Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 143 – Bạch Tố Khê Nhập Ma Đạo? 2

Khổng Lâm Tuyết nói.
Đồng thời lấy ra một phong thư màu xanh lam từ trong Trữ Vật Giới Chỉ, đưa cho Mạnh Trường Khanh.
Bên ngoài chỉnh chu phẳng phiu, hiển nhiên là chưa từng mở ra.
‘’Thư sao?’’ Mạnh Trường Khanh tiếp nhận phong thư.
Có chuyện gì không thể gặp mặt nói, còn phải viết thư?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Mạnh Trường Khanh dâng lên một cỗ dự cảm xấu.
“Tốt, ủy thác của Bạch sư muội ta cũng làm xong, Mạnh sư đệ ngươi xem đi, ta đi trước.”
Khổng Lâm Tuyết nở nụ cười nhẹ nhàng: “Qua một thời gian ngắn, ta lại tới tìm ngươi.”
Nói xong nàng lập tức rời đi.
Chỉ có điều khoảnh khắc xoay người, bờ môi nàng khẽ mím, sắc mặt lại là hơi có chút phức tạp.
Vị Bạch sư muội kia dung mạo không kém gì nàng, không biết quan hệ giữa nàng và Mạnh sư đệ là như thế nào.
“Ừm, Khổng sư tỷ đi thong thả.”
Khổng sư tỷ quả thực rất chu đáo.
Biết cách tạo không gian cho người khác.
――
Đi đến chiếc ghế đá bên cạnh, Mạnh Trường Khanh từ từ ngồi xuống.
Ngay lập tức mở phong thư.
Lấy ra giấy.
Câu đầu tiên.
‘Gặp thư như gặp mặt.’
Tiếp theo là.
‘Mạnh sư huynh, ta đi.’
‘Lý do cụ thể, ta không tiện nói, nhưng ngươi yên tâm, dù sau này con đường của chúng ta có khác biệt đến đâu, ngươi vẫn là sư huynh tốt nhất trong lòng ta, mãi mãi là bằng hữu của ta.’
‘Đừng lo lắng.’
Tuy số lượng từ ít, nhưng Mạnh Trường Khanh lại nắm chặt tay.
Tiểu cô nương này rốt cuộc muốn đi làm gì?
Đã gia nhập Thái Huyền Tông, mà với tư chất của nàng, tương lai chắn chắn sẽ được tông môn coi trọng, có thể nói là tiền đồ tươi sáng.
“Bạch Tố Khê.”
Mạnh Trường Khanh không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ nàng.
Nữ tử này nhìn qua đã có vẻ rất có chuyện.
Hơn nữa bản thân nàng vốn không phải người Thiên Linh Châu.
Đến từ Thiên Vân Châu rất xa.
Tại Thiên Nguyên Châu bên cạnh cũng có vô số tông môn cường đại, căn bản không cần phải chạy xa như vậy.
Trừ khi có lý do bất đắc dĩ.
“Chờ chút, ta có danh sách bằng hữu, có thể xem qua một số thông tin cơ bản.”
Mạnh Trường Khanh nhớ ra điều này.
Vội vàng mở bảng điều khiển.
[bằng hữu: Hạ Hàn, Bạch Tố Khê, Tần Phóng, Khổng Lâm Tuyết, Thạch Quang, Thạch Diệu…]
Nhấp vào ảnh đại diện của Bạch Tố Khê.
Ngay lập tức hiển thị thông tin.
[Hảo hữu: Bạch Tố Khê]
[Chủng tộc: Nhân tộc]
[Tu vi: Ích Hải cảnh nhất trọng]
[Căn cốt: Nhị phẩm]
[Ngộ tính: Thượng đẳng]
[Thiên phú: Xảo thủ]
[Công pháp Vũ Kỹ: 《Chí Cao Chí Thánh Vô Thượng Thống Ngự Chân Ma Công – Sơ Thiên (Nhập môn)》,《Phi Huyết Thất Ma Kiếm(Nhập môn)》,《Minh Hải Quy Nguyên Công (Tầng thứ tư)》…]
Các thuộc tính phía trước đều rất bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy công pháp vũ kỹ, ánh mắt của Mạnh Trường Khánh ngay lập tức trở nên trầm trọng.
Hai môn công pháp vũ kỹ này.
Dù nhìn từ đâu cũng giống như ma công.
Bạch Tố Khê đã chuyển tu ma rồi sao?
Cũng đúng.
Trong môn phái, việc tu ma là bị cấm, một khi bị phát hiện, kết cục sẽ rất thảm khốc.
Bạch Tố Khê đã chọn tu ma, tự nhiên không thể ở lại đây nữa.
Chỉ là tại sao nàng lại muốn tu ma.
Ma công mặc dù dễ tu luyện, lực lượng cũng rất mạnh, nhưng tác dụng phụ rất lớn.
Có thể đến cuối cùng.
Tính cách, lý trí đều sẽ hoàn toàn mất đi.
Hóa thành điên dại, nhân ma.
“Ma đạo.”
Mạnh Trường Khánh nhẹ nhàng lắc đầu.
Thái Huyền Tông thuộc về chính đạo, hắn tự nhiên là phe này.
Như vậy.
Hắn và Bạch Tố Khê, giống như đứng ở hai phía đối lập rồi.
“Hy vọng ma công mà nàng tu luyện là loại cao cấp.”
Ánh mắt Mạnh Trường Khánh rơi vào tên những công pháp vũ kỹ ma công này.
Ma công không phải lúc nào cũng là con dao hai lưỡi.
Nghe nói ma công càng cao cấp, tác dụng phụ càng nhỏ.
Nhìn tên ma công này, có vẻ như rất cao cấp.
“Chí Cao Chí Thánh Vô Thượng Thống Ngự Chân Ma Công”?
Đây là lần đầu tiên hắn thấy tên công pháp dài như vậy.
“Hẳn là là công pháp rất mạnh, nếu không Bạch Tố Khê cũng không quyết tâm tu ma.”
Mạnh Trường Khánh cảm thấy mình đã đoán ra được đại khái.
Sau đó nhẹ nhàng thở dài.
Mạnh Trường Khánh tắt bảng.
Chậm rãi đứng dậy.
Đứng chắp tay sau lưng, nhìn về phía biển mây xa xăm.
Mặc dù đến bây giờ, hắn đã kết giao với không ít người, nhưng những người thực sự đáng để chân chính kết giao, chỉ có bốn người.
Bạch Tố Khê, Khổng Lâm Tuyết, sau đó là hai huynh đệ Thạch gia.
Về phần Tiểu Di, đó không thể coi là bằng hữu.
“Đây chính là cuộc sống.”
Ánh mắt Mạnh Trường Khánh nhẹ nhàng động.
Giữa người và người, sẽ gặp nhau vì một số việc, cũng sẽ tách ra vì một số lựa chọn, cuối cùng có thể cá trở về biển, không gặp lại nữa.
Tình huống này, cũng ứng một câu nói.
[Nhân Sinh Nam Bắc Đa Kỳ Lộ, Quân Hướng Tiêu Tương Ta Hướng Tần.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận