Tiên Nghịch

Chương 1005: Chân linh dung hợp

Không chỉ là Thiên Vận Tử, đám người Tư Đồ Nam, Đầu to, Phù Phong Tử cũng trợn mắt há mồm. Mà Phù Phong Tử còn đỡ, năm đó hắn đã nếm phải Tàn Dạ này, lúc này lại nhìn thấy da đầu run lên nghĩ lại mà sợ không ngừng.
 
Thậm chí Vương Nguy và Hồ Quyên cũng như là ngưng thở. Hai người nhìn lẫn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt đối phương. Một cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đồng dạng bị kéo vào trong ảo cảnh kia. Chẳng qua lại như là bị phân cách, chỉ có thể nhìn thấy nhưng không cách nào trợ giúp.
 
Càng khiếp sợ hơn cũng không phải bọn họ mà là Cổ Ma Tháp Già và Hoa Phi đao mang đang lao thẳng đến trời cao!
 
Đôi mặt đẹp của Hoa Phi đầy kinh ngạc nhìn Vương Lâm, lộ ra hồi ức và sợ hãi. Nàng giờ phút này có thể biết rõ, họ Vương theo như lời phu quân nhất định là Vương Lâm này. Nhưng khiến nàng sợ hãi chính là thần thông sơ chi quy tắc mà Vương Lâm vừa thi triển!
 
Không ai hiểu biết rõ về Sơ chi quy tắc này so với nàng. Năm xưa Tiên Đế Thanh Lâm chính là suýt bỏ mình dưới quy tắc này. Ở trong Phong Giới nó được xưng là Sơ chi quy tắc, mà ở ngoại giới được gọi là Thái Sơ lực!
 
Cổ Ma Tháp Già từ sau khi đoạt xá, tâm thần chưa từng chấn động. Lúc này lần đầu tiên hắn run rẩy thân hình. Hắn cảm nhận được trong thần thông kia một cỗ lực lượng mà cho dù là hắn cũng cảm thấy khủng bố. Lực lượng này mặt dù rất mỏng manh, nhưng theo thời gian, một khi lực lượng này trưởng thành cho dù Cổ Ma hắn gặp phải cũng phải kinh hoàng rút lui!
 
- Đây… đây là lực lượng Chưởng Tôn!
 
Ánh mắt Tháp Già nhìn về phía Vương Lâm co rụt lại. Hắn mơ hồ cảm giác được, người này chính là một chiêu sau cùng trước khi Thanh Lâm bị đoạt xá, vì để thức tỉnh mà chuẩn bị!
 
Đồng dạng, trong khoảnh khắc thần thông Tàn Dạ của Vương Lâm tiêu tan, trong tổng bộ Tu Chân Liên Minh, nơi chứa mệnh bài của những nhân vật trọng yếu của Liên minh, trên tầng cao nhất có một trong ba Tử ngọc linh bài "phịch" một tiếng sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vỡ tiêu tan, rơi đầy đất!
 
Trong chớp mắt này, một hồi chuông vang lên khắp tổng bộ Tu Chân Liên Minh. Tất cả những tu sĩ còn lại trong tổng bộ có một bộ phận ngẩng đầu nhìn về xa xa nơi chứa mệnh bài.
 
Từ khi giao chiến với La Thiên, tử vong hầu như xảy ra mỗi ngày. Nhưng những người tử vong này cũng chưa có tư cách đặt mệnh bài ở tổng bộ. Như vậy, từ ngày giao chiến, tiếng chuông đại biểu có người tử vong cũng chỉ vang mấy lần mà thôi. Nhiều nhất cũng chỉ vang lên năm lần.
 
Lấy sự bá đạo của Tu Chân Liên Minh, căn bản sẽ không chú ý tới cái gọi là sĩ khí. Mà sẽ lấy phương thức này triển khai một cuộc trả thù điên cuồng. Phàm là người giết nhân vật trọng yếu của Tu Chân Liên Minh đều sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Liên minh!
 
Tiếng chuông vang lên, một, hai, ba. Khi tiếng thứ năm vang lên, một bộ phận tu sĩ trong lại ngẩng đầu nhìn về phía nơi đặt mệnh bài.
 
Nhưng lập tức, sắc mặt của toàn bộ những người này đều biến đổi. Bởi vì tiếng chuông này không ngừng lại mà tiếp tục vang lên. Sáu, bảy… mãi cho đến khi vang lên tiếng thứ tám!
 
Trong nháy mắt tu sĩ trong tổng bộ, bất kể đang làm gì đều ngưng lại. Gần như toàn bộ bọn họ đều ngẩng đầu nhìn về nơi đặt mệnh bài cường giả của Liên minh!
 
- Cong!
 
Khi tiếng chuông thứ chín vang lên, hầu như tất cả mọi người đều hít sâu, tiếp theo ầm ầm kinh hãi!
 
Người đàn ông trung niên thủy chung khoanh chân ngồi ở trong căn phòng bí mật ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ bi phẫn. Thân hình hắn nhoáng một cái, lập tức sấm gió cuồn cuộn, ầm ầm truyền khắp tổng bộ. Trong phút chốc người đàn ông này liền đi tới nơi để mệnh bài, kinh ngạc nhìn lệnh bài vỡ vụn của Hư Không Tử, phát ra một tiếng rít gào long trời lở đất!
 
Toàn Tu Chân Liên Minh đều run rẩy dưới tiếng rít gào này. Chỉ có một người ở bên ngoài tổng bộ Tu Chân Liên Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt đại biểu Cực Cảnh chợt lóe hồng quang, thân hình đi vào.
 
Khi thần thông Tàn Dạ tiêu tan, Vương Lâm một lần nữa đứng trên vùng đất Yêu Linh. Thập Bát Địa Ngục Phong Tiên Ấn trong nguyên thần hắn, trong tầng thứ mười tám vốn trống không hỗn độn lúc này giống như bị một lực lượng không thể tưởng tượng trong chớp mắt bị bổ ra. Ở bên trong này, có thêm ba linh hồn!
 
Linh hồn Hư Không Tử bị vây ở Thiên Nhân nhất suy, phân hồn của phân thân Thiên Vận Tử áo tím và áo vàng.
 
Mà hai hồn Thiên Vận Tử này không ngờ sinh ra dung hợp quỷ dị tại tầng mười tám này.
 
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, nhưng hắn đứng đó bóng dáng cực kỳ cao lớn. Giờ phút này mọi người ở đây không có bất kỳ ai dám coi thường Vương Lâm. Bất kể là ai!
 
Có thể liên tục giết ba người, lại còn khiến cho người thứ tư chỉ còn lại tàn niệm. Loại thần thông này tuyệt đối không phải người thường có thể làm được!
 
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt trong đó lộ ra vẻ dữ tợn. Hắn lạnh lùng đảo qua Thiên Vận Tử đã chỉ còn lại phân thân. Ở ngực của hắn lúc này vẫn còn cắm huyết kiếm, chỉ là bị kẹp trong thịt, máu tươi từ vết thương chảy xuống nhiễm đỏ quần áo hắn.
 
Ba phân thân của Thiên Vận Tử lúc trước liều mạng, Vương Lâm lại càng liều mạng hơn. Nếu không, hắn chắc hẳn phải chết. Lực Tàn Dạ tại lúc sáng sớm tuy không tiêu hao nguyên lực nhưng trận chiến này, hắn gặp kẻ địch quá mạnh lẽ. Như thế mặc dù không tiêu hao nguyên lực nhưng nguyên thần cực kỳ uể oải.
 
Trong giây phút này, khí thế trong lời nói Vương Lâm lộ ra ngay cả Thiên Vận Tử cũng đều trầm mặc.
 
Bốn phía một mảnh im lặng, nhưng ngay trong nháy mắt này, thanh âm Chu Tước trên trong không trung lại càng kịch liệt xuyên thấu tới.
 
Theo thanh âm Chu Tước xuất hiện càng ngày càng gần, hình săm Chu Tước trên thân thể Vương Lâm trong nháy mắt lập tức run rẩy. Nó không bị Vương Lâm khống chế, từ thân thể của hắn biến ảo ra, trực tiếp bay lên.
 
Chu Tước màu trắng ngẩng cao đầu hướng về ngọn lửa trên bầu trời phát ra thanh âm Chu Tước. Hai loại thanh âm này lập tức đan xen trầm bổng trong thiên địa. Trong thanh âm Chu Tước màu trắng của Vương Lâm lộ ra một vẻ reo hò.
 
Thân hình Chu Tước màu trắng vờn quanh bốn phía Vương Lâm, không ngừng kêu vang. Bầu trời vỡ vụn của vùng đất Yêu Linh lập tức xuất hiện biển lửa nồng đậm, tràn ngập thay thế bầu trời!
 
Dưới từng hồi tiếng Chu Tước, trong biển lửa bỗng nhiên ló ra một cái đầu Chu Tước khổng lồ. Đầu Chu Tước này quá lớn, ló ra khỏi biển lửa từ xa nhìn lại gần như chiếm cứ hơn nửa bầu trời. Trên người nó tràn ngập ngọn lửa nồng đậm dường như muốn sấy khô mặt đất.
 
Trong nháy mắt đầu Chu Tước này xuất hiện, một cỗ uy áp không cách nào hình dung lập tức phủ xuống mặt đất. Đám người Phù Phong Tử đang trầm mặc bừng tỉnh lại, lập tức nín thở, Tư Đồ Nam lại càng trợn trừng mắt.
 
Cho dù là Lăng Thiên Hậu lúc ngẩng đầu lên đồng tử hai mắt co rụt lại.
 
Vẻ mặt Thiên Vận Tử càng âm trầm, mơ hồ lộ vẻ chua xót.
 
Hai mắt sắc bén của Chu Tước kia quét ngang phía dưới, cuối dùng dừng trên người Vương Lâm. Nó hé miệng kêu vang một lần, Chu Tước khổng lồ từ trong biển lửa lao ra.
 
Theo thân hình nó không ngờ lộ ra, ngọn lửa thay thế bầu trời lập tức cuồn cuộn chuyển động, nhanh chóng co rút lại.
 
Chỉ trong giây lát, Chu Tước chân linh này hoàn toàn bay ra khỏi biển lửa, ngọn lửa bao trùm bầu trời cũng vờn quanh trở thành lông trên người nó. Cũng có một ngọn lửa thật lớn ở phía sau hóa thành đuôi!
 
Theo nó lao ra, lộ toàn bộ thân thể thì mọi người trên mặt đất giờ phút này mới phát hiện. Hóa ra biển lửa vô biên vô hạn này chính là một bộ phận thân thể Chu Tước!
 
Tiếng hít thở lập tức vang lên.
 
Chỉ thấy Chu Tước khổng lồ kia gào thét bay thẳng đến Vương Lâm. Vương Lâm nhíu mày, nhưng trong lòng có loại hiểu ra. Loại hiểu ra này là cảm giác quen thuộc thân thiết truyền tới từ bản mạng Chu Tước của hắn.
 
Trong phút chốc, Chu Tước khổng lồ tới gần vốn muốn dung nhập mi tâm Vương Lâm nhưng trong nháy mắt lại thay đổi. Chu Tước chân linh thật lớn này hóa thành biển lửa vỡ ra, thẳng đến vết thương ở ngực hắn, theo miệng vết thương ầm ầm chui vào.
 
Trong nháy mắt, bên ngoài thân thể Vương Lâm ngọn lửa ầm ầm xuất hiện. Thân thể hắn bị một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt chậm rãi bay lên không trung. Ngọn lửa bao phủ toàn thân hắn, bản mạng Chu Tước vờn quanh không trung lại về thân thể hắn. Nhưng lập tức một bộ áo giáp đỏ thẫm huyễn hóa bên ngoài thân thể hắn.
 
Bộ áo giáp đỏ thẫm này cực kỳ tinh xảo, ở bên trên có hình Chu Tước màu trắng khiến cho Vương Lâm giờ phút này trong mắt mọi người đẹp mắt đến mức không thể hình dung! Thậm chí thanh huyết kiếm trước ngực hắn lúc này cũng dần dần co rút, cuối cùng lưu lại trong cơ thể hắn. từ ngoài nhìn lại không có bất kỳ dấu vết nào.
 
Một đầu tóc trắng phất phới, Chu Tước màu trắng trên áo giáp đỏ thẫm chiếu rọi, trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia linh hoạt sắc bén. Cảnh tượng bất thình lình này khiến cho hắn đến giờ vẫn còn có chút không xác định.
 
Nhưng lực lượng ngọn lửa không thể hình dung ở trong cơ thể lại khiến Vương Lâm cảm nhận được một cỗ tu vi Tịnh Niết. Dường như hết thảy lực lượng ngọn lửa trong thiên địa, chỉ cần hắn muốn là có thể hoàn toàn khống chế.
 
Giống như là Thái Cổ Lôi Long, có quyền lợi sử dụng lửa trong thiên địa!
 
Trên bầu trời, sau khi Chu Tước tới, lại đi ra gần trăm người. Trong đó sáu người đứng đầu mỗi một người đều có uy áp lớn lao, tóc trắng xóa, lộ ra một cỗ tu vi đủ để long trời lở đất.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận