Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 154:

Chương 154:Chương 154:
Không phải vì cô lo những kẻ tu tà mà Lộ Băng nhắc đến sẽ đến đây gây rối mà chủ yếu là do chó Đại Kim và An An muốn ăn món bóng củ sen nên Diệp Tuyền đã tổ chức một cuộc thi đuổi bóng.
Đúng lúc Du Tố Tố có thể bước ra cửa mấy bước đến nơi mà hàng xóm không thể nhìn thấy, cuộc thi đá bóng của ba con quỷ đang diễn ra quyết liệt, toàn bộ sảnh phía trước cửa hàng đều là chiến trường của họ.
Mở cửa buôn bán phụ thuộc vào những gì Diệp Tuyền ăn và bán, còn việc đóng cửa không buôn bán lại phụ thuộc vào tâm trạng của cô.
Đột nhiên gió nổi lên.
Ba con quỷ trong cửa hàng phấn khích làm ra cảnh tượng như hơn chục người, trên ngọn núi ở đối diện cửa hàng quán ăn khuya xuất hiện sự hỗn loạn mờ ảo. Trên núi Bạch Vân có vài bóng người nhanh chóng ném thứ gì đó lên rồi ngay lập tức rời đi. Phong ấn bị xé toạc khiến âm khí trong phong ấn dân tuôn ra rồi tập hợp thành một bóng ma.
Biển mây ẩn hiện trên dãy núi bị âm khí khuấy trộn rồi từng lệ quỷ xuất hiện, trong nháy mắt gió nổi mây vần.
"Thật bất ngờ, tôi ra ngoài rồi! Tôi ra ngoài rồi ha ha ha. A, đó là mùi vị của linh lực, là mùi vị của máu thịt... lão Lục, ông có thể di chuyển không? Nếu không di chuyển được thì tôi sẽ được ăn một bữa thịnh soạn!" Trong mắt của lệ quỷ ngập tràn oán hận, hắn ta dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn lên ngọn núi rồi mỉm cười dữ tợn.
Nếu như có đạo sĩ nào ở đền Bạch Vân nhìn thấy chắc chắn sẽ ngay lập tức phản ứng: Hình như hắn ta có mối hận thù với đên Bạch Vân, nói không chừng trước đây hắn ta từng bị trấn áp hay đánh đập rất tàn nhẫn.
"Đền Bạch Vân? Không có bùa chú... a, quá yếu rồi... quá yếu rồi! Có phải lão Lục sắp chết rồi nên không quan tâm nữa đúng không? Thảo nào những kẻ đó tin rằng chúng ta có thể mở quỷ môn. Ha ha ha, chúng ta đến rồi! Đến để mở quỷ môn. Gọi anh em ở dưới lòng đất lên chơi sau đó đã đến lúc chúng ta trở thành hoàng đất"
Những lệ quỷ vừa di chuyển thì phát hiện trên núi có chế ước nhưng không mạnh, sau khi phá vỡ chế ước thì nhận thức của bọn họ càng kiên định. Những lệ quỷ bật cười chói tai, có lệ quỷ cảm giác được sức lực dồi dào lao đến đền Bạch Vân, có lệ quỷ thì nhìn xuống thành thị ngựa xe như nước ở dưới núi rồi sau đó gió lạnh cuộn lên, hắn tràn ngập ác ý lao về phía đó. Giành...
Kiếm Minh Thanh lao đến lóe lên ánh sáng chói lọi trong không gian hư ảo sau đó bao phủ lấy những lệ quỷ đang di chuyển ra phía sau núi. Lệ quỷ vừa lao lên núi đã bị lưỡi kiếm sắc bén vô song định cắt đôi nên lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Chết tiệt! Tại sao lũ khốn Thái An Môn không nói cho chúng ta biết thanh kiếm của đền Bạch Vân vẫn còn ở đó?"
Bị phong ấn đã lâu nên thông tin mà các lệ quỷ nắm được chưa được cập nhật mới cho đến khi kiếm linh xuất thế.
Các quỷ hồn điên cuồng chạy trốn xuống núi sau đó ánh sáng của thanh kiếm cũng tắt. Mỗi lần hạ kiếm thì mũi kiếm sẽ là một lá bùa đóng đỉnh xuống lệ quỷ. Nét mặt của Lục Thiếu Chương vô cảm, anh ta đã quen với việc đến trấn giữ bên cạnh giếng quỷ. Anh ta nâng thanh kiếm lên lần nữa, tiếng vung vẩy càng lúc càng trì trệ và nặng nề hơn để cho âm thanh của thanh kiếm càng lúc càng kéo dài.
Trong ánh mắt mái tóc bạc trắng buông dài bị luồng khí đen dưới giếng cuồn cuộn bám vào để trèo lên. Trong chớp mắt khí đen lan rộng một vùng lớn, tiến độ phai nhạt dân được vài centimet trong mấy ngày qua đổ sông đổ biển, không tiến thêm mà ngược lại còn giảm sút.
Thiên sư Lục Bách Linh lo lắng nhìn anh ta.
"Các đồ đệ đã đáp trả kẻ thù rồi, sư thúc tổ không cần gắng gượng nữa, sư thúc tổ cần chú ý đến sức khỏe mới đúng."
Kiếm linh ở lại sau ngọn núi của đền Bạch Vân và đã ném ra mấy lá bùa, suy cho cùng thì linh lực của kiếm linh mạnh hơn bùa chú nhiều. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến các lệ quỷ hiểu sai ngay từ đầu. Nhưng rõ ràng kiếm linh bị tiêu hao lớn hơn họ nghĩ.
"Ừm"
Quả thực Lục Thiếu Chương đã nhìn thấy những bóng người mặc áo đạo sĩ lao vào trong rừng núi rồi chậm rãi tra kiếm vào vỏ kiếm.
Kiếm linh tóc bạc cụp mắt nhìn xuống núi rực rỡ ánh đèn nhưng vừa cử động thì vẫn không có cách nào lấy được mái tóc dài treo trong giếng ra. Dưới chân núi Bạch Vân, hình như Diệp Tuyên đã nhận thức được gì đó nên ngước mắt nhìn lên.
Buổi tối trên đỉnh núi Bạch Vân có sương mù lượn lờ trông giống như tiên khí đang uốn lượn nhưng hình như có ai đó đang nhìn cô qua biển mây kia. Giây tiếp theo Diệp Tuyên cau mày ghét bỏ sau đó nhàn nhã đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh.
"Đền Bạch Vân làm cái gì vậy? Ai cho phép mấy người đi ra ngoài?" Giọng nói của thiếu nữ cao hơi yếu ớt, xem ra trên người không hề có linh quang hệt như có thể nhìn thấy quỷ vậy, giống như người trần tục biết rõ thế giới huyền học nhưng lại không có sức chống lại.
"Làm cái gì?"
Lệ quỷ vội vàng chạy trốn khỏi kiếm quang nên mới chạy xuống núi Bạch Vân rồi va phải một cô gái có nước da trắng ngần, nước bọt trộn lẫn với máu từ những chiếc răng bén nhọn của hắn ta chảy ra.
Người trân không có tu hành nhưng vẫn có thể nhìn thấy quỷ thì hương vị ngon hơn người bình thường khác rất nhiều!
Lệ quỷ mỉm cười đẩy bạn đồng hành của mình ra.
"Tôi đến, tôi đến!"
Những âm thanh tranh giành trộn lẫn với những tiếng cười quỷ dị, ác quỷ tranh phần ăn thịt người, trong chớp mắt hình như có gió lạnh lao đế trước mặt cô gái còn đang ngây ngốc!
Những chiếc răng nhọn còn dính đầy thịt thối đang đóng vào mở ra, gần như gió tanh thổi thẳng vào mặt người tai
"AI"
Đột ngột lệ quỷ bay ra lao về phía trước rôi đâm vào đám quỷ giống như một quả bóng bowling bay trúng đích khiến cho âm khí lăn tán loạn trên mặt đất. Những lệ quỷ bị bay ra vô cùng bối rối: Chuyện gì xảy ra thế? Sao tôi lại bay ra ngoài thế này? Đau quái "Chậc.'
Diệp Tuyền chán ghét thu chân rồi phủi giày, cô không thèm ăn nắm hạt dưa rang bơ trên tay nữa mà cho lại vào trong túi rồi chậm rãi đi vê phía cuối đường.
Nhìn thì có vẻ rất chậm nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt cô đã đi đến trước mặt các quỷ hồn.
Cửa hàng quán ăn khuya nằm ở cuối đường Hỉ Lạc, từ đó đến núi Bạch Vân chỉ cách một con đường nhưng mà con đường này không có nhiều người qua lại, vào ban đêm trong Tết Trung Nguyên thì lại càng ít người hơn. Lệ quỷ lăn xuống núi rồi lăn vào vũng nước ở trên đường, bọn họ vừa chửi mát vừa gâm gừ kỳ quái không ngừng. Trong các lệ quỷ không có ai dễ nhìn cả vì các cơ thịt rách nát trên cơ thể tạo thành một mớ hỗn độn, cơ thể bọn họ thối rữa và các khớp xương phủ đầy gai máu nhìn vô cùng kinh tởm.
Diệp Tuyền nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn của lệ quỷ thì buồn bực, bình thường cô rất tiết kiệm sức lực nhưng một cú đá đã tiêu tốn của cô bảy tám phần sức. Con quỷ bị cô đá ra ngoài chỉ còn chút hơi tàn nhìn thấy mình trở thành kẻ yếu nhất trong số họ.
Trong chốc lát các lệ quỷ khác cũng bị đánh bay ra mà bọn họ thì không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ nhìn thấy "con mồi" đang đến và còn có những lệ quỷ khác đang lao đến.
Còn có một con quỷ khác bị dính chặt trên mặt đất mà không có cách nào dứt ra được, Diệp Tuyên bước đến chỗ mà hầu hết lệ quỷ đều bị đè xuống rồi cúi đầu nhìn bọn họ.
"Ăn thịt người sao? Dọa người sao?"
Các lệ quỷ tê dại: Mẹ kiếp, cô giả lợn ăn thịt hổ rồi câu cá là chấp pháp nhỉ! Bọn họ chỉ vừa mới ra khỏi núi Bạch Vân thì phía trước đã có hổ còn phía sau đã có sói rồi, rốt cuộc thì người mạnh từ đâu ra mà nhiều thế chứ!"Làm sao bù đắp khẩu vị của tôi được đây?"
Cô gái có dung mạo sáng sủa nhướng đôi mắt phượng lên lộ ra vẻ uy nghiêm thờ ơ.
Áp lực đáng sợ nặng nề giáng xuống khiến cho dù người bị nhìn có hung hãn đến đâu cũng không khỏi rên rỉ một tiếng. ... Tiếng rên rỉ là lời cảnh báo cuối cùng của bản năng trước khi bị nghiền nát.
Muốn bỏ trốn! Muốn bỏ trốn!
Các lệ quỷ không thể hiểu được tại sao Diệp Tuyên có thể đánh trúng quỷ hồn hư vô, đây chính là một trong những ưu thế lớn nhất để diệt yêu trừ ma. Bọn họ vùng vẫy gâm lên dưới chân của Diệp Tuyền, khi âm khí cuồn cuộn thì mỗi một năng lực đặc biệt mà lệ quỷ thức tỉnh được đều rơi trên người Diệp Tuyền. ... Nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không hề có phản ứng.
Thậm chí là kế hở nhỏ nhất mà bọn họ mong chờ cũng không hề xuất hiện.'"Diệp Tuyên?”
Đột nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai giống như vàng ngọc va vào nhau.
Vẻ mặt không kiên nhẫn của Diệp Tuyền hơi khựng lại.
Ngay lập tức các lệ quỷ đang giãy giụa dưới chân Diệp Tuyền phát hiện có gì đó không giống, dường như là cô quá đỗi vui mừng nên gửi âm khí đến quỷ hồn cuối cùng sử dụng năng lực của mình. Nó không có năng lực nào khác mà chỉ có khả năng phản ánh sự quyến rũ trong tâm trí của con người rồi hút tinh khí ra. Bình thường nó sẽ rất yếu nhưng bây giờ địa vị đã rất khác rồi. Chắc chắn... phải thành công.
Lệ quỷ ở phía trên cùng nâng móng vuốt đen thui lên, hắn ta sắp chạm vào tĩnh mạch của Diệp Tuyền. Khi các lệ quỷ nghĩ rằng bọn họ sẽ thành công thì Diệp Tuyền im lặng một giây sau đó dẫm mạnh lên đầu lệ quỷ. Bộp! Giống như dẫm nát một quả dưa hấu chín khiến thứ âm khí trắng đỏ văng tung tóe khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận