Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 362 – Đại Chiến Nổ Ra, Trực Tiếp Cướp Đoạt

Lúc này.
Quả Ước Nguyện Thần Linh vẫn đang tỏa sáng trên đỉnh cây.
Không ai đến hái.
Những người yếu hơn đã bị dư chấn hất bay ra ngoài, tỉnh táo lại, điên cuồng chạy xa.
Còn những người mạnh hơn sao.
Trừ khi là những kẻ cực kỳ tự tin.
Nếu không sẽ không ai đến lấy vào lúc này.
Ai dám lấy.
Chắn chắn sẽ bị tất cả mọi người nhắm vào!
Cho nên.
Không ít người đều dừng lại ở không xa.
Sau đó, giữa bọn hắn cũng nổ ra chiến đấu!
Đã như vậy, chỉ còn cách phân định thắng bại, để người chiến thắng cuối cùng giành được.
Nếu không cứ giằng co thế này, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đông Môn Tướng Trọng hoàn hồn.
Cau mày.
Xem ra di chứng của việc sử dụng bí pháp lần trước vẫn chưa kết thúc.
Thậm chí không thể tỉnh táo khỏi ảnh hưởng của thần vật ngay từ đầu.
Mà lại đi sâu vào đây.
Phải biết rằng ý định ban đầu của hắn là không tham gia, xem tình hình rồi mới ra tay.
Ở một mức độ nào đó, cũng coi như từ bỏ việc tranh giành Quả Ước Nguyện Thần Linh này.
Dù sao thực lực của bản thân cũng chưa hoàn toàn hồi phục.
Ngoài ra còn có một tên biến thái như Mạnh Trường Khanh.
Cơ hội quá mong manh.
Nghĩ vậy, Đông Môn Tướng Trọng định rời đi.
Nhưng trước mặt hắn lại xuất hiện một bóng hình mảnh khảnh.
Tóc đen như mực, dung nhan tuyệt mỹ.
Chính là Nguyệt Thanh Thiền.
“A di đà phật, thí chủ xin chỉ giáo.”
Nguyệt Thanh Thiền vẻ mặt lạnh lùng.
Đến tình hình này, không ai có thể đứng ngoài cuộc.
Phải tham gia vào.
Làm sao có thể cho ngươi cơ hội làm ngư ông đắc lợi được?
“Chỉ là khôi thủ đương nhiệm, cũng dám tìm ta?”
“Ngươi tưởng ngươi là Mạnh Trường Khanh sao?”
Đông Môn Tướng Trọng mặt mũi tối sầm!
Ngọn lửa biệt khuất trong lồng ngực cũng bùng lên.
“Bồ Đề Minh Thánh – Chư Phật Vãng Sinh.”
Nguyệt Thanh Thiền chắp hai tay.
Vẻ mặt đột ngột thay đổi.
Một nửa lạnh lùng, một nửa dịu dàng.
Ngoài Chưởng Ý năm thành, trong cơ thể lại xuất hiện một chân ý!
Rõ ràng là Quyền Ý mười thành!
“Làm sao có thể!”
Đông Môn Tướng Trọng sắc mặt đại biến.
Hắn có thể cảm nhận được chân ý mới xuất hiện, tuyệt đối không phải của nữ tử này, vô cùng xa lạ, khí tức cũng hoàn toàn khác biệt!
“Chết tiệt, khôi thủ kỳ này, rốt cuộc là quái vật gì, sao đều biến thái như vậy!”
Đông Môn Tướng Trọng thầm mắng.
May mà chưởng ý của nữ tử này chỉ có năm phần.
Không thể dung hợp với chân ý.
Nếu không thì mình không có một chút cơ hội nào.
Gầm!
Đông Môn Tướng Trọng thả Lôi Giao ra!
Đây lại là một trận chiến ác liệt.
Trên đỉnh Thần Linh Thụ, đã đánh đến mức không thể tách rời.
Các loại công pháp mạnh mẽ liên tục được thi triển.
Chỉ là bề ngoài có vẻ đã dốc hết sức nhưng thực tế đều có bảo lưu.
Dù sao vẫn còn một nhân vật quan trọng chưa ra sân.
Chính là Mạnh Trường Khanh.
Chỉ khi hắn ra sân.
Chỉ khi thực sự ra tay chiến đấu.
Nếu không thì ai muốn vô ích làm áo cưới cho người khác?
Ngoài ra còn có ma đạo.
“Bắt đầu.”
Mạnh Trường Khanh bay đến Thần Linh Thụ.
Khí tức trên người cũng không ngừng tăng lên.
Mỗi người đều có mục tiêu và suy nghĩ riêng.
Hắn cũng vậy.
Hiếm khi thiên kiêu Tứ vực tụ họp ở đây.
Lấy thất bại của bọn hắn đúc nên Bất Bại Ý Chí của chính mình!
Nghĩ vậy.
Ngay lập tức, trên người hắn xuất hiện một cỗ khí thế vô địch.
Đây là kết quả tích lũy từ những trận chiến trước đó.
Nhưng vẫn còn quá ít!
Liếc nhìn trận chiến trên sân, Mạnh Trường Khanh khẽ lắc đầu.
Một đấu một, quá chậm.
Mà thực lực của bản thân cũng không cho phép hắn khiêm tốn như vậy.
“Vậy thì trở thành cái bia của tất cả mọi người liền tổt!”
Mạnh Trường Khanh mỉm cười.
Nhìn về phía Quả Ước Nguyện Thần Linh.
Ngay sau đó, thân hình lóe lên, hóa thành kiếm quang, bay về phía Quả Ước Nguyện Thần Linh.
Hành động của hắn.
Tất nhiên cũng lọt vào tầm mắt của mọi người.
“Chết tiệt, Mạnh Trường Khanh muốn làm gì, hắn không định hái Quả Ước Nguyện Thần Linh chứ?”
Có người kinh hô.
Vào thời điểm này, bất kể ai lấy được, đều sẽ bị đám người trực tiếp vây công.
Bị nhiều khôi thủ vây công như vậy, còn có không ít yêu nghiệt trấn thế chân ý bảy tám thành vây công, có thể tưởng tượng được kết cục sẽ ra sao.
Đó chắn chắn là thảm hại.
“Mạnh Trường Khanh.”
Ngọc Hồng Tuyết lo lắng vô cùng.
Nàng không biết tại sao Mạnh Trường Khanh lại lựa chọn như vậy.
“Đúng vậy, cứ như vậy, sư thúc uy vũ!”
“Đánh bại bọn hắn!”
Nhưng bên cạnh, lại vang lên những tiếng reo hò phấn khích.
Chỉ thấy một tiểu cô nương cùng hai gã thân hỉnh to như ngọn núi, đang ra đòn trái phải, vô cùng kích động.
Như thể người ra trận là bọn hắn.
Khiến nàng trực tiếp ngây người.
Tự tin đến vậy sao?
Phải biết rằng đó là chiến trường đỉnh cao!
Mỗi người, đều không yếu hơn Mạnh Trường Khanh.
Lúc này lựa chọn như vậy.
Thực sự có phần liều lĩnh.
Nhưng nàng cũng không nói gì.
Có lẽ Mạnh Trường Khanh mà nàng từng gặp, căn bản còn chưa thể hiện được thực lực thực sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận