nửa nói nửa đoán, nó lại diễn tả lại những gì đã xảy ra trước khi Nguyệt Lượng bị băng nhóm đó bắt giữ rồi tra tấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận