Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 320 – Khi Nào Đến Lúc Bọn Hắn Phải Nhường Vị Trí, Ta Sẽ Nói Với Bọn Hắn!

Theo chân những cường giả thế lực ở tầng lớp này.
Chỉ cần nhấp một ngụm canh thôi cũng đủ để phát triển phi mã.
“Các ngươi vào Man Hoang Hải, còn ta thì sẽ đến Đan Tháp.”
Ở mũi Thuyền Mây, Khổng Lâm Tuyết cười tươi như hoa.
“Đan Tháp?”
Mạnh Trường Khanh hơi nhíu mày.
Ngược lại là một cái tên rất xa lạ.
“Ừ, Đan Tháp là đại giáo đỉnh cấp ở Trung Châu, chỉ sau Thánh Địa, cũng là một trong tam đại thế lực luyện đan.”
“Phong chủ bảo ta đến Đan Tháp học tập.”
“Đây là thư tiến cử.”
“Thông ngờ phong chủ lại có quan hệ với Đan Tháp.”
Khổng Lâm Tuyết lấy ra một bức thư, vô cùng tò mò.
Sau trận Nam Cảnh Anh Tài Chiến, rất nhiều đệ tử trong tông môn cũng biết về Thái Huyền Thập Bát Tử của gần hai trăm năm trước.
Bọn hắn rất phấn khích.
Hóa ra tông môn của bọn hắn đã từng có quá khứ huy hoàng như vậy.
Chỉ là tại sao sau này lại chìm vào quên lãng?
Về vấn đề này, cao tầng của tông môn đương nhiên sẽ không trả lời.
Mọi người chỉ có thể đè nén sự nghi ngờ trong lòng.
“Vị trí của Đan Tháp rất gần với lối vào Man Hoang Hải mà các ngươi sẽ đến, có vẻ như chỉ cách khoảng ngàn dặm.”
Khổng Lâm Tuyết lấy bản đồ ra.
Nhưng thấy trên bản đồ có rất nhiều điểm đánh dấu.
Núi non, sông hồ, cổ thành, v.v.
Đan Tháp nằm ở vùng ngoại vi của Trung Châu, còn về phía Tây của nó có một thành trì khổng lồ tên là Man Hoang Thiên Thành.
Tên của thành cũng giống như tên của nó.
Được xây dựng xung quanh Man Hoang Hải.
Mặc dù hầu hết các Thượng Cổ Chi Địa đều di động và không có vị trí cố định, nhưng Man Hoang Hải lại khá đặc biệt, nó luôn nằm nguyên ngay tại chỗ.
Đến thời điểm, nó sẽ hiện ra từ hư vô.
“Lần này, ngoài Man Hoang Hải, ngươi còn phải làm một việc khác.”
Đại trưởng lão đi đến.
“Đại trưởng lão.”
Khổng Lâm Tuyết lập tức nghiêm mặt.
Trở nên thận trọng.
Trong tông môn, đại trưởng lão là người vô cùng nghiêm khắc, chưởng quản tông quy, khiến người ta khiếp sợ.
Ngay cả chưởng giáo cũng dám trừng phạt.
Cho đến nay, chỉ có Mạnh Trường Khanh là được đối xử ôn hòa.
Mặc dù nàng đã là nữ nhân của Mạnh Trường Khanh, nhưng vẫn không dám “ỷ sủng mà kiêu”.
“Các ngươi trò chuyện đi.”
Khổng Lâm Tuyết rất biết điều, nên lập tức cáo lui.
“Chuyện gì vậy?”
Mạnh Trường Khanh hỏi.
Ngoài Man Hoang Hải, còn có thể có chuyện lớn gì nữa?
“Thực ra không có gì, chỉ là hiếm khi đến Trung Châu một chuyến, có thể đi dạo khắp nơi, mở rộng tầm mắt.”
Đại trưởng lão cười nói, “Ngoài ra sau khi đột phá đến Phong Hầu Cảnh có thể đi khiêu chiến Thiên Bảng.”
“Thiên Bảng sao.”
Mạnh Trường Khanh hơi nhíu mày.
Hắn có chút ấn tượng về bảng này.
TrênTiềm Long Bảng là Địa Bảng, tương ứng với võ giả Thông Thần Cảnh và Sinh Tử Cảnh.
Còn Thiên Bảng thì ở trên Địa Bảng.
Chỉ những cường giả đã Phong Hầu Thành Vương mới có tư cách bước vào bảng xếp hạng cao nhất này.
Nghe nói một khi lên được bảng sẽ có lợi ích rất lớn.
“Địa Bảng, Thiên Bảng của tứ vực có chênh lệch rất lớn so với Trung Châu, dù là về phần thưởng hay những thứ khác.”
“Vì vậy sau khi ngươi vào Thông Thần Cảnh, chúng ta không bảo ngươi đi khiêu chiến những cường giả ở Địa Bảng, vì như vậy không có nhiều ý nghĩa.”
“Nhưng không thể bỏ qua Thiên Bảng của Trung Châu.”
“Với thực lực của ngươi, đi vào Man Hoang Hải chắc không có gì khó khăn, việc bước vào Phong Hầu Cảnh đã là chắc như đinh đóng cột.”
Đại trưởng lão nói.
“Thì ra là vậy.”
Mạnh Trường Khanh khẽ gật đầu.
Nếu không phải đại trưởng lão nhắc đến, có lẽ hắn đã quên mất tồn tại của mấy cái bảng này.
Hoặc cũng có thể là tốc độ trưởng thành của hắn quá nhanh.
Sắp vượt qua Địa Bảng rồi.
Đi thẳng tới tiêu chuẩn của Thiên Bảng.
“Thiên Bảng không phải là bình thường, những người có thể lên bảng đều là những cường giả của một phương, muốn đánh bại bọn hắn rất khó khăn.”
“Nghe nói Thiên Bảng bây giờ đã gần sáu bảy mươi năm không thay đổi rồi.”
Đại trưởng lão cười nói.
“Ổn định như vậy sao?”
Mạnh Trường Khanh ngạc nhiên.
Nói chung, thiên hạ thời đại nào cũng có nhân tài xuất chúng, do đó bảng xếp hạng cũng thay đổi rất nhanh.
Tuy nhiên, những cường giả trên Thiên Bảng này lại rất ổn định.
Như thể dính chặt vào đó.
“Từ xưa đến nay, những người có Phong Hầu Thành Vương, phần lớn đều là yêu nghiệt trấn thế.’’
“Để lên được Thiên Bảng, bọn hắn còn phải là những người nổi bật nhất trong số đó.”
“Muốn để bọn hắn nhường vị trí ra, có thể nói là rất khó khăn.”
Đại trưởng lão nói.
Nghe vậy,
Mạnh Trường Khanh nhẹ nhàng mỉm cười.
Hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía xa.
“Khi nào đến lúc bọn hắn phải nhường vị trí, ta sẽ nói với bọn hắn.”
Giọng nói bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy tự tin.
Điều này khiến đại trưởng lão hơi sững sờ.
Dường như cảm xúc trong lòng bị chạm đến.
Nhớ lại năm đó tên kia cũng có giọng điệu tương tự.
Chỉ là người trước mắt, lại còn cường đại hơn!
“Khi nào đến lúc bọn hắn phải nhường vị trí, ta sẽ nói với bọn hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận