Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 254 – Thấy Vật Nhớ Người

Trẻ trung năng động, tràn đầy sức sống, hoàn toàn giống như một thiếu nữu hàng xóm nhà bên, căn bản không thể tưởng tượng được nàng sẽ đi tu luyện Ma Đạo.
Thật đúng là cuộc đời vô thường.
Đóng bảng nhân vật lại.
Mạnh Trường Khanh khẽ lắc đầu.
Mỗi người đều có con đường riêng, là bằng hữu, chỉ có thể mong Bạch Tố Khê sống tốt thôi.
Thống nhất Ma Đạo Thập Tông, con đường này không dễ đi chút nào.
Không phải có Chân Ma công là chắn chắn sẽ thành công.
Rất nhanh sau đó.
Tửu lâu đã chuẩn bị xong đồ ăn, đựng trong Trữ Vật Giới Chỉ đặc biệt.
Mạnh Trường Khanh nhận lấy.
Sau khi ném lại vô số Nguyên Thạch, hắn đứng dậy rời đi.
Bên ngoài, huynh đệ Thạch gia đã sớm chờ đến nỗi nuốt nước miếng ừng ực.
Thạch Quang thông minh hơn Thạch Diệu.
Nhưng… cũng chỉ ở mức độ giới hạn.
Trước những món ăn ngon, bọn hắn hầu như không thể cưỡng lại.
“Tất cả đều ở bên trong rồi.”
Mạnh Trường Khanh ném chiếc trữ vật giới chỉ cho hai huynh đệ.
Hai người lập tức đón lấy, lấy ra, chia nhau ăn ngấu nghiến.
Bọn hắn không hề bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.
Còn Mạnh Trường Khanh thì đi về phía trước.
Bởi vì hắn nhìn thấy một cửa hàng đồ ngọc, trong đầu chợt nhớ lại một số chuyện.
Hắn bước vào cửa hàng.
Ngay lập tức có một người quản lý bước ra đón.
“Vị khách quan này muốn mua gì?”
Người quản lý tươi cười nồng đậm.
Theo cảm nhận của hắn, tu vi của Mạnh Trường Khanh quả thực sâu không lường được, giống như vực thẳm, hiển nhiên là một cường giả võ đạo.
Hơn nữa, dù là ngoại hình hay khí chất.
Đều không phải người thường.
Không phải nhân vật tầm thường.
Rất có thể là đệ tử của một thế lực lớn nào đó ra ngoài du ngoạn.
Hoặc là thiên tài chuẩn bị đến Thiên Toàn Châu!
“Nơi này của các ngươi có thể sửa đồ ngọc không?”
Mạnh Trường Khanh hỏi.
“Tất nhiên là có.”
Người quản lý vội vàng gật đầu.
“Được, vậy giúp ta sửa cái này.”
Mạnh Trường Khanh lấy ra một chiếc trâm ngọc đã gãy từ trong trữ vật giới chỉ.
Chính là chiếc trâm mà trước đây ở Huyền Thanh Cảnh, Khổng Lâm Tuyết đã làm gãy để bảo vệ hắn đột phá.
Mạnh Trường Khanh đã nói, muốn sửa chữa bù đắp cho nàng, đương nhiên sẽ không quên.
“Được.”
Người quản lý nhận lấy.
Nhưng lại vô cùng nghi ngờ.
Bởi vì chiếc trâm ngọc này thực sự bình thường, chỉ là một chiếc trâm ngọc thông thường mà thôi.
Với tay nghề của hắn, chỉ cần vài phút là có thể sửa xong.
Hắn còn tưởng là thứ gì quý giá chứ.
Nhưng hắn cũng không nói gì.
Bởi vì định nghĩa về sự quý giá của mỗi người là khác nhau.
“Xin khách quan chờ một chút, chúng ta sẽ sửa xong cho ngài ngay.”
Người quản lý vẫn tươi cười, “À, cửa hàng chúng ta còn rất nhiều trâm ngọc quý giá, bên trong có khắc trận pháp, hiệu quả rất tốt, khách hàng có muốn xem không?”
“Được.”
Mạnh Trường Khanh gật đầu.
Nói thật, kể từ sau lần Tam Tông Hội Võ, hắn chưa bao giờ gặp lại Khổng sư tỷ.
Có lẽ là vì hắn luôn bế quan, cũng có lẽ là vì thực lực của hắn tăng quá nhanh, địa vị tăng quá nhanh, khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn.
Trước đây, hắn ở Linh Phong.
Khổng sư tỷ có thể tùy ý đến tìm hắn.
Nhưng bây giờ thì hơi khó rồi.
Muốn gặp Thiếu tông chủ, không phải ai cũng được, cũng không cho phép một đệ tử chân truyền nhỏ bé tùy tiện quấy rầy Thiếu tông chủ tu luyện.
“Khổng sư tỷ.”
Ánh mắt Mạnh Trường Khanh hơi động.
Lúc mới vào nội môn, Khổng sư tỷ đã giúp đỡ hắn không ít.
Đặc biệt đến chỗ sư tôn của nàng để xin một viên đan dược phẩm cấp ba “Kim Lân Tử Huyết Đan” giúp hắn tu luyện, còn nói trước cho hắn biết tình hình chi tiết của Huyền Thanh Cảnh.
Sau đó càng nhiều hơn.
Thực sự khó quên.
Tâm ý của Khổng Lâm Tuyết đối với hắn, hắn đều hiểu, trong lòng cũng không phản cảm.
Bởi vì ở nội môn, Khổng Lâm Tuyết là nữ đệ tử xinh đẹp nhất của Dược Vương Phong, thậm chí là của cả tông môn.
Chỉ là lúc đó hắn coi trọng tu luyện hơn.
Nghĩ rằng thuận theo tự nhiên.
Nhưng thuận theo lại thuận theo, khoảng cách giữa hai người lại ngày càng xa.
“Khách quan xem chiếc này, đây là bảo vật trấn điếm của cửa hàng chúng ta – Thanh Hoa Bích Ngọc Trâm.”
Lời của người quản lý kéo Mạnh Trường Khanh trở về thực tại.
Hắn nhìn về phía trước.
Chỉ thấy chiếc trâm ngọc đó toàn thân màu xanh lục, bề mặt được chạm khắc nhiều họa tiết hoa thanh hoa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Còn có nhiều luồng sáng huyền diệu nhấp nháy.
Rõ ràng là.
Đây đã không còn là đồ trang sức bình thường nữa.
Mà là một bí khí rất hiếm thấy!
Bí khí không phải là vũ khí, về cơ bản có tác dụng hỗ trợ.
“Chiếc trâm ngọc này khắc mười trận pháp cao cấp, có thể thanh thần, sáng mắt, định tâm…”
Người quản lý bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Giới thiệu hết sức nhiệt tình.
“Lấy chiếc này.”
Mạnh Trường Khanh không nghe nhiều, hắn chỉ đơn giản thấy ngoại hình của chiếc trâm ngọc này khá đẹp.
Đeo trên đầu Khổng Lâm Tuyết.
Chắc sẽ rất đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận