Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 77 – Xin Lỗi, Ta Không Nghĩ Tới Ngay Cả Một Chiêu Ngươi Cũng Không Chịu Nổi.

“Toàn lực sao? Được.”
Nhìn bộ dáng cực kỳ nghiêm túc của Đoạn Hồn, Mạnh Trường Khanh gật gật đầu.
Xem ra đây có lẽ là một võ si thực thụ.
Đối với võ si, đích thật là phải toàn lực ứng phó, đây là tôn trọng đối với bằng hữu.
“Càn Dương Toái Hồn Chưởng!”
Không đợi Mạnh Trường Khanh có hành động, Đoạn Hồn đã chủ động ra tay.
Hắn đã hoàn toàn nhẫn nại không nổi.
Chân hắc khí đen kịt mãnh liệt.
Trong lòng bàn tay, chưởng phong biến ảo ra một đoàn hắc dương.
Đây là chưởng pháp Huyền cấp cao giai, uy lực kinh người.
Tuyệt đối không phải đệ tử bình thường có thể ứng đối.
“Bay ra ngoài cho ta!”
Đoạn Hồn nhớ lại hai lần giao đấu sau khi vào bí cảnh, đều là kết cục như vậy. Đặc biệt là lần đó với Thạch Diệu. Cho nên nhất định phải để những người khác cũng nếm thử cảm giác này!
Mạnh Trường Khanh khẽ gật đầu, đánh giá: “Chưởng pháp không tồi, phù hợp với tiêu chuẩn của một thiên tài đỉnh cấp nội môn. Ích Hải Cảnh tam tứ trọng bây giờ gặp phải, sợ là cũng rất khó tiếp được.”
“Vậy, tiếp kiếm này của ta.”
Mạnh Trường Khanh nhắm mắt lại, đột nhiên mở ra. Khí chất cả người trong nháy mắt đại biến, như thần kiếm sắp xuất vỏ, lộ ra lưỡi kiếm sắc bén! Khí thế vô biên, cực kỳ sắc bén, dường như có thể chém nát thiên địa.
Thấy cảnh này, nụ cười “tàn nhẫn” của Đoạn Hồn gần như cứng lại trên mặt. Trong mắt càng hiện lên vẻ khó tin.
Là một thiên tài đỉnh cấp, hắn tự nhiên hiểu rõ cỗ khí thế này là gì.
Kiếm Thế!
Là Kiếm Thế!
Nhưng sao lại có thể chứ! Ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng chạm đến, mà cái này chỉ là một đệ tử tầm thường không có danh tiếng gì, làm sao có thể lĩnh ngộ được?!
“Linh Lung Hàn Nguyệt!”
Trong lúc Đoạn Hồn vẫn còn đang mờ mịt, Mạnh Trường Khanh đã xuất chiêu.
Hắn chỉ cần hai ngón tay thành kiếm, đầu ngón tay như có vô số kiếm quang lóe ra. Bước về phía trước, thân ảnh nhất thời biến mất ngay tại chỗ. Lại xuất hiện, đã ở trước mặt Đoạn Hồn.
“Đạp Nguyệt Sát!”
Kiếm quang như cầu vồng từ đầu ngón tay phóng ra, khí tức khủng bố đến cực điểm, ép tới một đầu tóc đen của Đoạn Hồn bay lượn rung động như tinh kỳ.
Đoạn Hồn cũng đã kịp thời lấy lại tinh thần. Sắc mặt hắn đột biến. Dưới khoảng cách như vậy, căn bản không thể né tránh, chỉ có thể lựa chọn cứng rắn tiếp chiêu.
“Càn Dương Toái Hồn Chưởng!”
Đoạn Hồn gầm nhẹ, trong thanh âm mang theo vẻ tức giận nồng đậm.
Làm sao có thể như vậy! Tại sao mình mỗi lần gặp phải một người đều mạnh như vậy! Bây giờ nội môn đều là tàng long ngọa hổ như thế sao!
Oanh!
Hai chiêu chạm nhau. Hắc Dương trong nháy mắt bị xé nát, căn bản không có một chút lực cản nào. Mà Đoạn Hồn cũng trực tiếp bay ngược ra ngoài, điên cuồng đánh gãy mấy chục cây cổ thụ, cuối cùng lại… lún vào trong vách núi, tạo thành hình chữ ‘’Đại’’.
“Yếu như vậy sao?”
Mạnh Trường Khanh sợ hãi cả kinh. Vốn dĩ hắn định toàn lực ứng phó, nhưng nghĩ lại vẫn là quên đi. Nếu hắn toàn lực, người này hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nghĩ vậy, hắn liền thay đổi chiêu thức. không sử dụng Băng Tuyệt Cửu Châu, mà là Đạp Nguyệt Sát trong Kiếm Kinh, yếu hơn một chút. Thậm chí cũng không dùng kiếm, chỉ là chân khí biến ảo ra chiêu thức mà thôi.
Nhưng dù vậy, Đoạn Hồn cũng hoàn toàn không thể ngăn cản được. Đụng phải liền bay ra ngoài.
‘’Xem ra là kiếm thế quá mạnh, hoặc là thiên tài đỉnh cấp này có chút thủy a.’’
Khẽ lắc đầu, Mạnh Trường Khanh chạy tới chỗ vách núi, cũng đừng bị một kiếm này đánh chết mới tốt.
――
Trong vách núi
Đoạn Hồn bộ dạng thê thảm, hai cánh tay đều máu me đầm đìa, đầy vết kiếm. Hắn không có chút ý định nào muốn ra khỏi vách núi. Chỉ muốn một mình yên tĩnh.
Hắn không hiểu.
Thật sự không hiểu.
Tại sao gặp ai cũng đánh không lại.
Rõ ràng sư phụ đã nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ là đệ nhất cao thủ trong nội môn.
Nhưng hiện thực lại hoàn toàn trái ngược, khắp nơi đều là bất ngờ.
Cuồng Đao, hắn đánh không lại.
Thạch gia huynh đệ, hắn cũng đánh không lại.
Thật vất vả gặp được một tên nhìn qua giống đệ tử tầm thường một chút, kết quả lại có được Kiếm Thế!
Thế giới này là thế nào?
Có ác ý gì với hắn sao?
Hắn rõ ràng chỉ là muốn phát tiết một chút mà thôi, tại sao lại khó như vậy…...
Nhất là vị trí bây giờ của mình, lại là trong vách núi.
Phụt!
Đoạn Hồn càng nghĩ càng biệt khuất, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
“Ngươi không sao chứ?”
Thanh âm có chút quen thuộc truyền đến.
Đoạn Hồn không nhịn được ngẩng đầu, đồng tử lập tức co lại, cả người toát ra hàn ý.
Đúng là đệ tử tầm thường kia.
Chẳng qua giờ khắc này, ở trong mắt hắn, tên đệ tử bình thường nhìn như người vật vô hại này lại tràn ngập nguy hiểm!
“Xin lỗi, ta không nghĩ tới ngay cả một chiêu ngươi cũng không chịu nổi.”
Mạnh Trường Khanh đầy cõi lòng áy náy, rất nghiêm túc nói.
“Ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận