Tiên Nghịch

Chương 336: Trận chiến với Hồng Điệp

- Tằng Ngưu!
 
Từ không trung phía trên một tiếng quát khẽ truyền đến.
 
Vương Lâm thân hình chuyển động, toàn thân bay lên giữa không trung, một đạo hồng quang sử dụng tốc độ cực nhanh nhanh chóng lao tới. Người còn chưa tới, một cỗ hàn khí lạnh như băng đã lập tức khuếch tán.
 
Hàn khí này hóa thành một hạt hình tròn bằng ngón chân cái, nhanh chóng biến hình, ở phía trước người Vương Lâm mười trượng, ngưng tụ hóa thành một tượng người băng khổng lồ.
 
Người khổng lồ này thân cao hơn mười trượng, gương mặt không chút biểu tình huy động nắm tay lớn vung lên, hướng về phía Vương Lâm đánh ra một quyền.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lên, thân hình lui về phía sau.
 
Tại đỉnh đầu người khổng lồ kia hồng quang chợt lóe, Hồng Điệp xuất hiện. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong miệng phun một cái, một đạo ánh sáng diễm lệ bay ra, hóa thành một đóa hoa hồng bằng tuyết dừng ở trước người Hồng Điệp.
 
Nàng hạ quyết tâm tuyệt không ham chiến với Tằng Ngưu, mà tốc chiến tốc thắng, lấy tốc độ nhanh nhất giết người này.
 
Theo một quyền đánh ra của người khổng lồ tuyết, tay trái Hồng Điệp nhẹ nhàng trích ra một mảnh của đóa hoa hồng hướng về phía trước ném đi. Lập tức cánh hoa bồng bềnh giống như chiếc thuyền trên biển, bay bay lắc lắc hướng về phía trước.
 
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, cánh tay phải phất lên, Cấm Phiên xuất hiện. Hắn phất Cấm Phiên , cấm khí lập tức biến ảo hóa ra thành hàng loạt con ác long đan xen vào nhau hình thành một nắm tay lớn màu đen oanh kích thẳng vào nắm đấm của người khổng lồ kia.
 
"Ầm" Tiếng nổ kinh thiên vang lên. Cây cổ thụ lâu năm phía dưới lập tức gãy rụng, thậm chí con mãng xà lớn kia cũng bị chấn động rớt xuống dưới, thân hình quay cuồng vặn vẹo trên mặt đất, trên người có bao nhiêu là vết máu thì đó là bấy nhiêu vết thương bị chấn động sinh ra.
 
Hai lực cực mạnh trùng kích vào nhau khiến cho người khổng lồ băng tuyết kia thân hình lập tức lui về phía sau một bước. Trên nắm tay hắn xuất hiện các vết nẻ trên da theo đó các khối băng từ phía trên rớt xuống giống như bông tuyết bay lượn.
 
Vương Lâm trong tay chấn động, cấm khí hóa thành nắm đấm lập tức sụp đổ, một cỗ lực đạo khổng lồ truyền đến bên trong Cấm Phiên, nghe rắc rắc mấy tiếng, trên Cấm Phiên xuất hiện vết rách.
 
- Đây là pháp bảo của Tuyết Vực quốc ta trải qua năm trăm năm chế tác, Băng thần. Tằng Ngưu, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, không nghi ngờ gì nữa!
 
Hồng Điệp ánh mắt lạnh lẽ lóe lên, cánh tay điểm một cái trong hư không, lập tức cánh hoa hồng đang bay múa kia lập tức biến hóa.
 
Từ cánh hoa hồng bay lượn giữa không trung, lập tức xuất hiện những sợi tơ mịn màng. Những sợi tơ này đan thành một cái lưới lớn, bỗng nhiên hướng về Vương Lâm vây tới.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe lên, ném Cấm Phiên trong tay đi, lập tức một tấm màn đen bỗng nhiên xuất hiện ở bốn phía. Đồng thời tay phải hắn vỗ túi trữ vật một cái, tiên kiếm trong tay lập tức hung hăng chém về phía trước.
 
Ngay tức khắc kiếm quang xuyên thấu qua tấm màn đen, chém lên trên cánh hoa.
 
- Ầm Trên cánh hoa lập tức xuất hiện vết rạn, nhưng không vỡ vụn. Vô số sợi tơ từ cánh hoa tiến đến, che phủ trời đất hướng về Vương Lâm chụp xuống.
 
Hồng Điệp hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, lại lấy ra một cánh hoa ném về phía trước. Đồng thời tay trái bấm quyết, đưa ngón tay ngọc điểm một cái. Lập tức cánh hoa này biến lớn, bỗng nhiên bay nhanh lên giữa không trung, hướng về phía Vương Lâm chụp tới.
 
Hồng Điệp không thu hề tay lại mà lại hái một cánh hoa nữa. Lúc này, nàng cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi lên trên cánh hoa. Lập tức vết máu trên cánh hoa chợt lóe lên, hóa thành chín thanh trường kiếm màu đỏ. Từng trận kiếm quang từ trên cánh hoa lóe ra, chín thanh kiếm điên cuồng hướng về phía Vương Lâm tấn công.
 
- Ba cánh hoa một lúc. Để ta xem ngươi có chết hay không!
 
Hồng Điệp vỗ vào thân mình của người băng tuyết khổng lồ một cái, hắn lập tức gào lên một tiếng, giẫm chân tiến về phía trước, tay phải khua lên từng trận gió, theo sát sau phi kiếm, hướng về Vương Lâm tấn công.
 
Mỗi lần hắn giẫm chân xuống đất, đều lưu lại trên mặt đất một cái hố rất sâu. Vô số cây đại thụ bị bẻ gãy, mặt đất rung lên ầm ầm, khắp nơi đều xuất hiện rất nhiều vết nứt lớn.
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên. Cuộc đời hắn đã chiến đấu nhiều, nhưng lần này có thể nói là cực kỳ hung hiểm. Khu Thú Quyển trên cổ tay hắn nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên sử dụng. Dù sao nơi đây là Chu Tước Quốc, hơn nữa hắn tin rằng cuộc chiến giữa hắn và Hồng Điệp chắc chắn sẽ có rất nhiều người quan sát, nếu để lộ quá nhiều sẽ gây bất lợi cho bản thân.
 
Đối mặt với những sợi tơ hồng che phủ trời đất, Vương Lâm hét lớn một tiếng, tiên kiếm trong tay điên cuồng chém về phía trước. Từng đạo kiếm quang phát ra tấn công những sợi tơ đỏ, cuối cùng xé rách một đường.
 
Vương Lâm đạp chân một cái, lập tức theo lỗ hổng kia thoát ra. Cùng lúc đó, hắn há miệng phun một cái. Từ trong miệng hắn bay ra một luồng khí đen, hóa thành một chiếc ấn lớn nhằm phía trên cánh hóa khổng lồ kia đập xuống.
 
Hắc ấn run lên, cánh hoa lập tức bọc lấy nó. Chỉ sau một lúc, chiếc ấn biến mất, hóa thành một bãi nước đen nhỏ giọt rơi xuống. Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, trong khoảnh khắc hắc ấn ngăn trở cánh hoa, thân mình chợt lóe lên hiện ra phía ngoài trăm trượng.
 
Đúng lúc này, chín thanh trường kiếm màu đỏ im hơi lặng tiếng mà đến, tốc độ nhanh như chớp. Vương Lâm lập tức vỗ túi trữ vật một cái, lập tức hai chiếc chuông bay ra va chạm với nhau, phát ra một đạo sóng âm.
 
Chín thanh trường kiếm bị sóng âm làm chậm lại một chút, nhưng lập tức lại bay nhanh mà đến.
 
Trong lúc đó,hai chiếc chuông vỡ vụn, lập tức bao lên người của Vương Lâm tạo thành một chiến giáp. Vương Lâm hét lớn một tiếng, thân mình lại nhoáng lên. Lúc này, hắn nhằm phía Hồng Điệp bay tới.
 
Chỉ có điều, thân mình hắn vừa xuất hiện, người băng tuyết khổng lồ dưới chân Hồng Điệp nắm tay lại, lập tức ầm ầm đánh ra một quyền. Quyền này so với lúc trước còn nhanh hơn gấp nhiều lần, gần như trong nháy mắt, đánh vào người Vương Lâm.
 
Thân mình Vương Lâm lập tức bị bắn về phía sau, bị chín thanh trường kiếm điên cuồng đâm vào. Ngay sau đó, trên không trung cánh hoa khổng lồ kia lập tức chụp xuống bọc kín người Vương Lâm, không để lộ một khe hở nào.
 
Hồng Điệp hai mắt lóe lên sát khí, quát :
 
- Tằng Ngưu, chết đi!
 
Tay trái nàng bấm quyết, điểm xuống dưới một cái. Trên không trung, từ trong cánh hoa đang bọc lấy Vương Lâm lập tức truyền ra mấy tiếng bang bang.
 
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một luồng khí đen từ bên trong phát tiết ra, cánh hoa đang bọc lấy Vương Lâm lập tức rung động. Hồng Điệp mặt biến sắc, một đạo kiếm quang hùng hậu như có thể khai thiên lập địa từ bên trong điên cuồng lóe ra.
 
Cánh hoa bị chém đứt làm hai. Vương Lâm từ bên trong chậm rãi đi ra.
 
Dải lụa buộc tóc trên đầu hắn bị đứt, một mái tóc đen không gió mà bay. Hai mắt hắn thoáng hiện từng trận khí lạnh ngợp trời, nhìn về phía Hồng Điệp giống như đang nhìn một người đã chết.
 
Linh đang chiến giáp trên người hắn nhiều chỗ vỡ vụn. Phía sau hắn, chín thanh trường kiếm màu đỏ cũng toàn bộ vỡ tan.
 
- Hồng Điệp, cuộc chiến bây giờ mới bắt đầu. Nãy giờ chỉ để làm nóng người mà thôi!
 
Vương Lâm thanh âm trầm thấp, chậm rãi nói.
 
Hồng Điệp nhìn chằm chằm Vương Lâm, tay trái còn lại sáu cánh hoa hồng đang muốn thi triển.
 
- Hồng Điệp, ngươi nhìn xem đây là cái gì?
 
Vương Lâm khóe miệng tươi cười lộ vẻ tà dị, trong tay cầm một vật. Vật này trông như một hòn đá có hình dạng như một cái kén, bên trên lóe ra một đám ký hiệu đạo pháp.
 
Tay phải Vương Lâm đập lên trên một cái, lập tức ký hiệu trên mặt lóe ra sáng ngời.
 
Sắc mặt Hồng Điệp lập tức trắng bệch, giữa lông mày hiện lên một làn khí đen. Nàng lạnh lùng nói :
 
- Tằng Ngưu, kia là cái gì!
 
- Một cánh tay mà thôi!
 
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, tay phải vỗ lên trên, lập tức cái kén đá này vỡ vụn. Một đám đá vụn rơi xuống, phía trong lộ ra một cánh tay đen kịt vô cùng khô héo.
 
Cầm cánh tay gãy trong tay, Vương Lâm nhìn về phía Hồng Điệp, tà dị cười nói :
 
- Hồng Điệp, ngươi nhìn cánh tay này có quen không?
 
Hồng Điệp thân mình run lên, nhìn chằm chằm cánh tay kia. Sau đó nhìn mạnh về phía Vương Lâm, khí lạnh trong mắt đã đạt tới cực điểm.
 
- Tằng Ngưu, ngươi là tên đê tiện!
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, cười ha ha, sau đó lập tức âm trầm nói :
 
- Ta đê tiện? Ngày đó ở tiên giới, ta với ngươi không thù không oán, ta cũng không trêu chọc ngươi, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác đưa ta vào chỗ chết. Cho tới bây giờ, ta vẫn chưa biết là vì sao.
 
Ngươi giết ta như thế, ta cũng không thể phản kháng sao?
 
Hồng Điệp sắc mặt âm trầm, không nói lời nào, tay ngọc điểm lên trên đóa hoa hồng một cái. Lập tức sáu cánh hoa trên đóa hoa này đều tách ra.
 
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, không chút do dự vỗ túi trữ vật lấy ra một cây cờ đen cầm trong tay. Vật này là một Cấm Phiên chỉ còn thiếu một đạo cấm chế là có thể gọi thiên kiếp tới.
 
Hắn khẽ động tay trái phía trước thân người, lập tức một đạo cấm chế xuất hiện. Bỗng nhiên Cấm Phiên này chấn động, phía trên dâng lên một luồng khí chói mắt.
 
Hồng Điệp biến sắc, tay ngọc nhanh chóng bắt quyết, trong miệng truyền ra vài tiếng chú ngữ phức tạp khó hiểu. Lập tức, sáu cánh hoa kia bay đi rất nhanh, trong tiếng bang bang, hóa thành sáu nữ tử mặc quần áo màu đỏ.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận