Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 469: Gặp Lại Bạch Tố Khê

Chương 469: Gặp Lại Bạch Tố KhêChương 469: Gặp Lại Bạch Tố Khê
"Đây chính là Thánh Địa thủ tịch, thực lực thật đáng sợi"
Mọi người hít một hơi thật sâu.
Cái gọi là tận mắt thấy mới là thật, tai nghe là hư.
Chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể thực sự cảm nhận được sự cường đại của hắn.
"Trong thế hệ trẻ, tuyệt đối sẽ không có ai là đối thủ của hắn!"
"Sau này cũng sẽ sống trong bóng tối của hắn!" Có người nói.
Còn những cường giả của Tứ vực thế lực cũng trở nên nghiêm nghị.
Thánh Địa thủ tịch này, thực lực thể hiện ra có thể nói là vượt qua tất cả các đời Thánh chủ cùng thời.
Nếu để hắn trưởng thành.
Trong tương lai ngàn năm, thậm chí vạn năm, toàn bộ giới tu hành vẫn sẽ bị Chính Nhất Thánh Địa thống trị!
Nghĩ đến đây.
Nhiều người cảm thấy u ám trong lòng.
Thực ra, thiên hạ đã chán ghét Thánh Địa từ lâu, nhưng lại không có năng lực chống lại.
Ngoài ra, một số thế lực ở Trung Châu cũng im lặng, không phải ở Trung Châu thì nhất định phải thần phục Thánh Địa.
Ngược lại.
Có rất nhiều thế lực ở Trung Châu không hài lòng với Thánh Địa.
"Đúng rồi, trước đó không phải có một Tứ vực thủ tịch sao, hắn đến tâng mấy rồi?" Một giọng nói đột ngột vang lên. Ngay lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Đúng vậy.
Nhớ là có người tên là Mạnh Trường Khanh, tuyên bố có thể vượt qua Thánh Địa thủ tịch.
Vì vậy, họ tập trung tìm kiếm.
"Không ngờ a, đã đến tâng bảy mươi rồi!"
"Xem ra, thực lực cũng không tệ."
Một số người ủng hộ Thánh Địa chuẩn bị chế giêu thì lập tức im bặt. Nếu là năm mươi mấy tầng thì nhất định phải chế giễu cho hả hê. Nhưng tầng bảy mươi.
Đây không phải là nơi ai cũng có thể lên được.
"Hừ, chỉ có bảy mươi thôi, thủ tịch đã đến tầng chín mươi rồi!"
"Ta thấy cực hạn của hắn cũng chỉ là bảy mươi!"
Khẽ ho một tiếng, không ít người lại nói.
Con người.
Sợ nhất là so sánh.
So sánh như vậy cũng thấy chênh lệch.
"Hậu lực không đủ."
Mọi người dần thu hồi ánh mắt, đặc biệt là Tứ vực, đều lắc đầu, có lẽ tiềm lực của Mạnh Trường Khanh rất khủng khiếp, không thua kém Thánh Địa thủ tịch, nhưng tiềm lực thì vẫn chỉ là tiềm lực.
Không có nội tình hùng hậu bồi dưỡng như Thánh Địa. Cuối cùng vẫn không theo kịp.
Xem ra lần này, là màn trình diễn đơn phương của Thánh Địa. -
Tầng bảy mươi.
Ở tầng này, những người tham gia tương đối dễ gặp nhau. Bởi vì địa bàn không quá rộng.
Ở đây, Mạnh Trường Khanh đã gặp một người hoàn toàn ngoài dự kiến. Cũng vì vậy, khiến hắn mất khá nhiều thời gian.
"Bạch... sư muội?"
Bước vào tầng bảy mươi.
Mùi máu tanh nồng nặc xộc tới. Khiến Mạnh Trường Khanh hơi sửng sốt.
Chỉ thấy không xa, ba bóng người nằm trong vũng máu, nhìn trang phục thì hẳn là người của Chính Nhất Thánh Địa.
Đối với điều này, Mạnh Trường Khanh có chút ngoài ý muốn. Thật bất ngờ lại dám giết người của Thánh Địa. Đây không phải là điều mà ai cũng dám làm.
Trừ khi là ma đạo, vì ma đạo vốn không hợp với Thánh Địa, không cần kiêng dè.
Và sự thật cũng vậy.
Hung thủ, toàn thân cuồn cuộn ma khí.
"Thú vị."
Mạnh Trường Khanh khẽ nhếch môi.
Nói mới nhớ, ma đạo cũng thật to gan, ngay cả Thông Thiên Tháp cũng dám trà trộn vào. Chỉ là khi người kia quay người lại.
Mạnh Trường Khanh lại sững sờ.
Còn người kia cũng vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc. Bạch... sư muội?"
"Mạnh... sư huynh?”
Hầu như cùng một lúc cất lên.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc, biết bao kỷ niệm ùa về, Mạnh Trường Khanh thực sự không ngờ rằng lại có thể gặp Bạch Tố Khê ở đây!
Mặc dù dung mạo của Bạch Tố Khê không thay đổi nhiều, nhưng khí chất đã khác một trời một vực.
Lạnh lùng và thờ ơ.
Trên đôi mày còn đầy vẻ uy nghiêm.
Chỉ khi nhìn thấy hắn, mới dịu đi đôi chút. Hít một hơi.
Bạch Tố Khê giơ tay phải bốc cháy ngọn lửa đen ngòm, thiêu rụi toàn bộ xác chết, không để lại dấu vết. Đồng thời thu lại toàn bộ ma khí.
Sau đó mới nhìn vê phía Mạnh Trường Khanh.
Trong ánh mắt cũng lần đầu xuất hiện chút bối rối. Bởi vì bây giờ nàng đã là ma đạo, còn Mạnh sư huynh lại là chính đạo. Từ xưa... chính ma không đội trời chung.
Trước đây, nàng đã từng để lại lời nhắn, dù sau này con đường có khác nhau như thế nào, Mạnh sư huynh vẫn sẽ là bằng hữu tốt nhất của nàng.
Chỉ là... thời thế thay đổi, Mạnh sư huynh còn coi nàng là bằng hữu không? Nghĩ đến đây.
Đôi tay của Bạch Tố Khê nắm chặt dưới ống tay áo. Trong đôi mắt đẹp như nước, cũng trở nên phức tạp. Nàng không muốn đối đầu với Mạnh Trường Khanh.
"Lâu rồi không gặp, Bạch sư muội." Tuy nhiên, ngay sau đó.
Mạnh Trường Khanh lại mỉm cười, từ từ bước đến trước mặt nàng. Giữa hai người chỉ cách nhau nửa mét.
Bạch Tố Khê lập tức ánh mắt hơi khựng lại.
Vẫn là nụ cười ấm áp như trong ký ức. Dù nhiều năm trôi qua, cũng không hề thay đổi.
"Mạnh sư huynh."
Trong lòng Bạch Tố Khê có chút vui mừng.
Ít nhất Mạnh sư huynh không ra tay với nàng.
"Không tệ, cao hơn nhiều rồi." Mạnh Trường Khanh giơ tay ước lượng. "Con người phải lớn lên a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận