Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 171 – Linh Tiêu Điện, Mạc Sơ Cuồng

Lưng mọc hai cánh, lông như sắt.
Nếu không nhìn nhầm thì đây hẳn là Thiết Vũ Ưng.
Yêu thú cấp bốn, cơ bản đều có thể khai mở linh trí.
Vì vậy sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi bản năng huyết mạch.
Cũng có thể thu phục.
“Lên đây.”
Vân Bất Giác nhẹ nhàng nhảy lên lưng yêu thú.
Mạnh Trường Khanh cũng đi theo.
Rít!
Thiết Vũ Ưng gào lên một tiếng, vỗ cánh bay cao.
Bay về phía Linh Tiêu Phong.
Mạnh Trường Khanh cũng không nhịn được mà nói ra câu hỏi đã giấu trong lòng từ lâu.
“Trưởng lão, rốt cuộc ngươi là cảnh giới gì?”
Mặc dù bảng thông tin luôn hiển thị “Ích Hải Cảnh nhất trọng”, nhưng thực tế chắn chắn không thể như vậy.
Vì vậy Mạnh Trường Khanh khá tò mò.
“Tiểu tử ngươi cũng có kiên nhẫn, đến giờ mới hỏi ta.”
Vân Bất Giác cười lớn, “Nhưng mà, đây là bí mật của tông môn, tạm thời không thể nói.”
“Dù sao thì mạnh hơn Tạo Hóa cảnh là được rồi.”
“Là vậy sao.”
Mạnh Trường Khanh khẽ gật đầu.
Mạnh hơn Tạo Hóa cảnh, chẳng phải là Thông Thần?
Nghĩ đến đây, Mạnh Trường Khanh siết chặt tay.
Thông Thần Cảnh.
Đây là cảnh giới mà trước đây hắn không dám nghĩ tới.
Nghe nói trọng tâm tu luyện của cường giả cảnh giới này đã chuyển từ đan hải sang thức hải, bắt đầu khai thác bí tàng tinh thần, thiên địa thông thần!
Lại là một đại cảnh giới biến chất!
Tuy nhiên điều này cũng bình thường.
Là một tông môn nhị phẩm, bản thân nên có những cường giả cấp độ này!
Thông Thần cảnh.
Hẳn đã là chiến lực cao cấp nhất của tông môn!
Không ngờ những cường giả như vậy lại ở Tàng Võ Các, làm một vị Thủ Các trưởng lão nho nhỏ.
――
Rất nhanh.
Thiết Vũ Ưng phá mây rẽ gió, đến đỉnh Linh Tiêu Phong.
Nhìn vào.
Có cảm giác như một hòn đảo khổng lồ.
Có thể lớn hơn linh phong của hắn rất nhiều.
Bên trên lầu các liên miên, mọc lên như rừng, thỉnh thoảng có người ra vào, thực lực lộ ra cũng vô cùng mạnh mẽ.
Không hổ là hạch tâm của tông môn.
“Lần này Linh Tiêu Phong chúng ta có mười đệ tử tham gia, bao gồm cả ngươi.”
Vân Bất Giác nói.
“Nhiều như vậy?”
Mạnh Trường Khanh hơi ngạc nhiên.
Bởi vì Thái Huyền có bảy mạch.
Trung bình mỗi mạch là bảy người.
“Chủ phong có phần đặc biệt, chỉ có một đệ tử chân truyền, còn Dược Vương phong thì bản thân không giỏi chiến đấu, Trận Pháp phong cũng kém hơn một chút.”
“Vì vậy chỉ có thể dựa vào bốn mạch còn lại để cử thêm người.”
“Ví dụ như Thượng Võ Phong cử mười người, Tử Uẩn Phong mười hai người, Hình Phạt Phong mười một người.”
Vân Bất Giác nói.
“Ra là vậy.”
Mạnh Trường Khanh gật đầu.
Rất hợp lý.
Thiết Vũ Ưng hạ cánh xuống một khoảng đất trống.
Ngay lập tức có người đến dắt.
Và cung kính hành lễ.
“Gặp qua Vân trưởng lão.”
Rõ ràng bọn hắn đều biết vị trí của Vân Bất Giác.
Đồng thời ánh mắt cũng đổ dồn về Mạnh Trường Khanh.
Hiếu kỳ nồng nặc.
Dù sao Vân trưởng lão vốn dĩ cô lập, rất ít khi cùng người khác trở về, huống chi là một đệ tử hậu bối.
“Ừm.”
Vân Bất Giác khẽ gật đầu.
Bước về phía trước.
Mạnh Trường Khanh cũng đi theo.
Sau hơn mười hơi thở.
Bọn hắn đến một cung điện khổng lồ.
Tên là Linh Tiêu Điện.
Nói thật, cái tên này nghe cũng rất khí phách.
Cửa điện mở toang.
Tiếng nói trầm hùng vang lên không ngừng.
Nghe có vẻ như có người đang giảng đạo.
“Bên trong là phong chủ, vì Tam Tông Hội Võ, cũng coi như lo lắng hết sức, đoạn thời gian một mực giúp đệ tử lĩnh ngộ kiếm đạo.”
“Có gì không hiểu, đến lúc đó ngươi có thể hỏi hắn.”
“Kiếm đạo của tên này cao hơn ta một chút.”
Vân Bất Giác nói.
“Phong chủ sao?”
Mạnh Trường Khanh ánh mắt hơi ngưng tụ.
Nhất phong chi chủ, đó là tồn tại cùng cấp bậc với chưởng giáo!
Theo lời của Thủ Các trưởng lão, thì hẳn là còn mạnh hơn.
“Bất tri bất giác, ta cũng đã đến nơi này.”
Mạnh Trường Khanh nhìn lên bảng hiệu Linh Tiêu Điện.
Phải biết rằng đây không phải nơi ai cũng có thể đến.
Rất nhiều đệ tử, có lẽ phải mất cả đời mới có thể từ dưới đi lên đây.
Mà hắn coi như là rất nhanh rồi.
Thu hồi ánh mắt.
Mạnh Trường Khanh theo Vân Bất Giác bước vào.
Gần như ngay khi bước vào.
Tiếng nói trong đại điện dừng lại.
Ngoài ra còn có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bọn hắn.
Ánh mắt áp lực nhất, tự nhiên là của người trên bảo tọa trong đại điện.
Nhìn qua có vẻ trẻ hơn Vân Bất Giác một chút.
Nhưng cũng già rồi.
Trên đầu không còn nhiều tóc đen, gần như toàn bộ là tóc bạc.
Nhưng ánh mắt lại vô cùng thanh minh.
Không thấy chút vẩn đục nào.
Hắn chỉ ngồi đó, nhưng lại mang cho người ta cảm giác như một ngọn núi.
Giống như một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững giữa thiên địa, cao vời vợi, khó có thể nhìn thấy đỉnh!
Người này chính là phong chủ của Linh Tiêu Phong!
Mạc Sơ Cuồng!
“Mạc sư đệ, ta đã dẫn người đến cho ngươi.”
Vân Bất Giác nói rất tùy tiện.
“Vân sư huynh vất vả rồi.”
Mạc Sơ Cuồng gật đầu, nhìn vào Mạnh Trường Khanh, trong mắt hiện lên nụ cười, “Thực ra khi ngươi mới vào nội môn, ta đã muốn gặp ngươi rồi, nhưng vì một số quy tắc, nên chỉ có thể trì hoãn đến bây giờ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận