Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 105 – Ngươi nói Mạnh sư huynh, là Mạnh Trường Khanh sao?

Mặc dù ban đầu bọn hắn không thể đánh bại Xích Bạo Kim Cương Viên, nhưng ít nhất sau đó bọn hắn đã lấy lại được thể diện.
Hơn nữa, lực lượng huyết mạch mà bọn hắn thể hiện ra cũng để lại ấn tượng sâu sắc.
“Không tệ!”
Tần trưởng lão của Tử Uẩn Phong cười lớn, thân hình chớp nhoáng, đã đến trước mặt hai huynh đệ Thạch gia.
Từ Linh Binh sau lưng hai huynh đệ có thể thấy rõ ràng.
Đầu yêu thú huyết mạch đó đã thua!
Các trưởng lão khác nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ hâm mộ.
Có thể đánh bại Xích Bạo Kim Cương Viên thì có thể được gọi là thiên kiêu.
Mà thiên kiêu.
Không phải là thứ dễ dàng xuất hiện.
Ngoài ra, huyết mạch của hai huynh đệ này còn rất mạnh mẽ, tương lai nhất định sẽ bước lên con đường cường giả tuyệt đỉnh!
“Ngươi là ai?”
Thạch Quang hơi sững sờ, lão giả này, hắn chưa gặp bao giờ.
“Ta là nội môn trưởng lão của Tử Uẩn Phong, phụ trách việc truyền thừa cho các ngươi sau này.”
Tần trưởng lão mỉm cười nói.
“Hóa ra là trưởng lão.”
Thạch Quang lập tức chắp tay khom người.
Thạch Diệu cũng làm theo.
Bởi vì lão mụ đã nói, ra ngoài phải tôn trọng lão nhân và yêu tiểu hài.
“Chúc mừng hai ngươi đã đánh bại Xích Bạo Kim Cương Viên, ở phương diện này, môn phái sẽ có phần thưởng đặc biệt, chỉ là không nói trước mà thôi.”
Tần trưởng lão cười nói.
Thực ra là do trưởng lão phụ trách bí cảnh đã quên mất.
Chủ yếu là lúc đầu không nghĩ rằng ai có thể làm được.
Không ngờ hai huynh đệ Thạch gia mới tu luyện được vài năm đã có thể làm được.
“Có phần thưởng gì?”
Mắt Thạch Diệu lập tức sáng lên, tò mò hỏi.
“Một tòa Linh Phong, ngoài ra còn có những thứ khác nữa, đến lúc đó các ngươi có thể tự chọn.”
Tần trưởng lão vuốt ve bộ râu bạc của mình.
Trong mắt cũng có chút cảm thán.
Linh Phong, đây là một bảo địa vô cùng xa xỉ.
Cho dù là đệ tử chân truyền cũng không phải là ai cũng có thể có được.
Cần phải dựa vào thực lực để tranh đoạt.
Mà bây giờ, lại là trực tiếp trao tặng.
“Vậy có thể gần với Mạnh sư huynh một chút không?”
Thạch Diệu lại nói.
“Đúng vậy.”
Thạch Quang cũng gật đầu.
Bởi vì trong môn phái, Mạnh sư huynh là bằng hữu duy nhất của bọn hắn, còn tặng cho bọn hắngươi Tủy Thạch vô cùng quý giá.
n tình này.
Không thể quên.
Nếu ở trong thôn, chắn chắn lão mụ sẽ ngày nào cũng nấu rất nhiều đồ ăn ngon mang sang.
“Mạnh sư huynh?”
Tần trưởng lão rõ ràng hơi ngạc nhiên.
Đây là ai vậy?
“Linh Phong, chỉ có người đánh bại được Xích Bạo Kim Cương Viên mới có tư cách nhận được.”
Tần trưởng lão lập tức giải thích.
“Đúng vậy, Mạnh sư huynh cũng đánh bại Xích Bạo Kim Cương Viên.”
“Hơn nữa, hắn là người đầu tiên đánh bại.”
“Nếu không phải hắn nương tay, Xích Bạo Kim Cương Viên thậm chí sẽ chết dưới kiếm của hắn.”
Thạch Diệu nói.
Lời này vừa ra, bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Sáu vị trưởng lão đều sững sờ, bọn hắn vốn tưởng rằng chỉ có huynh đệ Thạch gia mới làm được, không ngờ còn có người nữa.
“Cái kia, ngươi nói Mạnh sư huynh, là Mạnh Trường Khanh sao?”
Hồi phục tinh thần, Diệp trưởng lão vội vàng hỏi.
Có thể rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên ánh mắt mong đợi.
Không ngờ, Mạnh Trường Khanh mới vừa vào nội môn được vài tháng đã có thực lực đáng sợ như vậy!
Thật là đáng kinh ngạc, phải biết rằng hắn trước đây không hề coi trọng hắn!
Hơn nữa, từ lời nói của Thạch gia huynh đệ, có thể thấy rõ ràng rằng Mạnh Trường Khanh không chỉ đơn thuần đánh bại.
Mà là có thể giết chết Xích Bạo Kim Cương Viên!
Điều này chỉ có thiên tư tuyệt thế mới có thể làm được!
“Đúng vậy!”
Nghe thấy vậy, Diệp trưởng lão hoàn toàn phấn khích.
Mặc dù không biết Mạnh Trường Khanh đã làm thế nào, nhưng không sao cả!
Ai chẳng có chút bí mật, lá bài tẩy đâu?
‘’Không ngờ, thật không ngờ!’’
Vừa mới nghĩ vậy, những trưởng lão khác cũng đồng loạt lên tiếng, giọng điệu đầy sự ghen tị không thể kìm nén được.
Đánh bại và giết chết, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Linh Tiêu Phong những năm gần đây đã có đệ tử thể chất đặc biệt, bây giờ lại có một thiên kiêu tuyệt thế, thật khiến người ta… không biết nói gì.
Bùm~!
Tiếp theo.
Quang môn đột nhiên rung động.
Một bóng người cao ráo, chậm rãi hiện ra.
Áo trắng như tuyết, kiếm thắt đai.
Thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen bay bay, đôi mắt như tinh vân, lấp lánh ánh sáng chói lọi.
Thật sự là khí chất phi phàm, thiếu niên phong độ.
“Thật đáng tiếc, cái thung lũng bí mật đó, linh khí dồi dào, có khả năng sẽ có nhiều thứ tốt.”
Trong mắt Mạnh Trường Khanh hiện lên vẻ tiếc nuối.
Hắn vừa định đi vào, nhưng bí cảnh đã đóng lại.
Lắc đầu nhẹ, Mạnh Trường Khanh không suy nghĩ nhiều.
Cổ nhân có câu “chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta”, hắn đã được nhiều thứ tốt trong bí cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận