Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương
Chương 182:
Mũi của Đường Văn Văn bắt đầu cay cay. Đây là điều cô đến tưởng tượng còn không dám.
Đường Văn Văn bắt đầu có trí nhớ từ rất sớm, cô ấy nhớ ba chửi bới, uống rượu, đánh đập người khác, cô ấy nhớ ông ép mẹ cô ấy sinh con trai, cô ấy cũng nhớ hai năm mẹ cô ấy bỏ đi, ông đã nói vô số lần sẽ đuổi cô ấy ra ngoài nếu cô ấy không nghe lời làm việc.
Sau đó, ông bà Đường không thể chịu đựng được nữa nên đã đưa Đường Văn Văn về sống cùng và nuôi nấng cô ấy. Cha cô ấy luôn nói rằng ông bà đối xử tốt với cô ấy chỉ vì ông ta là con trai của họ, họ yêu ai yêu cả đường đi nên mới thuận tiện chăm sóc cô ấy một chút. Cô ấy phải quan tâm đến người khác, cống hiến cho gia đình, nhưng trong nhà không có chỗ cho cô ấy, theo lời ba cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng sẽ gả chồng thôi.
Mất đi ông bà nội, cô ấy không chỉ mất đi người thân mà còn là mất đi ngôi nhà cuối cùng của mình.
Như nắm bồ công anh vừa thổi là rụng, trôi mãi trôi không bao giờ dừng lại. Không có nơi nào trên thế giới thuộc về cô ấy.
Thanh Giang tốt không? Gia đình Đường Dịch tốt không? Tất nhiên là tốt, nhưng đây là nhà của anh họ chứ không phải của cô ấy.
Nhưng bây giờ ông bà lại nói với cô ấy rằng dù họ không còn nữa, cô ấy vẫn có một ngôi nhà, có một nơi cô ấy có thể an tâm ở lại, không lo bị đuổi đi nữa. Đường Văn Văn tự nhéo mình, đau quá. ... Đây là thực.
Họ thực sự quan tâm đến cô ấy, thực sự tính toán vì cô ấy, trong lòng họ, cô ấy không phải là một con quạ phụ thuộc vào ba mình mà là một đứa trẻ đáng được yêu thương.
Giống như một cục bông gòn ấm áp được nhét vào ngực, từ từ phồng lên cho đến khi mắt mũi đều ấm nóng. Trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, Đường Văn Văn ngơ ngác, không khỏi ôm ngực.
Phải mất một lúc lâu cô ấy mới tìm lại được giọng nói của mình: "Di chúc nào ạ? Sao cháu chưa bao giờ nghe ông bà nhắc đến."
"Đến chính phủ làm... tên khốn kia chắc chắn đã vứt đi chúc đi rồi, tôi nghĩ sao đợi mấy ngày rồi vẫn chưa thấy Văn Văn đi làm thủ tục, cũng không có người từ chính phủ đến, hóa ra nguyên do là thế này." Ông nội Đường lẩm bẩm nói gì đó nhưng bị bà Đường kéo lại nên đành phải im lặng.
Bà Đường cố gắng nhớ lại: "Cái đó... cái đó tên là Công hay gì đó. Có người của chính phủ sẽ giúp chúng ta làm chứng, à đúng rồi, là văn phòng công chứng di chúc! Năm cháu tốt nghiệp cấp hai, chúng ta vẫn đi lại được, sợ sau này có bệnh tật gì thì không kịp nên đã vào thành phố lập di chúc."
Đường Dịch ngạc nhiên nhìn họ như thể lần đầu tiên anh ta gặp hai ông bà. Em họ đã tốt nghiệp cấp 2 mấy năm trước rồi, người ở thành phố còn hiếm khi lập di chúc kiểu này, không ngờ hai người họ lại tiên tiến như thế.
Nhận thấy ánh mắt của anh ta, bà nội Đường thở dài nói: "Tiểu Dịch, thằng hai và cháu đều rất tốt, chúng ta biết. Cháu cũng là cháu nội của ông bà, nhưng cháu còn có ba mẹ quan tâm, nếu ông bà mặc kệ Văn Văn, thì còn ai quan tâm con bé nữa đây? chút đồ này trong thôn ông bà cũng đã hỏi qua thằng hai rồi, ba cháu cũng không để ý nhiều, không có bao nhiêu tiền đâu, chỉ là thứ để đảm bảo cho cuộc sống thôi, cháu đừng cảm thấy khó chịu nhé."
"Không, không đâu ạ. Em gái đã chăm sóc cho ông bà, cháu không làm tròn lòng hiếu thảo, không nhận là đúng ạ." Đường Dịch nhanh chóng giải thích rằng anh ta không hề có ý định đó, chỉ hơi ngạc nhiên: "Ông bà giấu kỹ thật đấy, đến cả Văn Văn cũng không biết!"
Đường Dịch nhớ tới chuyện mình vừa nói hôm đám tang, cảm thấy ánh mắt của mình quả thực không sai.
——Để chú anh ta chịu trách nhiệm, không bằng để Đường Văn Văn làm còn hơn! Nhìn xem, ông bà đã giao tài sản thừa kế cho cô ấy rồi, đây chẳng phải là sự công nhận lớn nhất sao?
Bà Đường cũng bất lực: "chúng ta đã có chủ ý từ lâu, nhưng với tính tình của thằng cả, lỡ như ra tay với cả già cả trẻ thì cũng chẳng ai có thể ngăn cản được, nên ông bà mới không dám nói ra."
Hai ông bà thực ra đã từng nghe nói đến việc công chứng di chúc khi đến nhà con trai nhỏ trong thành phố ở vài ngày. Lúc đầu họ cũng không quan tâm mất, nhưng về sau thằng con lớn ngày càng mất nết, cháu gái thì còn nhỏ, bọn họ không thể không suy xét đến.
Vốn dĩ họ không muốn phải đi xa để lập một cái di chúc công chứng phiền phức như vậy, nhưng năm đó lúc Đường Văn Văn tốt nghiệp trung học cơ sở, thi vào cấp ba đã xảy ra chuyện.
Mặc dù thành tích của Đường Văn Văn không phải đứng đầu nhưng vẫn ở trong lớp vẫn trên mức trung bình, thỉnh thoảng có thể đứng đầu một số môn. Thầy giáo nói thi trọng điểm tỉnh, trọng điểm thành phố thì hơi khó, nhưng thi đỗ cấp 3 ở trong huyện chắc chắn không thành vấn đề, nếu chăm chỉ hơn thì cũng có thể đậu được trường cấp 3 trong thành phố.
Khi điền đơn đăng ký sau kỳ thi tuyển sinh, ông bà nội Đường chưa từng trải qua việc này, nên còn gọi điện cho nhà Đường Dịch để hỏi xem phải như thế nào, với số điểm đó thì nên chọn trường cấp 3 nào.
Tuy nhiên, mọi sự chuẩn bị đều vô ích, khi có kết quả xét tuyển, cô bé không đỗ vào trường cấp 3 đã chọn ban đầu mà vào trường cấp 3 dạy nghề, chuyên ngành điều dưỡng.
Cả gia đình đều choáng váng, không thể tin được kết quả này. Cuối cùng kiểm tra hồ sơ đăng ký, phát hiện tên trong hồ sơ là một trường trung học dạy nghề, trường trung học dạy nghề này là trường tốt nhất trong số các hồ sơ đăng ký, vì Đường Văn Văn đạt điểm cao nên hiệu trưởng trường dạy nghề đó còn đến tận nhà trao học bổng, hơn nữa còn bày tỏ sẽ miễn mọi khoản phí linh tỉnh. Đường lão đại uống rượu về nhà, thấy vật thì rất tự hào, tỏ vẻ nếu không phải ông ta nghĩ đến việc cho con gái học trường trung cấp nghề điều dưỡng thì gia đình ông ta lấy đâu ra nhiều tiên như vậy? Xem xem, vừa đi học được vừa không cần tiền từ gia đình, tốt biết bao nhiêu.
Hóa ra là Đường lão đại làm! Ông ta còn cảm thấy mình chẳng làm gì sai, ngược lại còn tốt ý chứ!
Vì điều này, ông bà nội Đường cực kỳ tức giận, cố nghĩ cách thay đổi nguyện vọng nhưng đã quá muộn. Trong nhà cãi nhau to một trận, cuối cùng Đường Văn Văn cũng chấp nhận sự thật, đi học trung học dạy nghề, cuối cùng trò hề này mới kết thúc.
Hai ông bà lo lắng mấy ngày đêm không ngủ được, có người ba như vậy ở bên, đợi bọn họ nhắm mắt xuôi tay, Đường Văn Văn phải làm sao bây giờ? Sợ sau này cô ấy lẻ loi một mình không có gì trong tay, cũng sợ để lại thứ gì cho cô lại bị con trai cướp mất.
Cho dù có nhờ người quen trong làng công bố di chúc, nhờ họ sau này giúp đỡ Đường Văn Văn, nhưng với sự quậy phá của Đường lão đại, cũng sẽ không có nhiều người sẵn lòng hỗ trợ. Hơn nữa Đường Văn Văn là một cô gái, trong mắt dân làng, cuối cùng cô cũng sẽ kết hôn thôi, so với Đường lão đại ở trong làng gây rắc rối, rõ ràng mặc kệ vẫn tốt hơn.
Hơn nữa thôn này lớn như vậy, hôm nay nói ra, ngày mai Đường lão đại sẽ biết, mọi người trong nhà không được sống yên, cuộc sống của Đường Văn Văn sẽ càng khó khăn hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, họ mới nhớ ra đã từng nghe nói đến việc công chứng di chúc. Ông bà nội Đường thật ra cũng không quen với việc công chứng di chúc, suy nghĩ của hai người rất đơn giản, trong thôn không chịu lo, thì bọn họ đi tìm chính phủ là sẽ giải quyết được chứ gì?
Hai người già lên đường tìm kiếm chỉ dựa vào một mẩu tin tức được nghe. Hai người già chỉ từng tới trấn trên là xa nhất, nay lại khăn gói đi lên thành phố, gửi học bổng trung học dạy nghề kèm theo CMND của cháu gái, sau đó đến phòng công chứng lập di chúc, để lại một phần bảo đảm cho cháu gái của họ. Du Tố Tố nghe vậy cũng cảm thấy đau lòng.
Ông bà nội Đường không được học hành nhiều, cũng không giàu có gì, cho dù có hoàn thành xong, bọn họ cũng chưa chắc đã hiểu rõ các thủ tục. Nếu như không phải vừa rồi Du Tố Tố tổng hợp lại thì hai ông bà cũng không nghĩ ra cháu gái của họ hoàn toàn không hề biết đến sự tôn tại của di chúc, còn tưởng rằng sau khi họ chết sẽ có người đến đọc di chúc.
Đường Dịch nghe xong chợt hiểu ra: "Cháu bảo mà, tại sao năm đó chú lại đột nhiên gọi điện tới giận dữ mắng ba cháu, bảo là vào thành phố chơi mà không gọi ông ấy. Đến cuối cùng hóa ra là ông bà nội tới."
Đường Văn Văn hoàn toàn không biết gì, nhưng giờ nghĩ lại, anh ta cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng và căng thẳng của ông bà mình khi đó. Hóa ra họ đã chuẩn bị từ vài năm trước.
"Đã khiến ông bà nhọc lòng rồi, cảm ơn ông bà."
"Đứa nhóc này, nói cảm ơn gì chứ?" Bà Đường giơ tay lên, muốn chạm vào đầu cô ấy như trước, nhưng rồi lại đặt xuống: "Cháu là cháu gái ông bà, tất nhiên là ông bà phải tính toán cho cháu rồi. Không biết giấy tờ công chứng bị thất lạc rồi có thể lấy lại được không..."
Đường Văn Văn nghe vậy cũng bồn chồn lo lắng.
So với nhà cửa đất đai, cô ấy càng muốn ông bà trở lại hơn. Nhưng không thể quay lại được nữa, cô ấy cũng không muốn đồ đạc của ông bà rơi vào tay người không biết quý trọng.
"Nếu văn bản công chứng bị mất, có thể tìm văn phòng công chứng làm một cái bản sao. Sau khi đóng dấu sẽ có hiệu lực như cũ, cho dù bị mất cũng vẫn có thể lấy lại được." Đường Dịch tìm kiếm một lúc, nhanh chóng tìm ra giải pháp, chuẩn bị vê cùng em gái để giải quyết vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận