Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 122 – Ta Muốn Đánh Chết Hắn

Hắn vẫn nhớ biểu cảm của Ngụy Thanh lúc đó, cả người ngẩn ngơ, dường như không ngờ hắn sẽ từ chối.
Bởi vì muốn luyện thành 《Đại Tự Tại Huyền Kim Kiếm Quyết》cần quá nhiều Huyền Kim Chi Khí.
Trong trường hợp đó rất ít người có thể từ chối.
Nếu Ngụy Thanh là một đệ tử bình thường, Mạnh Trường Khanh có thể sẽ cân nhắc, dù sao bản thân hắn không cần cũng có thể bán đi, đổi lấy các tài nguyên khác.
Nhưng Ngụy Thanh thì không.
Vài lần đến đây, đều là có ý đồ xấu.
“Được rồi.”
Ngụy Thanh gượng gạo gật đầu.
Hắn không tin lời này, có gì cần giữ bí mật, nhưng Mạnh Trường Khanh nhất quyết nói vậy, hắn cũng chẳng biết làm thế nào.
“Vậy ta đi trước, chúc Mạnh sư đệ thắng ngay từ trận đầu.”
Ngụy Thanh chắp tay, sau đó xoay người rời đi.
Chỉ là khi quay lưng, sắc mặt đã trở nên vô cùng lạnh lùng.
‘’Tên này thật chán ghét.’’
Sau khi Ngụy Thanh rời đi, Thạch Diệu lại lên tiếng.
“Ồ?”
Mạnh Trường Khanh hơi ngạc nhiên, “Sao ngươi nhìn ra được?”
“Không biết, chỉ là trực giác.”
Thạch Diệu gãi đầu.
“Trực giác không tệ, nếu gặp hắn ở bên ngoài, cẩn thận hơn một chút.”
Mạnh Trường Khanh vỗ nhẹ cánh tay rắn chắc của hắn.
“Ta muốn đánh chết hắn hơn.”
Thạch Diệu nhếch miệng cười.
Sự hung hãn độc nhất thuộc về huyết mạch cường đại lập tức bộc lộ rõ ràng.
“Được rồi, đi thôi, đi gặp những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ này.”
Mạnh Trường Khanh bước lên phía trước.
Ba luồng kiếm khí trong cơ thể phá thể mà ra.

Sau khi Mạnh Trường Khanh rời đi.
Trên linh phong lại xuất hiện một thân hình mảnh mai.
Chính là Khổng Lâm Tuyết.
Làn da của nàng trắng như tuyết, mái tóc đen dài như thác nước.
Trường bào rộng trắng tinh trăng mặc trên người vẫn không che lấp được thân hình thon thả của nàng.
“Mạnh sư đệ!”
Khổng Lâm Tuyết đứng bên ngoài hàng rào, gọi to.
Nàng vừa mới đột phá đến Ích Hải Cảnh không lâu, sau khi củng cố cảnh giới, đã đến đây.
Đồng thời cũng đến chỗ sư tôn, xin một ngọn linh phong gần Mạnh Trường Khanh hơn.
Thuận tiện cho việc giao lưu liên lạc sau này.
Chỉ là Mạnh sư đệ dường như không có ở đây.
“Đi rồi sao.”
Khổng Lâm Tuyết có chút thất vọng.
Ngày bí cảnh đóng cửa, thực ra nàng cũng ở trên quảng trường.
Chỉ là vị trí cách Mạnh Trường Khanh khá xa.
Tạm thời không thể qua được.
Những lời bàn tán xung quanh cũng khiến nàng biết được chuyện gì đã xảy ra.
Nàng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì đó là yêu thú huyết mạch a.
Chỉ có chiến lực cấp thiên kiêu mới có thể đánh bại nó.
Không ngờ Mạnh sư đệ đã trưởng thành đến mức độ này.
Lòng nàng cũng thực sự vui mừng cho hắn.
Chỉ là nhìn Mạnh sư đệ được vô số ánh mắt chú ý, dường như vô cùng chói lóa, nàng lại có một cảm giác hoang mang khó tả.
Bởi vì Mạnh sư đệ trưởng thành quá nhanh.
Nhanh đến mức khiến nàng cảm thấy mình sắp không đuổi kịp.
Vì vậy sau khi trở về, toàn tâm đều đặt vào việc tu luyện, nhờ vào số lớn dược phẩm quý giá, cuối cùng cũng đột phá đến Ích Hải Cảnh.
Sau khi đột phá, liền muốn đến trò chuyện, nhưng người đã không còn.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Khổng Lâm Tuyết quay người lại.
Chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh bước từng bậc lên, đến đỉnh linh phong.
“Ngươi hảo, ta tên Bạch Tố Khê, xin hỏi Mạnh sư huynh có ở đây không?”

Ba ngày sau.
Ầm ầm!
Hai bóng người khổng lồ rơi xuống.
Mặt đất rung chuyển, bụi bay mù mịt.
“Mạnh sư huynh, đưa đến đây là được rồi.”
Thạch Quang vẫy tay chào thân ảnh trên trời.
“Được.”
Mạnh Trường Khanh đứng trên một đạo Huyền Kim kiếm khí khổng lồ, gật đầu nhẹ.
Mặc dù có thể ngự không phi hành nhờ vào kiếm quyết, nhưng chân khí trong cơ thể cũng không phải vô hạn, lượng tiêu hao quá lớn, không thể bay trong thời gian dài.
Nhưng ai bảo lượng chân khí của hắn lại quá nhiều đây.
Không chỉ hỗ trợ bản thân, mà còn có thể hỗ trợ hai tiểu cự nhân này phi hành.
Tất nhiên, trong ba ngày qua cũng không phải là không có gián đoạn, cũng có nghỉ ngơi vài lần.
Nơi đây là một ngã rẽ.
Đi tiếp sẽ phải chia thành ba đường.
“Hai vị sư đệ, vậy chúc hai ngươi sớm ngày đăng lâm Tiềm Long Bảng.”
Mạnh Trường Khanh cười nói.
Đối với hai người này, hắn không hề nghi ngờ chút nào.
“Mạnh sư huynh, ngươi cũng vậy a.”
Hai người gật đầu.
Thu hồi ánh mắt, Mạnh Trường Khanh lập tức bay về phía trước.
“Khi nào chúng ta cũng có thể bay?”
Thạch Diệu có chút ghen tị xoa xoa tay.
“Sư tôn nói là đến Tạo Hóa Cảnh.”
Thạch Quang trả lời.
“Vậy còn lâu a.”
Thạch Diệu đếm ngón tay.
Kể từ khi được Mạnh Trường Khanh hỗ trợ ngự không phi hành, hắn đã rất thích cảm giác nhìn xuống đại địa.
Đặc biệt là cú va chạm bạo lực từ trên trời rơi xuống đất này!
“Được rồi, đi thôi.”
Thạch Quang quay người, đi về phía bên phải. Thạch Diệu đi về phía ngược lại
Hai huynh đệ cũng bắt đầu chia tay.
――
Ánh kiếm lướt qua bầu trời, phía dưới là vô số hoang sơn, chỉ còn lại tàn ảnh.
Mạnh Trường Khanh khoanh chân ngồi trên kiếm khí.
Trên tay cầm bản đồ, cẩn thận xem xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận