Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 79 – Nhận Ra Khiếm Khuyết.

So với lúc trước, đích xác cứng rắn hơn không ít.
Hơn nữa một ít cấu tạo đều đã xảy ra thay đổi.
Một khi đi luyện chưởng pháp, quyền pháp mà nói, sẽ làm ít công to, như cá gặp nước.
[Xảo Thủ] của Bạch Tố Khê tuy thích hợp luyện kiếm, nhưng cũng thích hợp với chưởng pháp quyền pháp.
[Xảo Thủ] thêm [Thiết Thủ], cũng không Đơn giản chỉ là là một cộng một.
Nó có thể tăng cường lực lượng của các chiêu thức như chưởng phá.
Tuy nhiên, chắn chắn không thể bằng ‘’Thế’’, nhưng cũng là một sự tăng cường nhất định.
‘’Nếu có cơ hội, có thể tăng độ hảo cảm của Đoạn Hồn. Chưởng pháp Huyền cấp cao giai mà Đoạn Hồn thi triển cũng không yếu, chỉ là bây giờ ta quá mạnh.’’ Mạnh Trường Khanh thầm nghĩ.
Điều này dẫn đến việc Đoạn Hồn căn bản không có thời gian để phát huy hết tinh hoa của bộ chưởng pháp này.
Hoặc Mạnh Trường Khanh tự mình đi Tàng Vũ Các học, dù sao hắn vẫn còn Thẻ tạo nghệ Huyền cấp vũ kỹ.
Bây giờ, Mạnh Trường Khanh chủ tu luyện kiếm đạo chủ yếu là vì Kiếm Thế tồn tại chứ không phải là hắn không có hứng thú với các lưu phái khác.
Mạnh Trường Khanh khẽ lắc đầu, thu hồi tâm thần.
Đoạn Hồn chỉ là một khúc nhạc đệm đột nhiên xuất hiện.
Hắn thực sự cảm thấy hứng thú, kỳ thực vẫn là Thạch gia huynh đệ.
Dù sao đây chính là huyết mạch luyện thể đỉnh cấp trong một vạn chưa chắc có một.
Theo tu vi tăng lên, phương diện phòng ngự của Mạnh Trường Khanh đã bắt đầu bị hạ xuống.
Đồng Giáp Công chung quy chỉ là công pháp Nhân cấp cao giai mà thôi.
Cho dù có thiên phú [Da Dày Thịt Béo] hỗ trợ, cũng chỉ có thể so với công pháp Huyền cấp sơ giai.
Ở Thông Khiếu Cảnh còn có thể dùng, nhưng đến Ích Hải Cảnh thì chắn chắn không được.
Cho nên bây giờ Mạnh Trường Khanh cũng sẽ không cứng đối cứng với yêu thú cấp ba.
Mỗi lần đều trực tiếp cường sát từ xa!
Nếu gặp phải loại yêu thú có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt có thể xuất hiện trước mặt, quả thực là vô cùng nguy hiểm.
Mạnh Trường Khanh vừa nghĩ, vừa đi vào trong.
Cơ duyên đỏ thẫm thứ tư, ngay phía sau thác nước khổng lồ này.
Phía sau thác nước là một không gian lòng núi vô cùng rộng lớn, cao chừng vài trăm thước.
Các loại cự thạch kỳ quái san sát nhau.
Ở trung tâm, một con yêu thú thân hình thon dài, lưng có hai cánh đang nằm phủ phục ở đó.
Ngay khi Mạnh Trường Khanh xuất hiện, con yêu thú đột nhiên mở hai mắt đỏ như máu.
Trong lòng núi.
Băng sương phủ khắp nơi, hóa thành một vùng đất băng tinh. Một con yêu thú vết thương chồng chất đang không ngừng xê dịch trong hàn khí.
Nhưng ngay sau đó, một thanh băng sương cự kiếm khổng lồ đột nhiên lao ra từ trong hàn khí nồng đậm, đâm nó thẳng xuống đất.
Rống!
Yêu thú gào thét một tiếng, nhưng hàn khí đã ngấm vào cơ thể, khiến nó nhanh chóng hóa thành băng điêu, vỡ nát hoàn toàn.
Thân ảnh Mạnh Trường Khanh chậm rãi xuất hiện, rơi xuống trước mặt thi thể yêu thú.
Hắn cũng không khá hơn là bao. Quần áo trên hầu như đã rách nát, chỉ còn sót lại từng mảnh vụn, da thịt bên ngoài cũng có rất nhiều vết móng vuốt.
May mắn là vết thương không sâu, chỉ là ngoài da.
‘’Thật sự là nói cái gì tới cái đó.’’
Mạnh Trường Khanh lấy quần áo mới ra thay.
Yêu thú này tên là Ngân Phong Tử La Điêu, sở trường là thuật tập sát, tốc độ cực nhanh. Nếu không phải hắn đã tu luyện Kiếm Bộ đạt đến cảnh giới viên mãn, cộng thêm hàn khí ảnh hưởng không ít đến tốc độ của yêu thú, hắn thật sự đã không kịp phản ứng.
Nhưng ngay cả như vậy, thân thể hắn vẫn bị cào xước vài chỗ.
‘’Phải nắm chắc thời gian tăng cường thể phách.’’
Tuy rằng sức công phạt của hắn đã rất mạnh, nhưng đối mặt với loại yêu thú tập sát như Ngân Phong Tử La Điêu, phòng ngự của bản thân vẫn là quan trọng nhất.
Lấy bất biến, ứng vạn biến.
Nghĩ vậy, Mạnh Trường Khanh đi tới trước ngọc đài. Trên ngọc đài, đặt một chiếc hộp lớn.
Mạnh Trường Khanh mở ra hộp, đập vào mắt hắn là hai tảng đá phát ra ánh sáng trắng.
Mạnh Trường Khanh không khỏi ngây ngẩn. Trước giờ, hắn chỉ gặp đan dược, linh dược, còn chưa bao giờ thấy đá trong điểm cơ duyên.
‘Khoáng thạch sao?’’
Mạnh Trường Khanh cầm lấy một tảng đá cẩn thận quan sát. Nó có chút giống quặng, nhưng lại ẩn chứa một loại lực lượng quỷ dị.
“Quên đi, sau này nghiên cứu sau.” Mạnh Trường Khanh cất kỹ hai tảng đá, xoay người rời đi, chuẩn bị tìm kiếm một điểm cơ duyên khác.
Không lâu sau khi Mạnh Trường Khanh rời đi, hai đạo nhân ảnh xuất hiện trong lòng núi này. Hai người đều có thân hình cao lớn, khí thế hùng hồn.
Đó chính là hai huynh đệ Thạch gia mà Mạnh Trường Khanh luôn tâm tâm niệm niêm.
“Tại sao nơi này cũng bị người ta ghé thăm?”
Thạch Diệu nhìn băng tinh bốn phía đã bắt đầu hòa tan, tay phải bẻ xuống một khối, nhét vào miệng, ăn ngấu nghiến.
“Vừa đi ngang qua ba bốn cái điểm cơ duyên, bên trong đều trống không. Hẳn là cùng một người gây nên, những nơi đó đều có chút hàn khí lưu lại, nhất trí với nơi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận