Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương 14T:
"Là do một con quỷ." Diệp Tuyền nhanh chóng khẳng định suy đoán của anh ấy.
"Thật sao? Vậy phải làm gì bây giờ? Tôi thực sự không làm bất cứ chuyện gì có thể kích động đến quỷ thần, làm sao nó lại chọn tôi cơ chứ?" Lông và tóc của Lương Vũ đã dựng đứng hẳn lên, một người đàn ông cao lớn như vậy lại ra sức ôm lấy cánh tay của mình, run rẩy đầy lo sợ.
Diệp Tuyền lười biếng xem xét lý do tại sao con quỷ lại tìm tới chỗ anh ấy, nhìn xem thời gian, còn thiếu vài phút nữa là tới 0 giờ: "Đợi lát nữa tới 0 giờ, anh tự hỏi nó đi"
"Trực tiếp nói chuyện với con quỷ đó sao?" Miệng của Lương Vũ lập tức há to, nhất thời không thể đóng chặt lại được. Cái này cũng quá trực tiếp rồi!
Lương Vũ nhìn xung quanh, luôn cảm thấy rằng con quỷ đó đã xuất hiện: "Có phải nó đang ở bên cạnh tôi không?"
"Gấp cái gì." Chính anh ta tự doạ sợ chính bản thân mình, nhất thời Diệp Tuyền cũng nói không nên lời, vừa lúc người gọi đồ ăn khuya, Diệp Tuyên lại đi xào bún gạo mang qua, ý bảo Du Tố Tố chuẩn bị đóng cửa.
Trong mấy chục giây tiếp theo, Lương Vũ không ngừng đi qua đi lại. Anh ấy hết nhìn xung quanh lại nhìn vê phía mọi người như thể nhìn ai cũng ra bóng dáng của con quỷ. Ngay cả điện thoại di động cũng đặt ở giữa bàn, cách khá xa cánh tay của anh ấy.
Âm khí tràn ra khỏi chiếc điện thoại, nhanh chóng ngưng tụ thành một hình bóng.
Diệp Tuyên thoáng nhướng mày một chút.
Quỷ di động sao? Trong thời đại tiên tiến này, luôn xuất hiện những kiểu quỷ mới, nhưng loại này vẫn rất hiếm gặp.
"Cậu ta ở đây." Ngay khi Diệp Tuyền vừa mở miệng, Lương Vũ lập tức run lên.
"Nó ở đâu rồi?"
Con quỷ vẫn không nhận ra rằng Diệp Tuyền và Lương Vũ đang nhắc đến cậu ta, âm khí vẫn tiếp tục bao phủ lấy chiếc điện thoại di động của cậu ta. Diệp Tuyền giữ chặt điện thoại, nhanh chóng giữ chắc cổ tay của bóng ma: "Cậu muốn làm gì?"
"2" Con quỷ có quầng thâm mắt rất đậm, thân ảnh hơi béo nhưng trông có vẻ vẫn là một chàng trai trẻ tuổi, lúc này cậu ta mới phản ứng lại: "Cô có thể nhìn thấy tôi sao? Không, không phải, cô đây là đến bắt tôi sao? Lẽ nào... Cô là đại sư tới bắt quỷ ư?”
Con quỷ quay đầu lại muốn chạy vào cái điện thoại: "Đừng mà, tôi không muốn đầu thai đâu! Tôi chưa ăn dưa xong, vẫn còn rất nhiều tin đồn bát quái tôn còn chưa kịp xem, tôi không muốn đi đầu thai!"
Du Tố Tố, người cũng có sở thích ăn dưa hóng chuyện, đột nhiên cũng vô cùng hưng phấn: "Dưa gì vậy, cho tôi nghe với!"
"..." Diệp Tuyền lập tức quay người lại, Du Tố Tố nhanh chóng đóng cửa tiệm.
Ngoan Ngoãn. jpg
Con ma đực muốn chạy, rõ ràng âm khí đã nổi lên, nhưng va đập chạm vào màn hình điện thoại di động. Thông thường, cậu ta chỉ cần ném điện thoại một chút sẽ có thể chui vào bên trong hôm nay lại giống như một viên đá rất cứng, cậu ta vừa va vào đã bị đẩy ra, nhất thời không cách nào trốn vào trong đó được.
Diệp Tuyên giữ chặt đầu của nam quỷ. Cậu ta muốn tiếp tục giãy giụa nhưng lại nhận ra bản thân không thể cử động được nữa.
Nam quỷ lập tực kêu khóc: "Tôi là quỷ văn minh lịch sự còn từng đỡ cụ già qua đường, tôi là muốn làm quỷ thêm mấy năm, lại không làm chuyện gì xấu, không cần hung dữ như vậy chứ huhuhu."
Nam quỷ còn không ý thức được sự trói buộc trên thân ảnh của mình. Diệp Tuyền, người vừa cho cậu ta thân xác cũng trơ mắt nhìn qua còn Lương Vũ, nghe thấy tiếng khóc, nhất thời bèn trâm mặc.
Nếu không phải không có nước mắt, thật sự cũng quá thảm rồi.
"Đừng ồn ào." Diệp Tuyền sờ sờ ấn đường, tiếng khóc của nam quỷ cũng lập tức ngừng lại.
Diệp Tuyên nhàn nhạt nhìn cậu ta, không chút lay động: "Người và quỷ vốn dĩ luôn khác biệt nhau, cậu muốn ở lại làm quỷ là lựa chọn của riêng cậu, nhưng cậu dây dưa với người xấu tự nhiên cũng là làm chuyện xấu."
Nam quỷ bực bội muốn nỗ lực biện minh cho chính bản thân mình: "Tôi nào có ở đâu? Tôi chỉ là muốn phát tin đồn bát quái ra bên ngoài, nói với tất cả mọi người rằng những người đó đều là người xấu ... tất cả bọn họ đều nói rằng tôi đang làm điều tốt! Tôi đã thành công vạch trân đám tra nam cùng mấy thần tượng giả tạo đó, những người lâm đường lạc lối tin nhầm bọn họ đều khen tôi! Sớm sạp phòng lại sớm yên tâm một chút, sập phòng trễ một chút có thể huỷ hoại cuộc đời của một con người, cứu người là chuyện tốt mà?”
Du Tố Tố lại nói thêm: "Cái này cũng có thể gọi là đang tạo phúc cho phần lớn những người thích ăn dưa... Tôi nói mà tại sao dạo gần đây ăn dưa lại hạnh phúc như vậy, còn tưởng rằng đã đến lúc được chỉnh đốn rồi, hóa ra là có người giúp sức mạnh mẽ."
Diệp Tuyền: ... Không hiểu nổi cách mấy người theo đuổi thần tượng.
Phạm vào bệnh nghề nghiệp của Lương Vũ, gần như ngay lập tức có thể đoán ra, lúc còn sống nam quỷ này là một trạch nam suốt ngày chỉ biết ru rú trong nhà.
Thứ khiến anh ấy lo lắng trong hơn hai tháng qua, lại là vì con quỷ này sao? Lương Vũ gần như một lời khó nói hết những lời trong lòng, anh ấy đứng với con quỷ này, sợ rằng người không biết còn cho rằng anh ấy bắt nạt con quỷ này mới đúng. Các cơ bắp khi bưng camera chạy khắp nơi dù sao cũng không dễ dàng.
Lương Vũ không dám hỏi trực tiếp, nhưng khi anh ấy nhìn thấy nam quỷ này, lá gan bất giác cũng lớn hơn hẳn. Anh ấy bối rối hỏi: "Tôi lại không gặp qua cậu bao giờ, tại sao cậu lại muốn cho tôi những tin đồn bát quái này?"
"Anh không nhớ rõ tôi là ai sao?" Nam quỷ thất vọng nhìn qua, đôi mắt đen lạnh lùng chứa đầy sự u ám.
Lương Vũ đột nhiên nổi da gà, đang cuống cuông nghĩ ra lý do để xoa dịu nam quỷ, đầu của nam quỷ lại bị Diệp Tuyền một tay giữ chặt, không làm gì được nữa.
"Tôi là người trước đây từng cung cấp tin tức cho anh, Tiểu Hài Tuy chúng ta chưa từng chạm mặt trực tiếp nhưng trước đây lúc tôi bất lực nhất, không biết phải làm thế nào, lúc đó tôi đã cung cấp cho anh một tin tức không mấy hữu dụng, nhưng anh cũng không trách tôi. Cuối cùng anh còn trả tiền cho tôi, tôi bèn nghĩ nhất định tôi sẽ phải báo đáp phần ân tình này, nếu không có anh, sau khi chết tôi cũng không biết phải làm sao, còn không có tiên hỏa táng."
Khi nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi chết, Tiểu Hà lại cảm thấy có chút đau lòng.
Gia đình cậu ta vốn không mấy khá giả, sức khỏe cậu ta lại yếu kém, những công việc mà cậu ta từng làm rất hiếm khi có thể duy trì được, vê cơ bản chỉ có thể làm mấy việc vặt vãnh qua ngày. May mắn thay, sau khi tìm được niềm đam mê, bắt đầu theo đuổi các thần tượng ưa thích của mình, thần tượng yêu quý của cậu ta đã giao cho cậu ta công việc liên quan tới chỉnh sửa hình ảnh cho người đó, giúp cậu ta có cơ hội kiếm tiền, thậm chí đôi khi cậu ta còn có được những bức ảnh trực tiếp từ phía các ngôi sao trẻ gửi tới để nhờ cậu ta chỉnh sửa giúp. Sau khi tiếp xúc với vòng tròn giới giải trí này, Tiểu Hà đã hợp tác với một số paparazzi rồi thành một trong những người truyền tin cho những người đó.
Chỉ là thu nhập của cậu ta vẫn luôn không ổn định, phần lớn số tiên kiếm được đều dùng để chữa bệnh và theo đuổi thần tượng, cuối cùng khi phải nhập viện, Tiểu Hà lại không có tiền đóng viện phí.
Chỉ có Lương Vũ chịu trả tiền cho những tin tức mà cậu ta gửi đi dù cậu ta không mang chút kỳ vọng nào, Tiểu Hà biết rằng anh ấy làm vậy hoàn toàn là muốn giúp đỡ cậu.
Đáng tiếc, cuối cùng cậu ta vẫn không thể sống sót được, hóa thành quỷ mới có thể báo đáp phần ân tình của anh ấy.
Có lẽ là bởi vì trước khi chết cậu ta từng dùng điện thoại di động xem tin tức, khi tỉnh lại lần nữa, cậu ta phát hiện mình có thể kết nối với Internet, sau đó xuyên qua từng chiếc điện thoại di động thông qua con đường này.
Lại nói, nếu vừa có thể theo đuổi thần tượng của mình, lại có thể ăn dưa thì sao lại không gửi ra bên ngoài để mọi người cùng nhau sập phòng cho phấn khích nhỉ! Tiểu Hà không quen biết nhiều paparazzi nên đương nhiên sẽ chọn cung cấp tin tức cho Lương Vũ trước.
Lương Vũ nghe xong, gần như không biết nói gì hơn.
Đây là đang báo đáp lòng tốt của anh ấy sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại một chút... Ngoài việc anh ấy càng nghĩ càng thấy sợ hãi và bắt đầu cảm thấy khó chịu, như anh ấy đã nói trước đó, nam quỷ này đã mang đến cho anh ấy những tin tức bát quái khiến tất cả các paparazzi đều mơ ước, cũng giúp anh ấy trở nên nổi tiếng và giàu có hơn.
Đúng thật là đang báo đáp lòng tốt của anh ấy.
Những người truyền tin trước đây mà Lương Vũ từng hợp tác không quá nhiều bằng các paparazzi khác tốt, nhưng vẫn có hơn mười hoặc hai mươi người. Khi không có tin tức, thông thường bọn họ sẽ không liên lạc trong vài tháng ròng, để thu phục người truyền tin, việc rải tiền và xây dựng mối quan hệ cũng là một vũ khí thần kỳ hết sức cần thiết để anh ấy giành được tin tức.
Anh ấy không ngờ tới người truyền tin đã lâu không liên lạc với anh ấy lại qua đời, trước khi chết cậu ta vẫn dựa vào số tiền anh ấy đưa cho để duy trì cuộc sống, sau khi cậu ta chết đi vẫn luôn nghĩ vê anh ấy.
Lương Vũ cảm thấy thật kỳ quái.
"Cái này... Đáng lẽ cậu phải nói với tôi sớm hơn mới phải!" Anh ấy lại không cần đoán mò rồi tự hù dọa chính bản thân mình như vậy!
Tiểu Hà xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, tôi đã dọa tới anh rồi sao? Lần trước anh sử dụng lá bùa đó khiến tôi thật sự rất đau đớn. Sau khi anh sử dụng nó, tôi đã không thể tiết chế được âm khí của mình nữa. Âm khí của tôi có làm anh bị thương không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận