Tiên Nghịch

Chương 637: Đạo nghĩa

Oán anh bên trong màn sương đen hiển nhiên là nghe được câu nói của Vương Lâm. Nhưng ánh mắt âm hàn của hắn cũng vẫn lộ ra oán khí, kiên trì cắn đầu ngón tay của Vương Lâm, dường như muốn đem oán khí mấy trăm năm qua nháy mắt buộc Vương Lâm phải cảm thụ.
 
Vương Lâm nhìn đứa nhỏ hồi lâu, than nhẹ một tiếng. Oán khí chui vào trong cơ thể hắn cũng không có ảnh hưởng gì, Nguyên thần lôi uy đảo qua sẽ hoàn toàn thanh trừ.
 
Trầm ngâm một lát, tay trái Vương Lâm bấm quyết, từng đạo cấm khí loé ra, dừng lại xung quanh màn sương mù, lập tức thu nhỏ lại khi Tiên vệ lui ra.
 
Đoàn sương mù không ngừng thu nhỏ lại, dần dần bị cấm chế phong ấn hoàn toàn.
 
Cuối cùng, tay phải Vương Lâm nhẹ nhàng cầm lấy đứa nhỏ đã bị cấm chế phong ấn này, đặt lên mi tâm, đặt vào trong Thiên nghịch không gian. Nguyên thần cũng phân ra một cỗ dung nhập vào trong Thiên nghịch, không ngừng xua đi oán khí.
 
- Đợi vi phụ đen những viêc vặt hoàn toàn xử lý sẽ bế quan xua đi oán khí cho con. Bình nhi, không cần gấp gáp!
 
Vương Lâm hạ giọng nói, tay phải chụp một cái vào hư không, lập tức đệ tử hồn của Tôn Hồn Phiên bị hắn nắm trong tay. Sau đó hắn xuất ra Tôn Hồn Phiên, ném vào bên trong.
 
- Độn Thiên sư phụ, đệ tử hồn đã được đệ tử thu hồi. Uy lực của Tôn Hồn Phiên sẽ tái hiện!
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía thành trì xa xa.
 
- Ra đi!
 
Vương Lâm bình thản nói.
 
Tôn Tích từ bên trong thành cẩn thận bay ra. Trận chiến vừa rồi hắn đã xem kỹ toàn bộ, trong lòng cực kỳ rung động. Bất kể là động tác độc ác của Liễu Mi, hay là sau đó Huyễn gia Lão Tổ đích thân tới đều khiến trong lòng hắn nổi lên sóng lớn ngập trời.
 
Lúc này đây đối mặt với Vương Lâm, bởi vì tu vi đã giảm xuống nhiều, không ngờ trong lòng hắn nổi lên sự kinh sợ và run rẩy.
 
- Tiền… tiền bối… Vương Lâm nhìn Tôn Tích, kiếm quang của phi kiếm dưới chân không ổn chứng tỏ hắn đang cực kỳ sợ hãi.
 
- Tôn huynh, không cần phải thế… Vương Lâm khẽ thở dài.
 
Tôn Tích trầm mặc, hướng về Vương Lâm ôm quyền, chua xót nói:
 
- Hứa… Hứa huynh, trước đó ba người chúng ta dấu diếm chính là vi muốn kéo ngươi tiến vào bên trong Hồn thuỷ, làm người thế tội cho ba người… Ta… - Thôi, việc này không cần nói nữa. Hai người Nhiễm gia Lão Tổ và Tiêu Dao hiện tại vẫn an toàn chứ?
 
Vương Lâm hạ giọng hỏi.
 
- Mấy trăm năm trước Nhiễm gia Lão Tổ đã sớm ly khai khỏi Nhiễn Vân Tinh, không biết là đi đâu nhưng chắc cũng không có vấn đề gì. Về phần Triệu Truyền Văn, người này không thể luyện ra phân thân nhưng hắn có một thần thông nào đó, có thể tách nguyên thần ra. Ta đoán hắn cũng đã sớm ly khai khỏi Nhiễm Vân Tinh!
 
Tôn Tích vội vàng nói.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát rồi lại chậm rãi nói:
 
- Ta đã thu của ngươi ba Tiên ngọc nên sẽ cố gắng hết sức. Sinh tử của hai người kia tạm thời không nói đến, những hậu nhân của họ ta sẽ bảo đảm được bình yên trong trăm năm, tộc hoả không bị diệt! Như thế cũng coi như là hết đạo nghĩa!
 
Tôn Tích vái một cái thật dài, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích nói:
 
- Hứa huynh, ta thay mặt hai người bọn hắn cảm tạ ngươi!
 
Nói xong, hắn hơi do dự, lại nói:
 
- Chỉ có điều Huyễn gia kia… Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn không trung, ánh mắt như có thể nhìn thấu tinh không, dừng lại trên Thiên Huyễn Tinh vậy. Hắn nói chắc như đinh đóng cột:
 
- Huyễn gia sẽ không tồn tại nữa!
 
Hắn nói không phải là tuỳ tiện, cũng không phải là không biết tự lượng sức, Mà là trong đầu hắn có một ý niệm điên cuồng. Vì giết Liễu Mi, hết thảy những ai ngăn cản thì đều thuộc loại người Vương Lâm phải giết!
 
Thân mình của Tôn Tích run lên, hắn có thể cảm nhận được từ trên thân thể Vương Lâm có một cỗ sát khí sắp sửa bùng nổ. Cỗ sát khí này dày đặc, một khi xuất hiện nhất định biến thiên địa trở thành một mảnh huyết sắc.
 
Tu vi của Tôn Tích giảm xuống nhiều lắm. Giờ phút này tâm thần hắn chấn động, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Vương Lâm.
 
Vương Lâm cúi đầu xuống nhìn Tôn Tích một cái, chậm rãi nói:
 
- Tu vi dưới Hoá Thần kỳ thì không cần cảm ngộ, chỉ cần linh lực đủ thì có thể thăng tiến. Hơn nữa trước đây bản tôn của ngươi đã tu luyện vô số năm, tự thân đã có cảm ngộ. Ta có thể giúp ngươi nâng cao tu vi đến Anh Biến hậu kỳ. Từ Hoá Thần kỳ trở lên, ngươi cần phải tự mình đột phá. Có như thế ngươi mới có cơ hội đạt tới Vấn Đỉnh kỳ, thậm chí cao hơn một tầng cũng hoàn toàn có thể.
 
Tôn Tích trầm mặc, cười khổ nói:
 
- Năm đó ta Vấn Đỉnh, cũng đã trải qua cửu tử nhất sinh. Thật sự ta cũng không có dũng khí lần nữa trải qua khảo nghiệm sinh tử đó nữa… Nhớ tới cánh cửa sinh tử lên Vấn Đỉnh, Vương Lâm than nhẹ nói:
 
- Ta không thể giúp ngươi nâng cao tu vi lên tới Vấn Đỉnh, nhiều nhất thì nhân khi tự thân ngươi còn đang có lĩnh ngộ, giúp ngươi đạt tới Anh Biến kỳ. Nhưng cũng cần phải có một viên Bát phẩm linh đan trợ giúp. Chỉ có điều như thế thì tu vi cả đời ngươi sẽ dừng tại đó, không có khả năng tiến thêm được nữa!
 
Năm đó khi còn ở Chu Tước Tinh, bởi vì Hồng Điệp được Chu Tước quốc nhìn trúng, Tuyết Vực quốc vì muốn được nâng cao lên Ngũ cấp tu chân quốc nên tông chủ cũng sử dụng loại phương pháp này nâng cao tu vi Hoá Thần kỳ lên Anh Biến. Nhưng cuộc đời này cũng không thể tiến thêm.
 
Lúc này đây Vương Lâm có Bát phẩm linh đan. Dưới sự không chế của hắn cũng sẽ không khiến cho cơ thể Tôn Tích không thể chịu đựng được dược lực.
 
Tôn Tích cắn răng một cái, quyết đoán nói:
 
- Hứa huynh, Tôn mỗ lựa chọn cách phía sau.
 
Vương Lâm không nói hai lời, tay phải nâng lên, một chỉ điểm lên trời. Lập tức thiên địa tối sầm lại, Đạo hoá Hoàng Tuyền vẫy vùng hiện ra, như hoá thành Hoàng Hà, quanh co khắp thiên địa.
 
Để nâng cao tu vi của Tôn Tích cần hấp thu đại lượng linh khí. Lấy khả năng của Vương Lâm, cũng không thể không thi triển thần thông mà có thể làm được. Chỉ có thể lấy Đạo niệm của bản thân để dẫn động mới có khả năng lay động thiên địa linh khí.
 
Đạo hoá Hoàng Tuyền được thi triển ra. Đạo của Vương Lâm dung nhập vào bên trong, hình thành một cỗ lực lượng cuồn cuộn. Giờ khắc này cả mặt đất rung chuyển. Những linh mạch toái vụn ở sâu bên dưới không ngừng ngưng tụ linh khí.
 
- Thức thứ ba của Đạo hoá Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền lực!
 
Vương Lâm ngâm khẽ, Hoàng Tuyền phía trên không trung lập tức truyền ra từng trận âm thanh ầm ầm. Cùng lúc đó, một lực hút khổng lồ từ bên trong dần dần lan tràn, cuối cùng trở nên cực hạn.
 
Toàn bộ mặt đất bỗng nhiên chấn động. Từng đạo linh khí từ các linh mạch tan vỡ bỗng nhiên từ dưới mặt đất dâng lên như một con du long. Ngay khi thoát lên nó lập tức bị Hoàng Tuyền hấp thu.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay trái hư không bắt lấy Tôn Tích, đưa vào trong Hoàng Tuyền rồi quát:
 
- Nhắm mắt, thổ nạp!
 
Đang ở trong Hoàng Tuyền, bên tai Tôn Tích truyền tới từng tiếng gào rít thê lương, tâm thần hắn run lên, vội nhắm hai mắt lại, toàn lực thổ nạp. Linh lực nồng đậm điên cuồng tiến vào trong cơ thể hắn.
 
Sau một lúc, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra một viên Bát phẩm đan dược, bóp nát phong sáp bên ngoài, lập tức một mùi hương nồng đậm từ nó phiêu tán ra. Hắn ném ra, quả đan dược này lập tức bay về phía Hoàng Tuyền. Đến giữa đường, đan dược này vỡ ra, hoá thành một làn khói nhẹ dung nhập vào trong Hoàng Tuyền.
 
Ba ngày sau, một tiếng thét dài từ trong Hoàng Tuyền của Vương Lâm truyền ra. Tôn Tích mở trừng hai mắt. Trong đôi mắt này loé ra thần quang. Thân mình hắn nhoáng lên một cái liền bước ra khỏi Hoàng Tuyền.
 
Hắn kinh ngạc nhìn đôi tay của mình, nguyên thần đảo qua, trên mặt lập tức lộ vẻ kích động. Hắn thở sâu, niềm vui sướng khi đã mất mà khôi phục lại tràn ngập toàn thân hắn.
 
Hắn hướng về Vương Lâm cúi đầu thật sâu, trầm giọng nói:
 
- Đại ân tái tạo của Hứa huynh, Tôn mỗ cảm kích vô cùng!
 
Ba ngày qua, Vương Lâm thuỷ chung vẫn khỗng chế Hoàng Tuyền. Lúc này Tôn Tích bước ra, Hoàng Tuyền cũng tiêu tan, hắn bình tĩnh nói:
 
- Tu vi của ngươi đã khôi phục tới Anh Biến trung kỳ nhưng cũng là cực hạn của ngươi. Ngươi không cần phải cảm ơn ta, chỉ là đạo nghĩa mà thôi!
 
Nói xong, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn không trung, hạ giọng nói:
 
- Nơi đây tạm thời giao cho ngươi, sau khi dàn xếp hậu nhân của ba nhà kia thì chờ ta trở lại!
 
Thân mình Vương Lâm bước về phía trước một cái, cả người đạp lên hư không, đi thẳng về phía chân trời.
 
Tầng tầng lớp lớp những cương phong không thể ngăn cản bóng dáng của Vương Lâm. Hắn giống như sao băng đột nhiên mọc ra từ trên mặt đất, rầm rộ lao lên, xuyên thấu Toả Tinh đại trận. Tinh La bàn hoá thành một đạo ngân quang, mang theo hắn thẳng tới Thiên Huyễn Tinh.
 
Vị trí của Thiên Huyễn Tinh đã ghi rõ ràng trong ngọc giản mà Tôn Tích đưa cho hắn.
 
Ngân quang hung hăng mang theo sát khí nồng đậm nhắm về hướng Thiên Huyễn Tinh lao tới!
 
Trong ngân quang, Vương Lâm khoanh chân ngồi đó. Trong ba ngày Tôn Tích khôi phục tu vi, ý niệm điên cuồng trong trái tim hắn buộc đầu óc phải thực thi. Giờ phút này hàn quang trong mắt hắn nồng đậm, lặng lẽ nhìn về phía trước.
 
- Huyễn gia ở Thiên Huyễn Tinh đã nhiều năm, thế lực cực kỳ phức tạp, rối rắm. Có điều ta cũng không tin trong gia tộc này có nhiều tu sĩ bước được vào bước thứ hai của tu đạo. Chắc rằng đến hôm nay cũng chỉ có một người mà thôi. Dù sao tu sĩ đạt tới bước thứ hai quả là quá mức ít ỏi.
 
Nếu là Huyễn gia Lão Tổ quyết bảo vệ Liễu Mi thì nhất định sẽ mời người tương trợ. Dù sao trên Thiên Huyễn Tinh này Huyễn gia cũng chỉ là một thế lực trong đó mà thôi.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận