Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 112 – Huynh Đệ Thạch Gia Tới.

Mắt Mạnh Trường Khanh lóe lên một tia vui mừng.
Không tệ.
Độ hảo cảm tăng lên thành công.
Mặc dù lại nhận được huyết mạch Thạch Nhân một lần nữa, không thể cộng dồn, coi như là thuộc tính vô dụng, nhưng có thể phân tách.
Ngoài ra còn có Huyết Mạch Kỹ [Tướng Giáp].
Hai huynh đệ Thạch gia thức tỉnh kỹ năng này mới đánh bại được Xích Kim, uy lực có thể thấy không yếu.
Cuối cùng còn kích hoạt phần thưởng bổ sung.
Ba tấm Thẻ Tạo Nghệ Vũ Kỹ Địa Cấp!
Nói thật, bây giờ mà nói, giá trị của thứ này không hề thua kém hai dòng thuộc tính kia.
Gần như tương đương.
Có Thẻ Tạo Nghệ này, sau đó kết giao với một người tu luyện 《Đại Tự Tại Huyền Kim Kiếm Quyết》, vậy là có thể dễ dàng tăng môn vũ kỹ này đến cảnh giới viên mãn!
Nếu hảo hữu có tạo nghệ cao còn có thể tiết kiệm một hai tấm thẻ, sử dụng để nâng tạo nghệ《Linh Lung Đại La Thiên》 lên.
Vì vậy, có thể nói, lần này thu hoạch thực sự rất lớn.
“Mạnh sư huynh nói quá lời rồi, chúng ta há có thể lấy tài nguyên của ngươi, ân tình Tủy Thạch trong bí cảnh chúng ta còn chưa trả.”
Thạch Quang lấy lại tinh thần, vội vàng nói.
“Đúng vậy.”
Thạch Diệu cũng vội vàng gật đầu.
“Mong Mạnh sư huynh đừng chối từ những thứ này, cũng là một chút tâm ý của chúng ta.”
Thạch Quang nói, “Còn về ân tình, với thực lực của Mạnh sư huynh, không biết đến khi nào mới có thể dùng đến chúng ta, vẫn là những thứ này thiết thực hơn.”
Nói xong, hai người lập tức trở nên kiên định.
Cùng nhìn Mạnh Trường Khanh, vẻ mặt như nếu hắn không nhận thì quyết không bỏ qua.
“Được rồi.”
Thấy vậy, Mạnh Trường Khanh biết mình không thể từ chối, đành nhận lấy.
Tài nguyên, không ai sẽ ngại nhiều.
Tự nhiên hắn cũng sẽ không.
Nhưng Mạnh Trường Khanh đã nhận được thuộc tính từ hai người này, bây giờ lại lấy tài nguyên trong thực tế, hơi có chút ngượng ngùng.
Hô!
Thấy Mạnh Trường Khanh nhận lấy, hai người lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Như vậy, sau này nói chuyện với lão mụ, chắn chắn sẽ không bị mắng.
“Lại đây, ngồi một lát, trò chuyện một chút.”
Mạnh Trường Khanh ra hiệu hai người ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
Hắn vốn định đến địa phương khác trong tông môn để tìm kiếm thông tin chi tiết về huyết mạch Thạch Nhân.
Nhưng giờ nghĩ lại, điều đó không cần thiết.
Người mang huyết mạch đều ở đây.
Hơn nữa, chuyện huyết mạch của huynh đệ Thạch gia cũng không phải là bí mật.
Có thể hỏi trực tiếp, không cần phải e dè.
Hai người lập tức ngồi xuống.
“Mạnh sư huynh, thứ này đâm mông khó chịu.”
Thạch Diệu đứng lên.
Ghế đá hình ống tròn tuy không nhỏ nhưng thân hình hai người quá to lớn, nhất là sau khi đột phá đến Ích Hải Cảnh, càng cao lớn hơn.
Đứng lên, cả hai đều gần bốn thước.
Giống như những tiểu cự nhân.
Cuối cùng, hai người dứt khoát ngồi xuống đất.
Nhìn bộ dạng của hai người, trong lòng Mạnh Trường Khanh lại một lần nữa giơ ngón tay cái lên cho hệ thống. Nếu không có hệ thống, bản thân hắn có muốn dung hợp huyết mạch Thạch Nhân hay không, thật sự phải suy nghĩ kỹ.
Cứ tiếp tục phát triển như vậy.
Đạo lữ trong tương lai, e rằng phải tìm kiếm từ bên ngoài Nhân tộc.
Nếu là tán gẫu.
Mục đích thì không thể qua rõ ràng.
Vì vậy, Mạnh Trường Khanh bắt đầu trò chuyện từ những chủ đề khác.
Ví dụ như hai người đến từ đâu, sở thích gì, vân vân.
Có lẽ hai người thực sự coi hắn là bằng hữu.
Thạch Quang và Thạch Diệu không hề che giấu, đều trả lời.
Vì vậy, Mạnh Trường Khanh biết được hai người đến từ một cái thâm sơn hẻo lánh.
Nơi đó có một ngôi làng nhỏ bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Ban đầu bọn hắn không có ý định rời đi.
Cho đến một ngày, mẫu thân lại cho phép bọn hắn ra ngoài lang thang, trọng trấn uy danh của Thạch Nhân.
“Cuối cùng sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ đặt chân đến cái Bất Tử Vương Thành đó, lấy lại vinh quang cho Thạch Nhân!”
Thạch Diệu bỗng nhiên phẫn nộ đứng lên.
Nắm chặt tay.
Bất Tử Vương Thành?
Mạnh Trường Khanh nhíu mày, cái tên này rất xa lạ, chưa từng nghe qua.
Có lẽ giữa Thạch Nhân và nơi đó có mối hận thù nào đó.
Mà loại hận thù này, đại khái không phải bây giờ hắn có thể xen vào.
Tạm thời vẫn nên giả vờ như không nghe thấy.
‘’Nói đến huyết mạch, hai vị sư đệ hẳn là huyết mạch Thạch Nhân trong truyền thuyết.’’
Mạnh Trường Khanh biết rõ còn hỏi.
‘’Đúng vậy.’’
Thạch Quang gật đầu.
“Ta nghe nói huyết mạch Thạch Nhân chuyên tinh phòng ngự…”
Mạnh Trường Khanh nhân cơ hội bắt đầu tìm hiểu.
….
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến lúc hoàng hôn buông xuống, màn đêm bao phủ.
“Mạnh sư huynh, không còn sớm nữa, chúng ta đi trước!”
Thạch Quang và Thạch Diệu đứng dậy.
Nói thật, trò chuyện với Mạnh sư huynh thực sự rất vui vẻ.
Dù sao trước đây bọn hắn đều ở trong núi sâu.
Làm sao nghe được nhiều chuyện thú vị, ly kỳ như vậy!
“Được, hai vị sư đệ đi thong thả.”
Mạnh Trường Khanh cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận