Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 97 – Xích Kim.

“Cũng không biết vị Mạnh sư huynh này, có thể đi được bao xa trong Thất Mạch Diễn Võ.”
Có người không khỏi mong chờ.
Bởi vì Mạnh Trường Thanh là thiên kiêu duy nhất mà bọn hắn từng thấy!
“Thất Mạch Diễn Võ sao.”
Nghe thấy tiếng bàn tán bên cạnh, Cường Đao lại khẽ lắc đầu.
Bí cảnh chỉ là một đại hội nhỏ mà thôi.
Thất Mạch Diễn Võ mới là lúc quần anh hội tụ chân chính.
Lúc đó mới có thể nhìn thấy nội tình chân chính của đệ tử tông môn!
Các thiên kiêu của từng mạch, chiến lực vô song!
Mạnh Trường Thanh tuy cũng đã bước vào tầng thứ này, nhưng so với những thiên kiêu từ đầu đã trưởng thành ở từng mạch, khẳng định vẫn còn một chút khoảng cách.
Bọn hắn sở hữu tiềm lực, tài nguyên, công pháp vũ kỹ, v.v., đều vượt xa người thường.
“Lại nói, ngươi có thấy Đoạn Hồn không?”
Tiêu Chấn đột nhiên hỏi.
“Không thấy,”
Cuồng Đao lắc đầu, “Vấn Thiên Minh cũng không thấy.”
“Vấn Thiên Minh thì thôi, một gã luyện đan sư, giai đoạn bây giờ đánh ai được? Sẽ không đến đây làm phiền.”
Tiêu Chấn trả lời.
――
Mạnh Trường Thanh đi đến trước mặt vô số Linh Binh cao giai.
Những Linh Binh này đều có đặc điểm riêng.
Có trường thương, có đại kích, có trọng chùy, có chiến phủ, có đại đao, còn có vô số thứ khác.
Mặc dù hình dáng khác nhau, nhưng bề ngoài đều lấp lánh ánh sáng linh tính.
Cứ như là vật sống vậy.
Vốn dĩ là luyện kiếm, tự nhiên phải chọn một thanh kiếm.
Ở đây có tổng cộng mười ba món Linh Binh cao giai.
Kiếm thì chỉ có một, hoặc là nói mỗi loại vũ khí, chỉ có một.
‘’Có vẻ như tông môn đặt nhiều Linh Binh ở đây như vậy không phải là nghĩ rằng sẽ có nhiều người nhận được mà là không chắn chắn cuối cùng đệ tử có thể đánh bại Xích Kim sẽ dùng vũ khí gì.’’
‘’Vì vậy cứ để nhiều một chút, để hắn lựa chọn.’’
Mạnh Trường Thanh đi đến trước mặt thanh linh kiếm kia, rút nó ra khỏi cỏ.
Xẹt!
Thân kiếm khá dài, ít nhất cũng dài hơn kiếm thông thường một thước.
Tục ngữ nói ‘’ba thước thanh phong’’ chỉ tiêu chuẩn của kiếm.
Nhưng thanh kiếm này lại là bốn thước.
Ngoài ra nhìn kỹ trên thân kiếm có thể nói là linh khí đầy đủ, sắc bén ngút trời.
Đặc biệt là phần lưỡi kiếm, ánh sáng lấp lánh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta có cảm giác như da thịt bị xé rách!
“Linh vật.”
Ánh mắt Mạnh Trường Thanh chớp động.
Linh Binh đắt đỏ, ngoài lý do bản thân chất liệu rất cứng cáp, có thể chịu được lực lượng của chân khí ra còn có một điểm là đã dung hợp một số linh vật.
Những linh vật này sinh ra ở Hoang Tích Chi Địa (hẻo lánh).
Chúng có nhiều đặc tính khác nhau.
Một khi được dung hợp vào vũ khí sẽ mang lại thuế biến về chất cho vũ khí.
Chẳng hạn như thanh linh kiếm này, có khả năng cao là đã được dung hợp với Kiếm Thảo, Kiếm Tinh, v.v., khiến mũi thanh kiếm trở nên sắc bén vô cùng.
Nếu sử dụng thanh kiếm này, kiếm khí được tạo ra sẽ mạnh hơn gấp ba hoặc bốn lần so với kiếm thông thường!
Trong trận chiến, một chút chênh lệch cũng có thể trở thành nhân tố quyết định thắng thua.
Huống hồ là gấp nhiều lần.
Không cần suy nghĩ nhiều.
Mạnh Trường Thanh cắn ngón tay, nhỏ máu của mình lên thân kiếm.
Trong nháy mắt.
Một mối liên hệ kỳ diệu đã được hình thành.
Đó chính là nhỏ máu nhận chủ.
Ầm!
Mạnh Trường Thanh vung tay chém ra một luồng kiếm khí, tạo thành một vết kiếm sâu hoắm cách đó hàng chục thước.
“Hảo kiếm.”
Mạnh Trường Thanh ánh mắt sáng ngời.
Đây chỉ là một kiếm tùy ý mà thôi nhưng đã có lực lượng như vậy.
Nếu toàn lực ra tay thì sao?
Thật là không dám tưởng tượng.
Nếu lại chiến đấu với Xích Kim, thì hoàn toàn không cần dùng 《Linh Lung Đại La Thiên》 nữa.
Chỉ cần dựa vào độ sắc bén của thanh kiếm này, cũng có thể phá vỡ Kim Cương Thể của Xích Kim, trực tiếp đánh bại nó!
“Đặt tên cho ngươi thế nào đây?”
Mạnh Trường Thanh cầm kiếm ngang trước mặt.
Lưỡi kiếm như gương, phản chiếu đôi mắt của hắn.
“Liền gọi ngươi là Xích Tiêu đi.”
Mạnh Trường Thanh nghĩ thầm.
Xuất thân từ Linh Tiêu Phong, đánh bại Xích Kim, được tặng kiếm.
Nhớ lại trong danh sách mười đại danh kiếm của kiếp trước, hình như cũng có cái tên như vậy.
Xẹt!
Thu kiếm vào vỏ, đeo vào thắt lưng.
Toàn thân khí tức cũng đều được thu lại, trở về trạng thái bình tĩnh như không có gió cũng chẳng có mưa.
Lúc này, hắn đã không còn dáng vẻ thiên tư tuyệt thế như lúc nãy nữa.
Cứ như một công tử thế gia bình thường, ngoài việc đẹp trai ra thì không có gì đáng nói.
“Ngươi không sao chứ?”
Mạnh Trường Thanh nhìn Xích Kim.
“Không có… nghỉ ngơi một chút… là được rồi…”
Lúc này, Xích Kim đã trở lại trạng thái nói chuyện bình thường.
Một kiếm kia không chỉ là nương tay, mà gần như là nương hết rồi.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ thảm hại, nhưng đều là ảo giác bề ngoài mà thôi.
“Được, vậy ta đi trước đây, trong bí cảnh vẫn còn những việc khác cần làm.”
Mạnh Trường Thanh mỉm cười.
“Được.”
Xích Kim gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận