Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 339 – Thần Vật Nhị Giai

Đáng tiếc là đã bị người khác lấy mất.
Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường.
Việc lấy thần vật về cơ bản đều không có gì khó khăn, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt.
Nếu đến sớm, có thể trực tiếp lấy đi.
“Đi thẳng đến vị trí thần vật nhị giai đi.”
Ánh mắt Mạnh Trường Khanh hơi động.
Thần vật nhị giai không thành thục nhanh như vậy, nên chắn chắn là vẫn chưa bị lấy đi.
Nghĩ vậy, Mạnh Trường Khanh lấy bản đồ ra, chọn một vị trí gần hơn.
Nội địa biển Nam.
Tiếng gió rít gào, sóng biển ầm ầm.
Đây là một hòn đảo lớn hình trăng lưỡi liềm, xung quanh còn có những hòn đảo nhỏ lẻ tẻ.
Lúc này trên đảo lớn đã có không ít người đến.
Từng người một đều có khí tức mạnh mẽ.
Có võ giả Bắc Nguyên, võ giả Đông Hải, còn có cả Nam cảnh.
Trong đó nổi bật nhất, hẳn là Đông Môn Tướng Trọng.
Vị khôi thủ kỳ trước của Đông Hải.
Cũng khiến các võ giả khác tỏ ra nghiêm túc, không ngờ người này lại đến đây, như vậy thì cuộc tranh giành thần vật nhị giai này có vẻ khó khăn rồi.
Khôi thủ kỳ trước đều là những tồn tại cường đại bám sát Hàn Nguyên Chân.
Chỉ là để bọn hắn từ bỏ như thế này thì thật không cam tâm.
Rốt cuộc đây cũng là thần vật nhị giai!
Chỉ đứng sau thần vật tam giai vô cùng trân quý.
Còn về Quả Ước Nguyện Thần Linh, đó không phải là thứ bọn hắn nên cân nhắc, vì vậy thần vật nhị giai là thứ thay thế tốt nhất!
“Đông Môn Tướng Trọng, ngươi không đến vùng biển Trung tâm mà lại đến đây tranh giành với chúng ta làm gì?”
Một yêu nghiệt trấn thế cũng là người của kỳ trước khó chịu nói.
“Lỡ như ta không giành được thì chẳng phải nên tìm trước một vật thay thế sao?”
Đông Môn Tướng Trọng mỉm cười.
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, khí chất phiêu dật, bên dưới là một con yêu thú khổng lồ.
Ngay cả khi đối mặt với nhiều yêu nghiệt như vậy, trên khuôn mặt hắn vẫn không có chút gợn sóng nào, vô cùng bình tĩnh.
“Ngay cả chút tự tin này cũng không có, ngươi quả thực không bằng Hàn Nguyên Chân.”
Yêu nghiệt trấn thế kia tiếp tục nói.
Hắn đến từ Bắc Nguyên.
Đôi tay cực dài, gần như chạm tới đất.
“Hừ.”
Nghe vậy, mắt Đông Môn Tướng Trọng lóe lên vẻ lạnh lùng.
Mình ẩn mình quá lâu, quả nhiên bị người ta coi thường.
“Hàn Nguyên Chân, sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh bại hắn, còn bây giờ, các ngươi còn không rời đi sao?”
Đông Môn Tướng Trọng nói.
“Hừm.”
Người kia cười lạnh.
Nhưng chỉ thu hồi ánh mắt, chứ không hề nhúc nhích.
Rõ ràng là có chỗ dựa, hoặc có thể nói là những yêu nghiệt trấn thế có thể vào đây đều có át chủ bài.
Nhiều người chắn chắn rằng Đông Môn Tướng Trọng sẽ không dùng hết sức ở đây, dù sao thì cũng phải đảm bảo trạng thái để tiến hành cuộc tranh giành cuối cùng.
Vậy thì mình vẫn còn cơ hội.
Cơ hội Phong Hầu đã ở ngay trước mắt, sao có thể bỏ đi.
Vù!
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện, thu hút mọi ánh nhìn.
Nhìn kỹ.
Thì ra là một lão giả tóc bạc phơ mặc trường bào xám.
Cõng theo một thanh kiếm dài, trông có vẻ ảm đạm, có cảm giác sắp chết đến nơi.
Thấy vậy, mọi người, kể cả Đông Môn Tướng Trọng đều nhíu mày.
Đây là thế lực nào?
Trong tông không còn ai sao?
Ngay cả người sắp xuống quan tài cũng được cử vào, chẳng phải lãng phí danh ngạch sao?
Tất nhiên, bọn hắn không chỉ nhìn bề ngoài, mà còn cảm nhận kỹ lưỡng, quả thực chỉ là một võ giả ở Sinh Tử Cảnh cực hạn mà thôi.
Trên người thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của chân ý.
Ngay sau đó, từng người thu hồi ánh mắt.
“Thần vật nhị giai.”
Vân Bất Giác nhìn về phía sâu trong hòn đảo.
Ở đó có một bông hoa đỏ khổng lồ đang mọc.
Hoa có chín cánh.
Theo gió lay động, tỏa ra thần quang nồng đậm.
So với thần vật thông thường, ánh sáng càng rực rỡ hơn, cũng khiến người ta say mê khao khát.
“Nếu có thể lấy được thần vật này cho tông môn, dù ta có chết cũng không hối tiếc.”
Vân Bất Giác hít sâu một hơi, đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ kiên định.
Hắn sắp chết.
Không còn sống được bao lâu nữa.
Vì vậy, ở giai đoạn cuối của cuộc đời, hắn muốn làm một số việc có ý nghĩa.
Ngoài ra, hắn cũng không muốn chết già trong tông môn.
Là một võ giả, một kiếm khách vô thượng từng đủ tư cách bước vào Thiên Bảng Trung Châu.
Hắn cho rằng mình nên kết thúc ở nơi quần anh tụ hội, quần hùng tranh bá!
Phát ra ánh sáng rực rỡ cuối cùng!
“Uống Ca, chuẩn bị xong chưa?”
Vân Bất Giác thì thầm.
Vù.
Thanh kiếm dài nứt nẻ sau lưng khẽ rung động.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Sau nửa canh giờ.
Một mùi thơm nồng nàn nhanh chóng lan tỏa, bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Mùi thơm dường như mang theo lực lượng bí ẩn.
Khiến tất cả những người ngửi thấy đều cảm thấy thân thể rung động, các bí tàng lớn nhỏ đều cộng hưởng.
Đây là điều chưa từng có tiền lệ.
“Thần vật nhị giai!”
Tất cả mọi người đều ánh mắt rực sáng.
Thứ này quý giá hơn nhiều so với thần vật thông thường, lực lượng bí ẩn sở hữu cũng chỉ đứng sau tam giai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận