Tiên Nghịch

Chương 449: Vấn đạo

Trong khi Vương Lâm đang cân nhắc, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, thân mình lập tức lùi ra sau trăm trượng, tập trung nhìn vào bên trong màn sương.
 
Chỉ thấy màn sương phía trước cứ như bị một bàn tay vô hình khuấy động, từ chính giữa phân làm hai, tản ra hai bên. Cùng lúc đó, một thanh niên mặc áo choàng lụa màu đen từ bên trong ung dung bay ra. Người này tướng mạo tầm thường, ánh mắt bình tĩnh, quét mắc liếc Vương Lâm một cái, bình thản nói:
 
- Có thông điệp không?
 
Giọng điệu hắn tuy bình thản, ánh mắt tuy bình tĩnh, cả thân người mặc dù làm cho người khác cảm thấy xấu xí, nhưng trên hết, trong mắt người này kỳ dị phát ra một luồng khí tức cuồng ngạo còn hơn cả ngạo ý trên thân thể.
 
Cái ngạo mạn của hắn không cần phải thể hiện ra mà thật sự đã ăn sâu vào trong xương tủy.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, lắc đầu nói:
 
- Không có!
 
Thanh niên kia sắc mặt như thường, không có chút biến đổi, nói:
 
- Có được mời không?
 
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, vẫn lắc đầu như cũ.
 
Thanh niên kia nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói:
 
- Không có thông điệp, không có lời mời. Xin hãy rời khỏi!
 
Nói xong hắn xoay người, đi vào trong màn sương, phía sau hắn, màn sương dần dần khép lại.
 
- Mời ta là Thiên Vận Tử tiền bối!
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói.
 
Thanh niên kia dừng chân lại, xoay người, nhìn Vương Lâm, ánh mắt trở nên cổ quái. Ít lâu sau, hắn bỗng nhiên nói:
 
- Ngươi đến từ Chu Tước Tinh?
 
Vương Lâm ngẩn ra, liếc nhìn người này một cái, gật gật đầu.
 
Thanh niên kia khóe miệng mỉm cười cổ quái, vung tay phải lên, sương mù bốn phía lập tức cuộn lên dữ dội, giống như xúc tu của giao long liên kết với nhau tạo ra từng trận gào thét xé gió, lập tức hướng về Vương Lâm phóng tới.
 
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, thu hồi ngân long Tinh La Bàn, bước về phía trước. Chỉ thấy những xúc tu của giao long này trong nháy mắt đã xông đến Vương Lâm, lập tức dung nhập với nhau ở trước người Vương Lâm. Chỗ hắn vừa bước tới bỗng nhiên hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh.
 
Một bước này của Vương Lâm đã giẫm lên trên chuôi kiếm.
 
- Đa tạ!
 
Vương Lâm thần sắc như thường, bái tạ.
 
Thanh niên kia ánh mắt lại càng kỳ quái nhìn Vương Lâm, sau đó ánh mắt hắn nhìn thanh kiếm dưới chân Vương Lâm, ôm quyền, nói:
 
- Tiến vào đi, Thiên Vận Tử tiền bối đã chờ ngươi đã lâu!
 
Người này nói xong, chỉ thấy màn sương xanh kia lập tức tản ra, hình thành một thông đạo rất dài, chạy thẳng vào sâu bên trong.
 
Vương Lâm thân mình khẽ động, thanh kiếm dưới chân hắn chợt lóe lên, đưa Vương Lâm hướng về Thiên Vận Tinh phía xa bay tới.
 
Trong khi bay, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm.
 
Người này biết được ta đến từ Chu Tước Tinh, còn nói Thiên Vận Tử tiền bối đã chờ ta lâu ngày, phải chăng Thiên Vận Tử tiền bối biết được thiên địa thần thông, tính được ta sắp đến… Nếu đúng như vậy, bản lãnh của tiền bối có thể nói là thông thiên.
 
Trong khi Vương Lâm trầm ngâm, thanh kiếm dưới chân hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về phía Thiên Vận Tinh bay đi.
 
Ít lâu sau, Thiên Vận Tinh trong mắt Vương Lâm càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần, cả người hóa thành một đạo thanh quang xuyên qua khoảng không tiến vào Thiên Vận Tinh.
 
Gió mạnh như một lưỡi dao sắc quét vào mặt. Tuy nhiên thanh kiếm dưới chân Vương Lâm cũng tỏa ra từng luồng thanh quang dịu dàng khiến cho gió mạnh được giữ ở một mức độ nhất định.
 
Cả người Vương Lâm được thanh quang bao phủ, lóe lên xuyên qua gió mạnh tiến vào Thiên Vận Tinh.
 
Ở giữa không trung, Vương Lâm thả mắt nhìn xuống. Khắp nơi trên mặt đất đều bị một loài thực vật màu tím bao phủ, loài thực vật này có lá cây to, lay động theo gió, truyền ra từng trận tiếng động rầm rầm.
 
Một cảm giác xa lạ dâng lên trong tim Vương Lâm, Hắn than nhẹ một tiếng, thanh quang dưới chân lóe lên, hướng về phía xa bay đi.
 
Trường kiếm do màn sương xanh hóa thành không phải do Vương Lâm khống chế, mà tự động bay đi, nó mang theo Vương Lâm bay nhanh mà đi. Quãng đường đến Thiên Vận Tông không xa lắm, chỉ sau ba nén hương, Thiên Vận Tông đã xuất hiện ở trước mắt Vương Lâm.
 
Vương Lâm ánh mắt chớp động, thân mình từ trên thanh kiếm nhảy xuống, đứng trên mặt đất. Thanh kiếm kia chợt lóe lên rồi biến mất.
 
Thiên Vận Tông ở giữa một vùng đất hồng hoang phía đông của Thiên Vận Tinh.
 
Thập Vạn Đại Sơn bị bao phủ dày đặc, tràn ngập mây mưa sương mù, từ xa nhìn lại giống như bị một chiếc khăn che mặt, làm cho người ta không thể thấy rõ diện mạo.
 
Một tòa cung điện rất lớn lơ lửng ở giữa không trung, lẳng lặng sừng sững tỏa ra kim quang dịu dàng.
 
Ở dưới cung điện là hàng loạt những khối đá tạo thành những bậc thềm lơ lửng uốn lượn trực tiếp hạ xuống bên trong ngọn núi lớn phía dưới.
 
Nơi đây chính là sơn môn bên ngoài Thiên Vận Tông.
 
Lúc này, từng đạo kiếm quang từ trong Thiên Vận Tinh không ngừng bay qua bay lại, tới lui cực kỳ náo nhiệt.
 
Vương Lâm đứng ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, nhìn cung điện lơ lửng giữa không trung ở phía xa, lẳng lặng hồi lâu, hít sâu, nâng chân bước về phía trước.
 
Cả người hắn hóa thành một đạo bạch quang, chợt lóe lên bay nhanh về phía trước.
 
Không lâu sau, Vương Lâm đi tới phía trên một ngọn núi lớn. Đang lúc hạ xuống bỗng nhiên thần sắc hắn khẽ động, thân mình dừng lại, lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía xa xa.
 
- Người đang đến hãy dừng lại!
 
Một thanh âm nhẹ nhàng từ xa theo hư không truyền lại. Thanh âm này rất nhẹ, không có một chút nóng giận, truyền vào tai nghe không ra là nam hay nữ.
 
Vương Lâm cung kính ôm quyền, cất cao giọng nói:
 
- Vương Lâm từ Chu Tước Tinh đến bái kiến Thiên Vận Tử tiền bối!
 
- Vương Lâm, tôn giả đại nhân đã biết được việc ngươi đến đây. Nhưng muốn gia nhập Thiên Vận Tông ta, cho dù là đệ tử tầm thường cũng phải qua Tam Quan Chi Lễ. Ngươi có chấp nhận không?
 
Vương Lâm vẻ mặt nghiêm túc, không trực tiếp trả lời mà hỏi:
 
- Không biết tam quan là những cửa gì?
 
Cửa thứ nhất là Nhân Giá Quan, cửa này khảo nghiệm đạo tâm của ngươi. Cửa thứ hai là Địa Chi Quan, khảo nghiệm bản lãnh của ngươi. Cửa thứ ba là Thiên Chi Quan, khảo nghiệm ý cảnh của ngươi! Chỉ có qua được ba cửa này thì ngươi mới có đủ tư cách trở thành đệ tử của Thiên Vận Tông! Ngươi có dám không?
 
Thanh âm kia trước sau vẫn bình thản, từ từ truyền đến, không có một chút nóng giận.
 
Tiếng nói vừa dứt, hàng vạn đạo tinh quang từ hư không bốn phía lập tức lóe ra, nhanh chóng ngưng kết với nhau thành một vòng sáng hình bầu dục.
 
Vòng sáng này bay trước người Vương Lâm.
 
Vương Lâm mỉm cười, thong dong nói:
 
- Có gì không dám!
 
Nói xong, hắn bước về phía trước, trực tiếp bước vào bên trong vòng sáng.
 
Phía trên một ngọn núi lớn bên trong Thiên Vận Tông có một cây bồ đề.
 
Tán cây này rất lớn, từ xa nhìn lại giống như một cái ô cực lớn, làm cho người ta nhìn thấy liền dâng lên một cảm giác sùng bái.
 
Lúc này, bên dưới cây đại thụ có ba người đang đứng.
 
Người đứng trước là một lão già, người này mặt mũi hiền lành, đầu bạc phất phơ, nhưng trông cũng không có vẻ già lắm, ngược lại có cảm giác hai mắt người này so với một vài người tráng niên lại càng sáng hơn.
 
Nhất là lông mày cứ như hai con bạch long từ đuôi mắt rủ xuống, theo gió thổi qua chậm rãi đung đưa.
 
Ánh mắt hắn nhìn ra xa, lộ ra một vẻ sâu sắc.
 
Có hai người cung kính đứng phía sau hắn. Hai người này thoạt nhìn ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, trong đó có một người vẻ mặt tươi cười, nhìn qua cực kỳ hiền lành. Người còn lại vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, đứng ở đó không hề nhúc nhích.
 
- Sư tôn, người này chẳng qua chỉ là ký danh đệ tử, cần gì phải qua ba cửa ải nhập môn?
 
Người có vẻ hiền lành liếc nhìn lão già đứng trước, thấp giọng nói.
 
Lão già ánh mắt như điện, nhìn vào khoảng không phía xa, ít lâu sau, từ từ nói:
 
- Đây là người mà năm đó vi sư động lòng, có ý muốn thu nhận. Qua mấy trăm năm có thể đạt tới được bản lãnh như thế này quả là không đơn giản!
 
Nam tử vẻ mặt hiền lành kia, mỉm cười, nói:
 
- Có thể lọt vào mắt của tôn sư, đó chính là phúc phận của hắn.
 
- Nếu hắn qua được ba cửa ải, hãy dẫn hắn tới Tử Vân Các!
 
Lão già lại thoáng nhìn vào khoảng không, thân mình khẽ động, bước về phía trước, biến mất tại chỗ.
 
Người có tướng mạo hiền lành cùng với thanh niên vẻ mặt lạnh như băng hai người đồng thời vâng mệnh, cúi đầu cung kính tiễn lão già rời khỏi.
 
- Tử Vân Các… Thú vị!
 
Thanh niên vẻ mặt lạnh như băng kia khóe miệng cười lạnh, nói.
 
- Chu sư đệ, tại sao lại thú vị?
 
Người hiền lành kia xoay người nhìn thanh niên họ Chu.
 
- Đại sư huynh, huynh đang thử đệ phải không? Tử Hệ Các đâu phải là nơi những ký danh đệ tử tầm thường có thể đến. Huynh ở Tử Thiên Các, đệ ở Tử Mộng Các, đều là những nơi chỉ có đệ tử chân chính của sư tôn mới có thể ở! Chỉ sợ dùng không được bao lâu, Tử Vân Các ngày trước sẽ đổi tên thành Tử Lâm Các mới đúng!
 
Thanh niên họ Chu lạnh lùng nói.
 
Người có vẻ mặt hiền lành kia mỉm cười nói:
 
- Vương Lâm này cũng thật sự tài giỏi, có thể làm sư phụ động lòng thu làm đồ đệ cũng là hợp lý. Sư huynh đệ chúng ta lại có thêm một người chẳng phải là chuyện vui hay sao.
 
- Đại sư huynh không nên nghĩ một đằng nói một nẻo mới phải!
 
Thanh niên họ Chu hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo, xoay người rời khỏi.
 
Giờ phút này chỉ còn lại một mình thanh niên hiền lành. Hắn bình thản nhìn về phía xa xa, ánh mắt lộ ra một vẻ khó hiểu, nhẹ giọng lẩm bẩm:
 
- Tử Vân Các… Sự sắp xếp của sư tôn thật sự rất thú vị… Tôn Vân sư đệ à, xem ra tấm lòng sư tôn đối với ngươi thật sự không còn chút nào… …
 
Lại nói đến Vương Lâm sau khi bước vào trong vòng sáng, trước mắt lóe lên hiện ra ở một nơi trắng xóa.
 
Nơi này liếc nhìn không thấy biên giới cứ như tồn tại trong hư vô. Đứng ở nơi đây, một cảm giác cô độc không tự chủ được dâng lên trong lòng.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, cảm giác cô độc trong lòng lập tức bị quét sạch.
 
- Rất thú vị, lúc này không ngờ có thể khiến cho tâm niệm biến đổi!
 
Vương Lâm nhìn bốn phía, thần thức đảo qua, điên cuồng quét ngang ra bốn phía.
 
Với thần thức Anh Biến Sơ Kỳ của hắn quét qua, phạm vi mấy vạn dặm lập tức thấy được rõ ràng.
 
- Cửa thứ nhất, khảo nghiệm đạo tâm. … Vương Lâm trầm ngâm ít lâu.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa xuất hiện một thân ảnh lờ mờ, hướng về Vương Lâm từng bước một đi tới.
 
Vương Lâm tập trung nhìn, thân mình không động đậy.
 
Thân ảnh kia dần dần tiến đến gần, lộ ra một dung nhan xinh đẹp, nàng chính là Lý Mộ Uyển.
 
Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, khóe miệng mỉm cười vui vẻ, làn mỗi khẽ động, nhẹ nhàng nói cái gì đó, nhưng Vương Lâm một chút cũng không thể nghe thấy được.
 
Ít lâu sau, Lý Mộ Uyển trên mặt lộ vẻ lo lắng, lại tiến lên vài bước.
 
Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, hạ giọng nói:
 
- Đây là cửa thứ nhất sao… đúng là sự biến hóa của đạo tâm, nhưng thế này… Vương Lâm than nhẹ, hai chân bước về phía trước, cả người hóa thành một đạo bạch quang trực tiếp đi tới bên người Lý Mộ Uyển, vòng tay qua eo Lý Mộ Uyển, cười nói:
 
- Đạo tâm… Đạo tâm… Lý Mộ Uyển khóe miệng mỉm cười, cùng với Vương Lâm dần dần biến mất… … Dưới cây bồ đề bên trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành lúc này khẽ a một tiếng, hai mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
 
- Nếu không phải sư tôn nhìn lầm người, thì người này cũng là đại trí tuệ! Người bình thường khi vào cửa thứ nhất này sẽ có hai loại biểu hiện, nếu không tĩnh tâm tránh né thì cũng cưỡng chế giải trừ, người này cũng thật là thú vị, không ngờ lại tiến lên vấn đạo!
 
- Thú vị! Cách làm của người này so với Tôn Vân sư đệ năm đó giống nhau y hệt! Tuy nhiên Tôn Vân sư đệ kiên trì được sáu mươi bảy ngày, không biết Vương Lâm này sẽ kiên trì được mấy ngày!
 
Thanh niên vẻ mặt hiền lành kia xoa cằm, khóe miệng mỉm cười một cách khó hiểu.
 
Ánh mắt hắn trước sau vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong lại hiện lên một vẻ kỳ dị.
 
Ba cửa ải nhập môn của Thiên Vận Tông chính là do Thiên Vận Tử đích thân bố trí ra, phá vỡ hư không để lấy chỗ tạo ra ba cửa ải.
 
Chỉ cần qua được ba cửa ải này thì sẽ có đủ tư cách trở thành đệ tử của Thiên Vận Tông. Đây là một quy tắc sắt đá, bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi.
 
Giờ phút này, bên trong Nhân Chi Quan là một bức màn mông lung như sa mạc che phủ trời đất. Ở sâu bên trong lại có một nơi giống như bồng lai tiên cảnh.
 
Ở nơi này chim hót líu lo, hàng liễu rủ bóng, thi thoảng lại có vài tiếng chó sủa, nhưng cũng không làm mất đi sự yên tĩnh của nơi này, chỉ giống như là tiếng đánh thức giấc ngủ nhẹ nhàng, từng tiếng động chậm rãi vang vọng.
 
Chốn bồng lai tiên cảnh này là một sơn thôn, trong sơn thôn tuy không nhiều người lắm, nhưng đều là láng giềng qua nhiều thế hệ, sống với nhau rất hòa thuận.
 
Ngôi nhà thứ ba ở phía bắc thôn là một ngôi nhà đơn độc, tuy đơn sơ nhưng nhìn vào cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Chỗ cửa vào có mấy ngọn mao vĩ thảo nở hoa màu hoàng kim điểm xuyết thêm vào đó một chút sắc xuân.
 
Bên trong sân, có một đám củi khô được xếp chỉnh tể, chất chồng như một ngọn núi nhỏ, một vài cái ghế gỗ đặt ở xung quanh, một bên còn có một cái bàn mặt bằng gỗ, trên bàn có đặt ấm trà và chén trà.
 
Lúc này, một lão già mặt đầy nếp nhăn ngồi trên ghế thưởng thức trà, người này tuy đầu đã bạc trắng nhưng không có vẻ gì là già. Sau khi hắn cầm chén trà uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn vào trong nhà.
 
Ở đó, một đồng tử đang cầm một con dao khắc nhỏ, cúi đầu khắc lên một mảnh gỗ màu đỏ.
 
Ánh mắt lão già lộ ra một vẻ hiền lành mỉm cười, nhìn đồng tử kia, thần thái cực kỳ thanh thản.
 
Ít lâu sau, đồng tử kia nhíu mũi, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt lão già, lập tức chạy nhanh vài bước đến bên người lão già, thanh âm non nớt nói:
 
- Ngươi rốt cuộc là ai?
 
Lão già đặt chén trà xuống, xoa đầu đồng tử, cười nói:
 
- Ngươi nói ta là ai, ta chính là người đó… Đồng tử đang muốn nói chuyện, lúc này một thanh âm nghiêm túc bỗng từ trong nhà truyền ra:
 
- Hổ con, đừng quấn lấy gia gia ngươi nữa, điêu khắc đi!
 
Theo thanh âm này, một người đàn ông trung niên vén tấm rèm từ trong nhà đi ra.
 
Đồng tử không quay đầu lại mà hít sâu, nhìn chằm chằm lão già một lát rồi xoay người trở lại vào trong nhà, tiếp tục điêu khắc, nhưng ánh mắt hắn, cũng lộ ra một vẻ vô cùng nghi hoặc.
 
Người đàn ông kia trừng mắt liếc nhìn đồng tử một cái, đi tới bên người lão già, ngồi ở một bên, đưa cho lão già một chén trà nóng, nói:
 
- Cha, con muốn lên núi một chuyến… Lão già trước sau vẫn hiền lành nhìn đồng tử kia, sau khi nghe người đàn ông trung niên nói, hơi gật đầu, rồi không nói gì nữa.
 
- Đi lên núi làm gì?
 
Tiếng một người phụ nữ từ ngoài cửa lớn truyền vào. Chỉ thấy một lão phu nhân đầu bạc cầm trong tay xách một giỏ rau xanh, đi vào trong nhà. Người đàn ông trung niên vội vàng đứng dậy, đi đến nhận lấy rau xanh, nói:
 
- Mẹ, con nghe Nhị Ngưu ở thôn đông nói, ngọn núi gần đây nhất không yên ổn, có cọp. Chúng ta tìm lấy vài người cùng đi đến đó xem, nếu may mắn sẽ kiếm được một tấm da hổ lớn làm áo.
 
Lão phu nhân kia hé miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng liếc mắt nhìn lão già vẫn thủy chung nhìn cháu nội kia một cái, thở dài, lắc đầu không nói.
 
Ngày này qua ngày khác, người đàn ông trung niên kia sau khi ra đi, thủy chung không có trở về.
 
Lão phu nhân nhớ con đến sốt ruột, ngày đêm chờ đợi. Cuối cùng cũng chờ đến lúc nhận được một thi thể không trọn vẹn, quá đau khổ mà ngất đi, không còn tỉnh lại nữa.
 
Bên trong sân, từ đó về sau chỉ còn lại hai ông cháu.
 
Đồng tử kia luôn cặm cụi điêu khắc, lão già kia trước sau vẫn ở một bên chăm chú nhìn.
 
- Ngươi đã điêu khắc xong chưa?
 
Một ngày nọ, lão già nhẹ giọng hỏi.
 
- Chưa, tượng điêu khắc này rất khó, làm thế nào cũng không thể xong được… Đồng tử kia ngẩng đầu bình tĩnh nhìn lão già nói.
 
- Đây là lần thứ mấy?
 
Lão già trầm mặc ít lâu, sau đó nói khẽ.
 
Đồng tử ngẩng đầu nhìn lão già, bình thản nói:
 
- Lần thứ tám mươi ba, lần tiếp theo cũng không còn bao lâu nữa.
 
- Còn chưa muốn chấm dứt sao?
 
Lão già thở dài than vãn.
 
Đồng tử ngẩng đầu nhìn không trung, ít lâu sau lắc đầu nói:
 
- Vì sao phải chấm dứt, cuộc sống như vậy rất tốt… ngoại trừ rốt cuộc không biết ngươi là ai!
 
- Luân hồi vô định, mỗi một sự việc xảy ra đều là cố định, không hề biến đổi, ngươi biết mọi người đã đi thì sẽ không trở về, ngươi đã trải qua vô số những việc như vậy mà vẫn chưa thể nhìn thấu được sao? Rốt cuộc là ngươi đang làm gì?
 
Lão già cầm chén trà đặt ở trên môi, trước sau vẫn chưa uống.
 
Đồng tử thu ánh mắt nhìn lên bức tượng điêu khắc gỗ trong tay, hồi lâu sau hạ giọng nói:
 
- Nên kết thúc… không… Dưới cây bồ đề bên trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành lúc này vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không phía xa, trong mắt hiện lên một vẻ âm trầm.
 
- Tám mươi ba ngày… Người này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ! Năm đó Tôn Vân sư đệ cũng chỉ kiên trì được sáu mươi bảy ngày mà thôi, ba cửa ải nhập môn nói là khảo nghiệm, nhưng thực tế dù có đủ phẩm chất tu đạo thì cũng phải có cơ duyên rất lớn! Ba cửa ải này, một người cả đời chỉ trải qua một lần, là do sư tôn đại nhân hao phí rất nhiều tâm huyết bố trí ra! Vương Lâm này không ngờ có thể ở trong cửa thứ nhất tám mươi ba ngày. Người này… không thể lưu lại!
 
Vẻ mặt hắn càng thêm âm trầm, ánh mắt lấp loáng khó hiểu. Ít lâu sau, hắn hai tay bấm quyết, từng luồng ánh sáng bảy màu từ trên tay không ngừng lóe ra, phát ra màu sắc rất đẹp mắt.
 
- Tiểu sư đệ tương lai, để sư huynh trợ giúp ngươi một phen!
 
Người này nói xong, hai tay điểm về phía trước, luồng ánh sáng bảy màu lập tức từ trên tay phóng ra, biến mất vào trong hư vô.
 
Trong Nhân Chi Quan, đồng tử kia vẫn cúi đầu điêu khắc. Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy một luồng ánh sáng bảy màu từ trên không trung đột nhiên xuất hiện, tỏa ra hào quang rực rỡ.
 
Hào quang này vô cùng bá đạo, chỗ bị chiếu vào cứ như băng tuyết bị bàn ủi nóng bỏng đặt lên, những tiếng chim hót ở nơi bồng lai tiên cảnh này lập tức biến mất.
 
Hương hoa không còn tràn ngập nữa.
 
Nhà cửa trong sơn thôn lập tức tiêu tan không còn, hóa thành từng đám sương trắng tản ra bốn phía, dần dần càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng mơ hồ.
 
Từng căn nhà bị hào quang chiếu rọi, toàn bộ biến mất. Cuối cùng chỉ còn lại một mình căn nhà thứ ba ở phía bắc.
 
Ánh mắt đồng tử lộ ra một vẻ kỳ dị, nhìn chằm chằm luồng sáng bảy màu, vung mạnh dao khắc trong tay lên, xuất ra một đạo ngân quang chói mắt hướng thẳng đến luồng sáng bảy màu.
 
Một tiếng vang long trời lở đất bỗng nhiên từ trên không truyền ra, ầm ầm một trận, đánh tan sự mông lung khắp bốn phía.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận