Tiên Nghịch

Chương 390: Uy lực thật sự của Thập Ức Tôn Hồn Phiên

Độn Thiên nhìn người đàn ông trung niên, lạnh giọng nói :
 
- Cút, lão phu hôm nay không giết ngươi! Cuộc chiến giữa Tiên Di tộc các ngươi và Chu Tước quốc, Luyện Hồn Tông ta không tham dự!
 
Người đàn ông trung niên kia sắc mặt cực kỳ âm trầm, phẫn nộ trong lòng chậm rãi dâng lên. Với thực lực của hắn, nếu Độn Thiên không có Thập Ức Tôn Hồn Phiên sẽ bị hắn giết dễ dàng.
 
Hắn nhìn chằm chằm Độn Thiên, trầm mặc giây lát rồi nói :
 
- Nếu chỉ đơn giản thế này cũng không thể uy hiếp được ta. Thập Ức Tôn Hồn Phiên chẳng lẽ uy lực chỉ có vậy.
 
Độn Thiên cười ha hả, ánh mắt như điện, nói :
 
- Mười chủ hồn, hiện!
 
Hồn Phiên trong tay hắn vung lên, lập tức lại có mười Anh Biến chủ hồn xuất hiện, yên lặng bay ra bốn phía.
 
Lúc này, người đàn ông trung niên chua xót cười. Giờ phút này, đối mặt với Thập Ức Tôn Hồn Phiên, rốt cuộc hắn cũng biết nguyên nhân vì sao trong tộc đối với vật này lại cực kỳ kiêng kị.
 
- Nếu Luyện Hồn Tông không tham dự trận chiến giữa chúng ta và Chu Tước quốc, tại hạ thay mặt Tiên Di tộc xin hứa quyết không tiến vào Luyện Hồn Tông nửa bước!
 
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
 
Nói xong, hắn hướng về Độn Thiên ôm quyền, cẩn thận xoay người rời khỏi.
 
Hồn Phiên trong tay Độn Thiên run lên, thu hồi tất cả hồn phách, rồi hắn cùng Vương Lâm bay nhanh mà đi.
 
- Thập Ức Tôn Hồn Phiên… … Vương Lâm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt. Có cây phiên này trong tay, thiên hạ rộng lớn nơi nào cũng có thể tới được.
 
- Vừa rồi là uy lực của Thập Ức Tôn Hồn Phiên của Luyện Hồn Tông ta, ngươi thấy thế nào?
 
Trong khi bay, lời nói của Độn Thiên có mang theo một chút kiêu ngạo.
 
- Rất mạnh!
 
Vương Lâm trầm giọng nói.
 
Độn Thiên cười ha hả, nói :
 
- Tôn Hồn Phiên không có phương pháp sử dụng chuẩn xác. Ví như tổ tiên đời thứ sáu, hắn am hiểu trận pháp, vì thế cây phiên này trong tay hắn liền có trận pháp này. Lại ví như tổ tiên đời thứ mười, ý cảnh của lão nhân gia là thôn phệ, đến khi sử dụng hồn phiên liền dùng phương pháp thôn phệ hồn phách để mạnh mẽ đối địch.
 
Nhưng Tôn Hồn Phiên sở dĩ có cái tên này là bởi vì Hồn Phiên có một thần thông mãi mãi không thay đổi, đó là dung hợp. Ngươi vừa mới nhìn thấy hồn phách Vấn Đỉnh kia rồi phải không, đó là do dung hợp mà ra. Tuy nói không thể duy trì lâu thực lực Vấn Đỉnh, nhưng trong vòng một nén nhang có thể cùng với Vấn Đỉnh tu sĩ giao đấu.
 
Tuy nhiên, đó cũng không phải là thần thông hùng mạnh nhất của Tôn Hồn Phiên. Hồn Phiên này thật sự có thể uy hiếp được Vấn Đỉnh Hậu Kỳ là nhờ có đệ tứ chủ hồn. Mấy vạn năm qua, cây phiên này chỉ xuất ra đệ tứ chủ hồn đúng một lần. Lần đó là một vị lão tổ Vấn Đỉnh Sơ Kỳ cuối cùng của Luyện Hồn Tông ta cùng với đệ nhị Chu Tước Tử liên thủ nghênh chiến với bốn người Vấn Đỉnh Hậu Kỳ bản lãnh cực cao từ tu chân tinh bên ngoài xâm nhập vào Chu Tước Tinh.
 
Độn Thiên vừa bay theo hướng Bỉ Lô quốc trên Chu Tước đại lục, vừa kể lại tỉ mỉ cho Vương Lâm để giới thiệu về Hồn Phiên.
 
Trên thực tế, lúc này mặc dù nói việc ra ngoài cướp đoạt tiên ngọc là mục đích chính nhưng thực sự Độn Thiên muốn cho Vương Lâm trực tiếp hiểu rõ được Tôn Hồn Phiên để hai năm sau tiếp nhận cây phiên này.
 
Đối với Vương Lâm, Độn Thiên có thể nói là không hề keo kiệt, giống như là đối với đệ tử đích truyền vậy.
 
Những việc có liên quan đến bí ẩn của Tôn Hồn Phiên, thường thường chỉ có thầy trò trong Luyện Hồn Tông mới có thể kể ra như vậy. Vương Lâm và Độn Thiên mặc dù trên danh nghĩa không phải thầy trò, nhưng giờ phút này không khác gì là thầy trò thật.
 
Vương Lâm hai mắt sững lại một chút, nói:
 
- Cùng với đệ nhị Chu Tước Tử liên thủ?
 
Độn Thiên gật đầu, nói :
 
- Đúng vậy, sau khi chiến thắng Tiên Di Tộc, đệ nhất Chu Tước Tử đã hi sinh. Ngay lúc đó, một vài Vấn Đỉnh lão quái đã đem lấy thân thể của hắn phong ấn Tiên Di Tộc lại, đồng thời chỉ định người tiếp nhận danh hiệu đệ nhị Chu Tước Tử.
 
Người này hùng tài đại lược vô cùng, quan điểm của hắn và các đời Chu Tước Tử sau này đều không giống nhau. Hắn không chèn ép tu chân quốc cấp năm. Thời gian hắn nắm giữ Chu Tước Tinh tuy là quá ngắn, nhưng trong một ngàn năm đó, bản lãnh của hắn được coi là cao nhất trong các đời Chu Tước Tử. Nghe nói hắn đã bước được nửa bước vào cảnh giới sau Vấn Đỉnh, khoảng cách đến tầng tiếp theo cũng chỉ còn nửa bước.
 
Người này hoàn toàn xứng đáng là cao thủ đệ nhất của Chu Tước Tinh ta từ xưa đến nay.
 
Nghe được lời này, trong lòng Vương Lâm khẽ động, hắn nhớ đến Tư Đồ Nam. Tư Đồ Nam lúc trước luôn miệng nói hắn chính là đệ nhất cao thủ của Chu Tước Tinh.
 
- Người này tên gọi là gì?
 
- Cách đây nhiều năm quá rồi, làm sao còn có người nhớ rõ tên của hắn. Chỉ biết hắn là đệ nhị Chu Tước Tử thôi, có lẽ đệ nhất Chu Tước Tử sẽ biết được.
 
Độn Thiên lắc đầu.
 
- Người này có kết cục ra sao?
 
Vương Lâm tiếp tục hỏi.
 
- Tung tích không rõ.
 
Độn Thiên lại thở dài nói :
 
- Nghe nói năm đó vị tổ tiên kia của Luyện Hồn Tông ta cùng với đệ nhị Chu Tước Tử nghênh chiến với tu sĩ bên ngoài. Trận chiến này mức độ kịch liệt không thua kém gì trận chiến với tổ linh của Tiên Di Tộc. Cuối cùng lão tổ của Luyện Hồn Tông ta không địch lại, dù sao hồi đó hắn cũng chỉ là Vấn Đỉnh Sơ Kỳ thôi. Hắn phải xuất ra đệ tứ chủ hồn mới giữ được tính mạng và giết được một tu sĩ đối phương. Nhưng đệ tứ chủ hồn cũng bị thương rất nặng, cuối cùng ngủ say, theo lý mà nói thì bây giờ cũng gần khôi phục rồi. Trận chiến này mặc dù thắng, nhưng đệ nhị Chu Tước Tử bị đối phương truy sát, bặt vô âm tín.
 
Độn Thiên chậm rãi nói.
 
Trong lòng Vương Lâm chấn động. Hắn nghĩ tới năm đó Tư Đồ Nam từng nói hắn đã nghênh chiến với vài tu sĩ từ bên ngoài tới, trong mấy người đó, nếu là từng người một thì không phải là đối thủ của hắn, nhưng mấy người liên thủ lại thì hắn quả thật không địch nổi.
 
Cuối cùng hắn bị mấy người kia phá mất thân thể, Nguyên Anh nhập vào Thiên Nghịch châu mới may mắn bảo toàn được tính mạng.
 
Nỗi hận của Tư Đồ Nam với những người kia chỉ có thể dùng từ ngập trời để hình dung.
 
Dựa theo cách nói của Độn Thiên, đệ nhị Chu Tước Tử này và Tư Đồ Nam có chút tương tự.
 
Vương Lâm hít sâu, ánh mắt chớp động. Hắn cùng với thế hệ Chu Tước hiện tại có chút thù oán, nếu Tư Đồ Nam thật sự là đệ nhị Chu Tước Tử năm đó, sau khi hắn tỉnh dậy liệu có trợ giúp cho thế hệ Chu Tước này không… … - Nghĩ cái gì thế?
 
Độn Thiên nhìn về phía Vương Lâm, hỏi.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát, nói :
 
- Tiên Di Tộc cùng với Chu Tước Tinh giao chiến, đệ nhị Chu Tước Tử này nếu như không chết, hắn có hiện thân trợ giúp cho thế hệ Chu Tước này hay không?
 
Độn Thiên cười ha hả, lắc đầu nói:
 
- Không nói vị tiền bối đệ nhị Chu Tước Tử kia còn ở trên nhân thế hay không, cho dù hắn còn sống, cũng sẽ không đi trợ giúp cho thế hệ Chu Tước này đâu. Hai người lúc đó không biết nhau, hơn nữa nghe nói đệ nhị Chu Tước Tử kia trời sinh tính kiệt ngạo, nếu đệ nhất Chu Tước Tử không có ân đối với hắn thì người này đã sớm rời bỏ Chu Tước Tinh đi chu du các tu chân tinh khác để tu luyện, nâng cao cảnh giới rồi.
 
Vương Lâm gật gật đầu, ánh mắt chợt lóe, hỏi :
 
- Chu Tước Tử đã có tất cả mấy đời rồi?
 
- Thế hệ Chu Tước này là đời thứ tám! Cũng là thế hệ mà ta coi không vừa mắt nhất.
 
Độn Thiên hừ nhẹ một tiếng, nói.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói :
 
- Tiền bối, theo lời ngươi nói vừa rồi thì tổ linh Tiên Di Tộc là vật gì vậy?
 
Độn Thiên lắc đầu, nói :
 
- Vật ấy ta cũng không biết, chỉ thấy trong điển tịch của tông phái ghi chép, năm đó đại chiến với Tiên Di Tộc đã từng xuất hiện tổ linh của tộc này. Chính tổ linh này mới khiến cho một số lượng lớn tu sĩ Vấn Đỉnh bên ta ngã xuống. Mà không nên nói dông dài nữa, sắp tới Chu Tước đại lục rồi, chúng ta phải mau chóng trở lại Luyện Hồn Tông để cho ngươi Anh Biến!
 
Độn Thiên nói xong, mang theo Vương Lâm tốc độ đột nhiên nhanh hơn, hướng ra xa bay nhanh đi.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận