Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 240:

Chương 240:Chương 240:
Hóa ra bảng hiệu của khoai lang nướng, là tên của con gái.
Cô bé Oánh Oánh trông có vẻ vẫn còn là một học sinh tiểu học, trên lưng là một cặp sách to, ngoan ngoãn đi đường vòng. Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô bé lao về phía trước, một mạch chạy về phía người phụ nữ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lấy trong lòng ra hai cái bánh kẹp rau cải sợi,'Hôm nay mua được trong căng tin của bọn con đấy! Mẹ ơi mình cùng ăn nhé!"
Oánh Oánh lục lọi, còn tìm thấy một hộp sữa và trứng gà mà mình đã để dành "Mẹ ăn đi!"
Người phụ nữ không cần,'Đây là trường học chuẩn bị cho các bạn nhỏ để phát triển cơ thể, mẹ không ăn đâu, con ăn đi, ăn vào sẽ trở nên thật cao lớn khỏe mạnh còn thông minh nữa."
Oánh Oánh phồng gương mặt không mấy vui vẻ, cắn lấy một miếng bánh rau, mơ hồ không rõ nói,'Thế con phải nhanh trưởng thành một chút, lớn đến mức có thể giúp mẹ đẩy xe lớn thế này, cùng mẹ kiếm tiên!"
Người phụ nữ xoa đầu cô bé, từ trong bếp lò lấy ra một củ khoai lang nhỏ, bọc trong giấy dầu, đặt vào trong lòng cô bé, chỉnh sửa lại cổ áo lộn xộn.'Ăn đi."
Người phụ nữ và Oánh Oánh cùng nhau canh giữ bếp lò, ngồi trên bồn hoa vệ đường ăn cơm. Cơn gió se lạnh bị lò nướng chặn lại, ôm lấy khoai lang nướng vừa sưởi tay vừa ăn, dù chưa ăn ngay, hơi ấm trong vòng tay cũng đã hun đỏ đôi tay và khuôn mặt của họ, khiến nụ cười cũng trở nên hồng hào.
Gương mặt đỏ này trông có chút ngốc, hai mẹ con nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.
Họ vừa cười, quỷ mặc trang phục cứu hỏa ở cách đó không xa cũng mỉm cười.
Người phụ nữ bóc vỏ khoai lang cho Oánh Oánh, cô gái nhỏ như chú chuột hamster mà dồn tất cả vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn đó đã trở thành một quảng cáo sống tốt nhất.
Người phụ nữ còn chưa ăn xong chiếc bánh, liền có người đến hỏi,'Khoai lang nướng bán thế nào?"
Người phụ nữ nhanh chóng cất bánh đi, đến chào hỏi khách hàng.
"Khoai lang do cô ấy nướng là ngon nhất. Nhất định phải nếm thử đấy." Quỷ cứu hỏa lẩm bẩm mong đợi nhìn những khách hàng mới, ở vĩ độ mà người thường không cách nào nhìn thấy, vì việc làm ăn của người phụ nữ mà cố gắng.
Sau khi đưa tiễn một vị khách, quỷ cứu hỏa phát giác nhóm người Diệp Tuyền vẫn chưa đi, trong lòng lộp bộp một tiếng, đành phải thành thực mà bay đến đó,'Đại sư, các người muốn bắt tôi sao?"
Từ ánh mắt đầu tiên quỷ cứu hỏa nhìn thấy nhóm người Diệp Tuyền, liền biết được ở đây có một vị đại sư.
Với sức mạnh của Du Tố Tố đưa vào bằng thể, quỷ bình thường nếu không nhìn cẩn thận sẽ chỉ cảm nhận được cô ấy vừa giống người lại vừa giống quỷ, không thể chắc chắn. Nhưng âm sát khí trên người quỷ anh An An mặc dù đã bị trói buộc, nhưng âm khí vẫn chỉ cần liếc nhìn là đã có thể nhận ra.
Có thể mang theo quỷ ra ngoài, không chút nghi ngờ nhất định là một tu sĩ. Huống hồ bên cạnh còn có một người có quầng sáng linh lực rõ ràng như thế.
Chỉ là sau khi quỷ cứu hỏa quan sát một lúc, mới phát hiện trong ba "người" là Diệp Tuyên làm chủ, khi đến hỏi cũng trực tiếp tìm đến người trông có vẻ giống người bình thường này. Vốn lo lắng một khi gặp mặt sẽ xảy ra đánh giết gì đó nhưng chuyện đó lại không xảy ra, bọn họ nhìn anh ta chăm chú dường như không định rời đi, quỷ cứu hỏa không thể không nhìn nhận thực tế. Có khả năng, bọn họ không muốn đánh động tới quá nhiều người, đang đợi bản thân tự mình sa bãy vào lưới.
Quỷ cứu hỏa mím môi, vẫn là thử cầu xin;'Có thể đợi một thời gian không? Đợi tôi nhìn cô ấy kiếm đủ tiên, bảo vệ bọn đi hết đoạn ngày tháng này, trả lại cái mạng mà tôi nợ cô ấy, tôi sẽ tự mình đi đầu thai. Tôi sẽ không ảnh hưởng đến người khác, cô xem, lúc nào tôi cũng bay ở xa cả, không đến gần người."
Diệp Tuyền chẳng nói rõ đúng sai,'Anh làm như thế này bao lâu rồi?"
Bóng dáng của quỷ cứu hỏa rất mờ nhạt, chỉ là một quỷ hồn bình thường, đi đường cũng phải cách những người khác một đoạn rất xa, nếu như một người có dương khí mạnh mẽ thì nếu nhiễm chút âm khí này cũng sẽ nhanh chóng biến mất không còn. Quả thật hệt như anh ấy nói, cố gắng giảm bớt đi ảnh hưởng.
Nhưng nếu thường xuyên xuất hiện ở đây, âm khí của quỷ cứu hỏa càng ngày càng ít, cũng đang ngày càng yếu đi.
Âm dương cách biệt, không chỉ tốt đối với người sống, mà còn là một loại bảo vệ với quỷ hồn.
Quỷ hồn yếu ớt như thế này căn bản ban ngày không dám ra ngoài, quỷ cứu hỏa cũng phải đợi đến khi màn đêm buông xuống, mới từ một phía bay đến sạp khoai lang nướng.
Đến bản thân quỷ cứu hỏa cũng không thể nói chính xác. Những ngày tháng sau khi thành quỷ rất nhiều cảm giác đều trở nên hỗn loạn, đứng nơi đó mê man suy nghĩ một lúc, anh ta thấy màn hình biểu thị ngày tháng trên ga tàu hỏa, mới đột nhiên tỉnh ngộ, Chắc là hai tháng hơn. Sau khi tôi chết vẫn luôn đi theo bà ấy."
"Tôi tên Hoắc Lâm, trước kia là người ở cùng thôn với bà ấy." Quỷ cứu hỏa Hoắc Lâm thấy thái độ ôn hòa của Diệp Tuyền, bắt đầu kể về câu chuyện của mình.
Hoắc Lâm và Dương Tiểu Xuân sống cùng một thôn, là đôi chàng trai cô gái tuổi tác tương đương nhau, thế nhưng lại không giống như những thanh mai trúc mã trong hầu hết câu chuyện, họ gặp nhau dưới nụ cười tươi rói của các bậc phụ huynh. Bắt đầu cho cuộc gặp gỡ của bọn họ, là vào những ngày mùa đông tháng chạp không ai ra ngoài.
Hoắc Lâm là trẻ mồ côi, ăn cơm của trăm nhà mà lớn lên, đến mùa đông khi mà mọi nhà đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống, từng ngày trôi qua rất đỗi khó khăn.
Tên nhóc mới lớn ăn nghèo cha già, lời này quả thật không phải giả, trong thôn nuôi anh ấy đến hơn mười tuổi, có thể chạy nhảy khắp núi cao biển lớn, đến khi có thể tự mình kiếm ăn, những bữa cơm đứt quãng của trăm nhà cũng không còn nữa.
Một mình Hoắc Lâm sống trong ngôi nhà xập xệ ở đầu thôn, mùa đông những năm trước đều chai mặt mà đến bếp lò nhà người khác cọ cơm. Năm nay phải tự mình vượt qua, anh ấy tìm đủ mọi cách để căn nhà bớt lọt gió trước khi bước vào thời điểm lạnh nhất.
Sửa nhà xong còn phải suy xét đến đồ ăn, vào thu đông thì lấy đâu ra đồ ăn ngon, tìm chút trên núi lại kiếm thêm ở dưới sông, Hoắc Lâm nảy ra ý định đục băng bắt cá.
Thế nhưng mùa đông năm đó tuyết cứ thế mà rơi không kịp cho người ta chút phòng bị, cậu trai nhỏ nghiến chặt răng canh băng chờ cá, vừa đói vừa lạnh. Anh ta bị tuyết phủ lên người gần như trở thành một người tuyết, quần áo trên đóng băng lại, anh ta mơ mơ hồ hồ mà ngất đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, Hoắc Lâm bị đẩy đến tỉnh. "Đừng ngủ... đừng có mà ngủ đấy!" Một giọng nói như sắp khóc vang lên bên tai, Hoắc Lâm chỉ cảm thấy như mình bị lắc đến não cũng quay đều, khi mở mắt đầu óc vẫn còn đang ong ong lên.
Anh ta đói đến nỗi dạ dày như nổi lửa, ánh mắt mông lung cũng chẳng còn sức để nói chuyện, chỉ cảm thấy được đút cho thứ gì đó ấm nóng ngọt lịm.
Thức ăn rơi vào trong dạ dày tê cóng, không phải sự bỏng rát của cái đói, mà tựa như ấm áp của ngày xuân.
Sau khi chậm rãi ăn một lúc, Hoắc Lâm mới nhìn rõ, trước mắt là cô nhóc Dương Tiểu Xuân bé hơn anh ta một tí trong thôn.
Mặt và đầu Dương Tiểu Xuân đều được bọc kĩ, vác theo giỏ, thoạt nhìn hệt như một chú gấu con mang mặt nạ. Cô ấy ngôi xổm bên bờ sông, vây quanh đống lửa bập bùng cháy cầm lấy một củ khoai to cỡ lòng bàn tay ăn từng chút một, còn có một phần ba củ khoai phần đỉnh đầu đã bị bẻ mất một mảnh, hiển nhiên đã bị anh ta ăn mất rồi.
Hoắc Lâm đi đến bên bờ sông, Dương Tiểu Xuân chớp mắt nhìn anh ta/Anh tỉnh rồi? Đống lửa này để lại cho anh, em đi đây."
"Khoai lang của eml" Hoắc Lâm vội vàng gọi cô ấy.
"Cái đó để lại cho anh đó. Anh không có cha mẹ, trưởng thôn nói chúng em phải giúp đỡ anh, mấy năm trước không phải cũng thế này sao? Mau ăn đi, em ăn xong rồi, nếu còn không về nhà em trai em gái sẽ tức giận." Dương Tiểu Xuân cầm lấy giỏ đi mất.
Thật ra khoai lang rất bé, khô quất teo lại chỉ cỡ lòng bàn tay, cũng không ngon bằng khoai mật như bây giờ, nếu bán trên phố như hiện nay, hẳn sẽ bị ghét bỏ vì chưa lớn hẳn. Nhưng...
Một mảnh khoai lang vào ngày đông, thật sự có thể cứu người.
Ngày bé đám trẻ con luôn truyền nhau những câu chuyện về đại hiệp băng trời vượt đất, Hoắc Lâm nhớ rất sâu đậm có người kể về câu chuyện thâm thù đại hận, một mạng trả một mạng.
Từ đó về sau, Hoắc Lâm luôn nghĩ thâm, anh ta nợ Dương Tiểu Xuân một mạng, anh ta nhất định phải trả.
Hoắc Lâm phá băng bắt được không ít cá nhỏ, chẳng có bao nhiêu thịt, nhưng cũng đủ để anh ta bình an vượt qua vài ngày, còn thuận lợi bắt được một ổ thỏ trên núi. Trừ ra phần tặng cho những chú thím đã từng giúp anh ta, phần còn lại cũng đủ để anh ta cố gắng sống hết cả mùa đông.
Người trong thôn kinh ngạc Hoắc Lâm thế mà bắt thỏ ngày càng giỏi, đều nói anh ta là một thợ săn bẩm sinh, đội ngũ săn lên núi vào mùa xuân lại có thêm một Tiểu Hoắc Lâm, cuộc sống càng trở nên tốt hơn.
Khi Hoắc Lâm muốn tặng thỏ không tìm được cơ hội đợi được Dương Tiểu Xuân ra ngoài, phần thịt giữ lại cho Dương Tiểu Xuân biến thành thịt khô cuối cùng chỉ có thể tự mình ăn.
Hoắc Lâm là trẻ mồ côi trong thôn cuộc sống rất khó khăn, Dương Tiểu Xuân cũng không tốt hơn là bao.
Mẹ ruột Dương Tiểu Xuân sau khi sinh cô ấy ra vài năm sau lại vì khó sinh mà không còn nữa, cha ruột nhanh chóng cưới thêm mẹ kế sinh thêm đứa nhỏ, Dương Tiểu Xuân bị bỏ lại trở thành tâng lớp thấp nhất, là loại làm nhiều nhất ăn ít nhất trong nhà. Tết đến Dương Tiểu Xuân đến nhà bà ngoại chào hỏi, cô ấy không lấy được món quà gì tốt, bà ngoại cũng chỉ có thể lén nhét cho cô ấy một chút đồ, chẳng hạn như, một củ khoai be bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận