Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 395 – Bất Diệt Chân Lý Thiên Vương Công – Quyển Thứ 4

“Ta chỉ cần ngưng tụ ra hai chân vực là có thể đánh bại bọn hắn, nếu là ba chân vực, bốn chân vực…”
Mạnh Trường Khanh khẽ nhếch khóe môi, “Thì đó chính là nghiền ép.”
Không có mấy võ giả có thể giống như hắn, sở hữu bốn loại ý cảnh!
Hơn nữa đều là cấp độ viên mãn!
Có nghĩa là có thể ngưng tụ bốn loại chân vực!
Ý cảnh có thể dung hợp, nâng cao uy lực.
Tất nhiên chân vực cũng có thể.
Vù!
Đột nhiên lệnh bài trên thắt lưng rung lên.
Là đại trưởng lão truyền tin.
Cầm lệnh bài lên.
Tiếng nói của đại trưởng lão vang lên.
“Trường Khanh, ngươi đột phá thành công rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Trường Khanh trả lời.
“Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!”
Đại trưởng lão lập tức phấn khích nói, “Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là theo ta trở về Nam Cảnh, hai là ở lại đây, gần đây rất nhiều võ giả Thiên Bảng đã đến ngày khiêu chiến, ngươi có thể thử khiêu chiến, nếu có thể chiếm được vị trí, thì sẽ có rất nhiều lợi ích!”
“Trở về Nam Cảnh sao.”
Ánh mắt Mạnh Trường Khanh hơi động đậy.
Trở về dường như cũng chẳng có chuyện gì để làm.
Vẫn ở lại Trung Châu đi.
Còn về nguy hiểm có thể xảy ra.
Có chưởng giáo bảo vệ.
Không cần phải lo lắng quá nhiều.
Hơn nữa ở Trung Châu, hắn còn có một số việc phải làm, chẳng hạn như tìm linh vật có thể tái tạo căn cốt, nhục thân cho Tiểu Di và Vân sư huynh.
Bất kỳ ai chỉ cần tu luyện thì mới có thể trường thọ.
Đặc biệt là Tiểu Di.
Chỉ với tu vi Thông Khiếu Cảnh, căn bản không thể sống được bao nhiêu năm.
Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu thêm về những chuyện năm xưa.
Lúc đó trong tông môn, lời nàng nói không cụ thể, hẳn là còn rất nhiều bí ẩn.
Chỉ vì cứu một võ giả ma đạo ư.
Giữa hai người có quen biết không?
Hay đã có ân oán với Chính Nhất Thánh Địa từ trước, nhân cơ hội chèn ép.
Mà Linh Lung Thánh Địa, tại sao lại không thể bảo vệ được đệ tử xuất sắc nhất của mình?
Có rất nhiều nghi vấn.
“Ở lại Trung Châu.”
Mạnh Trường Khanh trả lời.
“Được, vậy ngươi đến đây một chuyến, ta có một số thứ muốn đưa cho ngươi.”
Đại trưởng lão nói.
“Ừm.”
――
Đến đại điện.
Đại trưởng lão đã đợi ở đó.
Thấy Mạnh Trường Khanh, sắc mặt đại trưởng lão lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.
Uy áp này.
Không sai, chính là Phong Hầu Cảnh!
Phong Hầu ở tuổi đôi mươi!
Từ xưa đến nay, có thể đếm trên đầu ngón tay!
Rất ít! Rất ít!
Nhìn thế nào cũng thấy có tư chất làm chưởng giáo hơn tên Tịch Ứng Tình kia!
Đợi đến khi thời cơ chín muồi.
Nhanh chóng bắt Tịch Ứng Tình thoái vị, mắt không thấy tâm không phiền.
“Nhị sư huynh.”
Mạnh Trường Khanh mỉm cười.
“Mau ngồi mau ngồi.”
Đại trưởng lão lập tức đứng dậy, để Mạnh Trường Khanh ngồi vào vị trí bên cạnh mình, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng không nói nên lời.
“Mạc Tiểu Ngư và những người khác đâu.”
Mạnh Trường Khanh hỏi.
Mạnh Trường Khanh hỏi.
“Đã đưa đi rồi.”
Đại trưởng lão nói.
“Đưa đi?”
Mạnh Trường Khanh sửng sốt.
“Giống như Khổng nha đầu của ngươi, đều đưa đến các thế lực tương ứng để tu luyện.”
Đại trưởng lão vuốt râu bạc.
“Thì ra là vậy.”
Mạnh Trường Khanh gật đầu.
Đồng thời trong lòng khẽ động.
Mặc dù tông môn của hắn ở xa tận Nam Cảnh, nhưng dường như căn cơ ở Trung Châu cũng không nông cạn, quen biết nhiều thế lực, như Khổng Lâm Tuyết đến Đan Tháp, chính là đại giáo đỉnh tiêm!
“Năm đó Thái Huyền Thập Bát Tử, mặc dù gây ra không ít tai họa, nhưng cũng kết giao được không ít người, bây giờ những người này phần lớn đã là cao tầng, thậm chí là người đứng đầu các thế lực lớn.”
“Nợ ân tình của Thái Huyền Tông chúng ta.”
Đại trưởng lão dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Mạnh Trường Khanh, lập tức cười nói.
“Ừm.”
Mạnh Trường Khanh cũng không hỏi nhiều.
Thái Huyền Thập Bát Tử.
Thật sự không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Mà lại rơi vào kết cục như ngày nay.
Nhưng chắn chắn là đã đắc tội với một thế lực khủng bố nào đó.
Còn là ai.
Trong lòng hắn thực ra đã có suy đoán.
Đồng thời cũng có suy nghĩ khác về lý do tại sao tông môn lại chọn hắn làm thiếu tông chủ.
“Ngày mai ta phải trở về Nam Cảnh rồi, trong thời gian ngắn, e rằng không thể đến đây nữa.”
Đại trưởng lão nói.
“Gấp vậy sao.”
Mạnh Trường Khanh nhướng mày.
“Ừm, vốn đã đi từ lâu, chủ yếu là đợi ngươi đột phá thành công, ta mới yên tâm.”
Đại trưởng lão gật đầu, sau đó lấy ra một cái ngọc giản phát sáng từ trong ngự: “Đây là Bất Diệt Chân Lý Thiên Vương Công quyển thứ tư, trước khi đi Tịch Ứng Tình đưa cho ta, nói nếu ngươi luyện thành quyển thứ ba thì đưa quyển này cho ngươi.”
“Ta vốn cho rằng ngươi không thể luyện thành trước Sinh Tử Cảnh, ai ngờ…”
Nói đến đây, cả đại trưởng lão cũng cảm thấy khó tin.
“Quyển thứ tư sao.”
Ánh mắt Mạnh Trường Khanh sáng lên.
Mặc dù hắn có thể trực tiếp lấy từ chưởng giáo, nhưng dù sao cũng không có nguồn gốc rõ ràng.
Nếu sau này sử dụng.
Thì không dễ giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận