Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 87 – Tủy Thạch.

Thạch Diệu nói: “Ta đi hỏi một câu.”
Là thân huynh đệ, hắn tự nhiên có thể hiểu được tâm tình của ca ca. Huống hồ hắn cũng không muốn huyết mạch của mình thua bởi huyết mạch cùng loại khác!
Dứt lời, Thạch Diệu xoay người, đối diện với đám người, hét lên:
‘’Các vị, xin hỏi trong các ngươi ai đạt được Tủy Thạch? Có thể tiến hành trao đổi hay không?’’
Tủy Thạch?
Nghe nói như vậy, mọi người nhất thời liếc mắt nhìn nhau. Cái tên thật xa lạ, cơ hồ là chưa từng nghe nói qua.
――
‘’Không hổ là huyết mạch giả, lực lượng tiên thiên đã biến thái như vậy, vượt xa người bình thường.’’
Thấy Thạch Quang bị một quyền đánh lui, phân ra thắng bại, Mạnh Trường Khanh không khỏi cảm thán.
Bất quá hắn cũng không có sinh ra quá nhiều kính sợ.
Dù sao Kiếm Thế tăng phúc cho hắn cũng sẽ không kém những Tiên Thiên Chi Vật này.
Chênh lệch trong đó, đã sớm san bằng.
“Nếu như một võ giả có được huyết mạch, lại có được Võ Đạo Chi Thế, như vậy hắn nên mạnh bao nhiêu?”
Mạnh Trường Khanh nhịn không được tưởng tượng.
Khi những thứ uy lực khủng bố này tất quy nhất thể, thật sự là quá đáng sợ.
Mà những cường giả tuyệt thế ghi chép trong sử sách, phần lớn cũng đều là như vậy.
‘’Cho nên nói khoảng cách hình thức ban đầu với cường giả tuyệt thế của ta bây giờ chỉ kém huyết mạch?”
Phục hồi tinh thần, khóe miệng Mạnh Trường Khanh khẽ nhếch.
Vào lúc này, bên Thạch Diệu lại truyền đến thanh âm:
‘’Các vị, xin hỏi ai trong các vị đã thu được Tủy Thạch?’’
Nghe vậy, Mạnh Trường Khanh nhíu mày.
Đây là vật gì? Ngược lại là chưa từng nghe nói qua.
Kỳ thật đây cũng là chuyện rất bình thường.
Dù sao đối với đại bộ phận võ giả mà nói, Tủy Thạch cơ hồ không có tác dụng gì.
‘’Chờ một chút, ta nhớ rõ ở một điểm cơ duyên đỏ thẫm có được hai tảng đá.’’
Mạnh Trường Khanh hồi tưởng lại.
Nhìn có chút không tầm thường. Cũng không biết có phải thứ Thạch Diệu nói hay không.
Nghĩ vậy, Mạnh Trường Khanh đi về phía trước.
Phải, vậy là tốt nhất.
Nếu không phải, cũng không sao, ít nhất có thể mượn chuyện này làm quen, về sau lại chậm rãi phát triển thành bằng hữu.
Thấy không ai trả lời, trên mặt Thạch Diệu lập tức hiện lên vẻ thất vọng.
Nhưng mà đúng lúc này, một đạo thanh âm lại vang lên:
‘’Nhưng là vật này?’’
Thạch Diệu lập tức theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một người đi ra từ trong đám người, đi tới gần một chút. Cầm hai hòn đá trong tay.
Khoảnh khắc nhìn thấy tảng đá này, ánh mắt Thạch Diệu đều nhìn thẳng.
Bộ dáng kia, cùng với mùi vị trong gió thổi tới, chính là Tủy Thạch!
Vù!
Hai đạo thân ảnh cao lớn nháy mắt xuất hiện trước mặt Mạnh Trường Khanh, che khuất ánh mặt trời, khiến bầu trời trở nên tối tăm.
Thạch Quang vốn đang bị thương cũng đã đến.
Đây là bản năng huyết mạch của hắn lộ ra khát vọng đối với Tủy Thạch.
Sự xuất hiện của hai người tạo ra một cơn cuồng phong nhỏ khiến tóc của Mạnh Trường Khanh cũng không tự chủ được mà rung động.
“Ca ca, là Tủy Thạch!”
Thạch Diệu vô cùng kích động, định đưa tay ra lấy,
Nhưng lại bị Thạch Quang vỗ một cái, lập tức thu tay lại.
“Lão mụ từng nói, đồ của người khác không được tùy tiện đụng vào.”
Thạch Quang nhắc nhở.
“n ân!”
Thạch Diệu vốn định càu nhàu vài câu, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhìn thẳng vào Tủy Thạch.
“Vị sư huynh này, ngươi muốn đổi gì?”
Thạch Quang nhận ra tu vi của người đến là Ích Hải Cảnh, vội vàng sửa miệng gọi là “sư huynh”.
Hắn mới tám tuổi, cùng cảnh với người này, tự nhiên là phải gọi là sư huynh.
“Đây là thứ ta có, ngươi xem cần không?”
Thạch Quang lấy ra một cây linh dược từ trong Trữ Vật Giới Chỉ, quang huy lưu chuyển, dược hương nồng đậm, hiển nhiên là tài nguyên tam phẩm.
“Ta cũng có.”
Thạch Diệu cũng vội vàng lấy ra một cây linh dược.
Đó cũng là linh dược tam phẩm.
Mạnh Trường Khanh âm thầm gật đầu.
“Không cần, chỉ là hai tảng đá vô dụng với ta, tặng cho các ngươi cũng được.”
Mạnh Trường Khanh mỉm cười, khí chất nho nhã hiền hòa.
Nếu như nhận lấy, vậy sẽ trở thành giao dịch thuần túy.
Mà hắn muốn kết giao với hai người này, sau này còn phải tăng độ hảo cảm.
Tự nhiên không thể nhận.
Hắn đã nghiên cứu qua hai tảng đá này, đối với võ giả bình thường mà nói, căn bản là vô dụng.
“Như vậy sao được?”
Thạch Quang sửng sốt, hắn còn đang chờ người này lựa chọn, kết quả người này lại không muốn gì cả, lại muốn tặng không cho hắn.
Tuy rất là động tâm, nhưng cảm thấy nhận không lại có chút ngượng ngùng.
“Nếu như cảm thấy nhất định phải cho chút gì, vậy đi, hai vị sư đệ có thể đáp ứng một yêu cầu nhỏ của ta không?”
Mạnh Trường Khanh thấy vậy, biết thời cơ đã đến.
Hắn không cần thứ gì, chính là vì giờ khắc này.
Chỉ cần đối phương cảm thấy mắc nợ hắn, vậy hắn đưa ra yêu cầu kết giao, đối phương cũng sẽ vô điều kiện đáp ứng a.
“Sư huynh mời nói.”
Tinh thần Thạch Quang chấn động.
Mạnh Trường Khanh nói: “Ta muốn kết giao bằng hữu với hai vị sư đệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận