Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 64 – Chân Khí Cường Đại.

Đồng tử Khổng Lâm Tuyết co lại. Nàng biết rõ cho dù có thể đỡ được một chiêu này, tiếp theo cũng sẽ rơi vào trạng thái hôn mê.
“Mạnh sư đệ, ta đã cố hết sức!”
Khổng Lâm Tuyết cắn răng, chủ động đón nhận.
“Tử Diễm thánh thuẫn!”
“Oanh!”
Nhưng khi va chạm, cơn đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện. Thậm chí có thể nói, căn bản là không hề chạm tới.
Khổng Lâm Tuyết nhất thời ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy trước mặt không biết khi nào đã xuất hiện một người.
Tóc đen nhẹ nhàng bay múa, áo trắng như sương.
“Đa tạ, Khổng sư tỷ. Tiếp theo giao cho ta.”
Bóng người hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa.
‘’Mạnh sư đệ!’’
Trong mắt Khổng Lâm Tuyết hiện lên vẻ kinh hỉ.
Mạnh sư đệ đã xuất hiện ở chỗ này, như vậy rất hiển nhiên — hắn đột phá thành công!
Bước vào Ích Hải Cảnh!
Rống!
Trong mắt hai con yêu thú hiện lên vẻ ngưng trọng. Chúng có thể cảm nhận được khí tức trên người tên nhân tộc này vô cùng cường đại, có thể sánh ngang yêu thú cấp ba!
Xem ra vẫn là đến chậm.
‘’Ta chưa đi tìm các ngươi, các ngươi ngược lại chủ động đưa tới cửa.’’
Nụ cười trên mặt Mạnh Trường Khanh dần dần biến mất, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
Nếu hắn chậm một chút, Khổng Lâm Tuyết sẽ nguy hiểm, cho dù không chết, nhưng ít nhất cũng sẽ bị thương nặng. Thật vất vả mới tới được bí cảnh này, một khi bị thương nặng, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn bóp nát truyền tống lệnh bài đi ra ngoài. Có thể tưởng tượng được tổn thất lớn bao nhiêu. Mà tất cả những thứ này, đều là vì hắn.
Rống!
Hai con yêu thú cũng không có lựa chọn chạy trốn. Mà là giống như Thiết Giáp Viêm Sư, đều lao vọt lên, yêu thú không khai linh trí, chỉ có thể bị bản năng sai khiến. Sự căm thù khắc sâu trong huyết mạch, chi phối lựa chọn của chúng.
‘’Muốn chết!’’
Mạnh Trường Khanh lạnh giọng. Chỉ thấy tay phải khẽ nâng lên, năm ngón tay mở ra. Sương mù màu trắng lạnh từ trong cơ thể tràn ngập ra. Đây chính là chân khí độc thuộc về Ích Hải Cảnh!
Chân khí bắt đầu khởi động, hóa thành hai thanh băng sương cự kiếm dài gần ba mươi thước!
Trảm!
Năm ngón tay Mạnh Trường Khanh hung hăng nắm chặt.
Bá!
Cự kiếm phá không, nhanh như tật phong, khiến hai con yêu thú căn bản không kịp phản ứng.
Ầm ầm!
Dưới lực lượng chân khí, phòng ngự kiêu ngạo của chúng căn bản không đáng nhắc tới, trực tiếp bị xuyên thủng. Mang theo thân thể khổng lồ bay ngược, hung hăng đóng đinh lên cổ mộc. Vô số hàn khí tràn vào trong cơ thể, đóng băng tất cả.
Rất nhanh, hai con yêu thú liền biến thành băng điêu, cuối cùng ‘’ca sát’’ một tiếng, vỡ vụn đầy đất.
Vừa vào Ích Hải, đó chính là siêu phàm thoát tục. Chỉ đứng ngay tại chỗ cũng đủ để định sinh tử của hai đầu yêu thú này.
Phù phù!
Thấy yêu thú bị giải quyết, thần kinh Khổng Lâm Tuyết lập tức thả lỏng.
Nhưng cảm giác đau đớn đè nén cũng ập đến như hồng thủy.
Khiến hai đầu gối nàng mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Công kích của yêu thú cấp hai đỉnh phong không dễ tiếp nhận như vậy.
Huống hồ nàng tu luyện 《 Ngự Hỏa Phần Dương Công 》 cũng không phải công pháp chủ tu phòng ngự, tuy là công pháp luyện thể, nhưng chỉ là để thu nạp hỏa diễm đặc thù mà thôi.
Lạch cạch~
Trâm ngọc trên đầu nàng cũng theo đó rơi xuống, rơi thành hai mảnh trên mặt đất.
Mái tóc như thác nước xõa tung xuống.
‘’Khổng sư tỷ!’’
Thân hình Mạnh Trường Khanh chợt lóe, vội vàng đỡ lấy nàng.
Đồng thời lấy ra một viên đan dược trị thương nhị phẩm cho nàng ăn.
‘’Chúc mừng Mạnh sư đệ, từ nay về sau chính là đệ tử chân truyền.’’
Sắc mặt Khổng Lâm Tuyết tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười.
‘’Nếu không có sư tỷ, hôm nay ta chưa chắc có thể thành công.’’
Mạnh Trường Khanh nghiêm túc nói.
Lấy nội lực của hắn, cho dù thất bại, cũng chỉ bị thương không nặng không nhẹ.
Dù sao thể phách hắn cũng không tệ.
Nhưng trong thời gian ngắn, khẳng định là không thể đột phá nữa.
Bí cảnh chỉ mở ra năm ngày.
Việc Ích Hải Cảnh có thể làm, cũng không phải Thông Khiếu Cảnh có thể so sánh.
‘’Ta cũng chỉ làm hết sức mình mà thôi.’’
Nguy cơ giải trừ, nàng cũng có tâm tình nói đùa.
Huống hồ thương thế cũng không nặng như trong tưởng tượng, cũng không tổn thương đến căn cơ, chỉ cần điều dưỡng một chút là có thể khôi phục rất nhanh.
‘’Mặc kệ như thế nào, lần này nhờ có sư tỷ, nhân tình này ta nhớ kỹ.’’
Mạnh Trường Khanh trịnh trọng nói.
‘’Nếu như lần trước cũng tính, đã là hai cái nha.’’
Khổng Lâm Tuyết hé miệng cười.
Dùng đan dược trị thương bắt đầu có tác dụng, khiến cho sắc mặt của nàng cũng dễ nhìn không ít.
‘’Là hai cái.’’
Mạnh Trường Khanh cũng cười gật đầu, lập tức ôm lấy nàng, đi về phía sơn động, “Nơi đây yên tĩnh, Khổng sư tỷ nghỉ ngơi chữa thương trước.’’
‘’Ừ.’’
Ánh mắt Khổng Lâm Tuyết nhất thời buông xuống.
Trên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng hiện lên một vệt ửng đỏ.
Giờ phút này nàng mới phản ứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận