Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 170 – Lại Gặp Vân Bất Giác

Việc tiêu hao và phục hồi chân khí đều cần rất nhiều thời gian.
Tuy nhiên, Đoạn Hồn cũng không nghi ngờ, dù sao chuyện này không thể làm giả, lát nữa xuống xem là biết, mà Mạnh Trường Khanh cũng không cần nói dối.
Nhưng như vậy.
Thực lực bây giờ của Mạnh Trường Khanh đã mạnh đến mức như thế nào?
Chỉ là hắn không biết rằng, thực ra Mạnh Trường Khanh đã hoàn thành việc sát lục từ chiều tối hôm qua.
Lý do hôm nay mới ra ngoài.
Chỉ là dùng một đêm để tu luyện mà thôi.
“Ta rời đi trước, việc dọn dẹp bên trong giao cho các ngươi.”
Mạnh Trường Khanh nói.
Ngay lập tức hóa thành kiếm quang, biến mất ngay tại chỗ.
“Trời ạ, thật quá đáng sợ, lúc nãy ta suýt tưởng rằng mình sắp mất mạng rồi.”
Một đệ tử chân tay mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.
Trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ngay cả quần áo trên người cũng ướt đẫm!
“Đúng vậy, ta thậm chí đã nghĩ đến kiếp sau sẽ đầu thai làm gì.”
Mấy người ngươi một lời ta một câu.
Cũng coi như dần dần bình ổn lại.
Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong thời gian ngắn không thể nào quên được.
“Vào xem thử.”
Đoạn Hồn hít một hơi thật sâu.
Bước vào trong.
Mấy người cũng vội vàng đi theo.
Nói thật, bọn hắn không tin rằng chỉ trong một ngày, đã giải quyết được toàn bộ ma tu từ tầng một đến tầng bốn của địa lao!
Tuy nhiên, ngay khi bước vào.
Nhìn vào biển máu đỏ tươi trên quảng trường, bốn người trong nháy mắt ngây người.
――
Trở về Linh Phong.
Mạnh Trường Khanh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới.
Khí chất lại hoàn toàn thay đổi, trở về dáng vẻ ôn hòa, bình tĩnh như thường ngày.
Bằng không, với hình dạng vừa nãy.
Gần như không khác gì ma tu.
Sát sinh chi đạo.
Thực ra là con đường đi trên lan ranh giới hạn.
Ngươi có thể kiểm soát, đó chính là chính đạo.
Kiểm soát không được, đó là ma đạo..
Hoàn toàn dựa vào bản thân võ giả.
“Không có thứ gì đó trấn thủ tâm thầm, ta là vạn vạn không dám luyện《Thánh Linh Sát Lục Kiếm Quyết》đến cảnh giới viên mãn.”
Mạnh Trường Khanh nhớ lại tình hình tối qua, lắc đầu nhẹ.
Hắn có Kiếm Ý hộ thể.
Bằng không, căn bản không thể chống lại những luồng sát niệm cuồn cuộn đó.
Nghĩ vậy.
Mạnh Trường Khanh khẽ mỉm cười.
Nâng tay phải lên.
Chỉ thấy lạc ấn hình thoi trên mu bàn tay, hóa thành một đóa hoa sen trắng, nhìn qua vô cùng thanh tịnh.
Vết kiếm ở đầu ngón tay thì kéo dài đến lòng bàn tay.
Bên trong một mảnh hỗn độn。
Nhưng nếu nhìn lâu.
Sẽ có sợ hãi vô biên trào dâng trong lòng, dường như giây tiếp theo, sẽ có đại khủng bố giáng lâm.
Gây ra tràng cảnh núi thây biển máu, sát nghiệp ngập trời!
Trải qua một đêm tu luyện, tuy có chút miễn cưỡng , nhưng vẫn luyện được kiếm quyết này đến cảnh giới viên mãn.
Lạc ấn hoa sen trắng này chính là Thánh Linh Lạc Ấn đích thực.
Tên chiêu thức là ‘Thánh Liên Hóa Đại Thiên!
Theo nội dung kiếm quyết ghi chép, cao nhất có thể chống lại một đòn tấn công vượt một đại cảnh giới, nhưng sau một đòn, sinh khí tồn tại bên trong cũng sẽ tiêu hao không còn, sau này cần bổ sung.
Sát Lục Kiếm Khí đã thực chất hóa.
Cụ thể mạnh đến mức nào.
Mạnh Trường Khanh chưa thử qua.
Nhưng chỉ cảm nhận thôi, cũng đã có chút cảm giác tim đập nhanh.
Có thể tưởng tượng uy lực của nó.
“Bây giờ, cho dù không sử dụng Kiếm Ý, ta đoán chừng cũng có thể đứng đầu bảng xếp hạng đệ tử chân truyền.”
Buông xuống, trong mắt Mạnh Trường Khanh hiện lên ánh sáng tự tin.
《Thánh Linh Sát Lục Kiếm Quyết》có thể nói là loại Địa Cấp Vũ Kỹ cao cấp nhất, chỉ nhìn vào độ khó tu luyện cũng có thể thấy được.
Lại mượn Kiếm Thế và nhiều bí pháp khác.
Tin rằng sẽ không còn ai có thể cản được kiếm chiêu của hắn.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều là dự đoán của hắn, dù sao hắn cũng chưa thấy qua những thiên tài hàng đầu tông môn.
“Tiếp theo, nên đi tìm Thủ Các trưởng lão.”
Trong mắt Mạnh Trường Khanh hiện lên vẻ mong chờ.
Đối với bảng thông tin của những thiên tài hàng đầu này, hắn đã khao khát từ lâu.

Đến Tàng Võ Các.
Vân Bất Giác vẫn là bộ dạng như vậy.
Một quyển thư tịch đặt trên mặt.
Chỉ là ngay khoảnh khắc Mạnh Trường Khanh xuất hiện, hắn đã cảm nhận được.
Cùng lúc đó đứng dậy.
“Trưởng lão.”
Mạnh Trường Khanh khẽ chắp tay.
“Khá tốt, tuy thời gian đột phá có phần vượt quá dự tính của lão phu, nhưng chỉ cần đột phá thành công là được.”
Vân Bất Giác rất hài lòng.
Như vậy, Mạnh Trường Khanh có thể tham gia Tam Tông Hội Võ.
“Đi thôi, ta đưa ngươi đến đó.”
Vân Bất Giác quay người, nhìn về phía xa xa.
Nơi đó có một ngọn núi cao ngút trời, ẩn mình trong mây.
Chính là Linh Tiêu Phong.
Mạnh Trường Khanh cũng nhìn sang.
Tuy trước đây đã từng ở Linh Tiêu Phong, nhưng lúc đó chỉ là đệ tử nội môn, chỉ có thể ở dưới chân núi.
Sau khi trở thành chân truyền, hắn lại có linh phong riêng của mình.
Vì vậy, đỉnh Linh Tiêu Phong trông như thế nào, hắn thật sự không biết.
Nói xong.
Vân Bất Giác vung tay lên.
Phía sau Tàng Võ Các bỗng xuất hiện một bóng đen khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận