Tiên Nghịch

Chương 1127: Chưởng Tôn

Vương Lâm cầm lấy ngọc giản rồi cẩn thận đảo thần thức qua.
 
- Ba năm đã trôi qua… Nhị sư đệ chết, Lão Tam cũng chết… Bọn họ trở thành Mê Thất Giả, lúc nào cũng phiêu diêu và mê man đi lại trong thế giới này… Bốn ngày trước ta nhìn thấy bọn họ, nhưng họ đã không còn nhận ra ta, đi qua bên cạnh ta… Ta không thể để cho mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, ta muốn tìm ra biện pháp.
 
- Năm thứ sáu kể từ khi ta đến đây tìm được một khối ngọc giản, trên đó có ghi lại Tuế Nguyệt Cấm Chế. Ta nhất định phải học được nó… - Sư thúc đi, hắn đi đến vị trí sâu nhất bên trong, hắn nói với ta ở trong đây có một âm thanh kêu gọi… Lúc đó ta đã ở đây được mười một năm… Ta vẫn mày mò về Tuế Nguyệt Cấm.
 
- Không biết đã trải qua bao lâu… Có lẽ là ba mươi năm, bắt đầu xảy ra những đợt tấn công của Minh Chí Giả, ta rõ ràng nhìn thấy sư thúc trong đám người bọn họ… Bọn họ mang đi Lục sư đệ, Ngũ sư đệ, Thập sư đệ.
 
- Cuối cùng ta cũng hiểu rõ được Tuế Nguyệt Cấm, lúc đó ta cùng với những đồng môn còn sót lại bố trí một đại cấm chế Tuế Nguyệt Cấm chính thức trong sơn cốc. Cửu sư đệ đã hy sinh tuổi thọ của mình để gia cố dấu vết trận pháp này. Trước khi chết ta đã đồng ý với hắn, mang hài cốt của hắn về đặt ở Phá Thiên Tông… Ta đồng ý, nhưng ta có thể làm được sao?
 
- Có Tuế Nguyệt Cấm bảo hộ, sơn cốc này đã là nhà của ta… Nhưng ta không tìm được tình cảm ấm áp của gia đình, nếu có cũng chỉ là trơ mắt nhìn những gương mặt quen thuộc dần dần trở nên xa lạ. Ta không thể tiếp tục sống như vậy được nữa, ta phải nghĩ biện pháp, ta muốn cứu bọn họ.
 
Vương Lâm trở nên trầm tư, hắn ngẩng đầu nhìn bộ hài cốt trước mặt, nội dung của khối ngọc giản trong tay đến đây là kết thúc. Lúc này ánh mắt của hắn lại chuyển lên khối ngọc giản thứ hai, hắn vươn tay nhặt lên rồi tiếp tục đảo thần thức qua.
 
- Một trăm năm, nơi đây không có ngày đêm, nên cũng không thể tính toán thời gian rõ ràng. Nhưng ta có thể thông qua cường độ của trận pháp Tuế Nguyệt Cấm để phán đoán được, một trăm năm trôi qua nhưng ta cảm thấy giống như một ngàn năm… Mười ba đệ tử bị phá hủy thân thể, đạo tiêu tán… Bọn họ không thể chịu đựng nổi cuộc sống như trong nhà ngục thế này nữa rồi.
 
- Đám người còn lại bên cạnh ta nếu không phải trở thành Mê Thất Giả thì cũng là Minh Chí Giả. Lúc này chỉ còn lại ba người chính là ta, Thập Lục sư đệ và Tứ sư thúc. Ta biết rõ đám người chúng ta là tội nhân, có lẽ đây chính là trừng phạt, nhưng ta không cam lòng! Không bao giờ cam lòng! Hôm nay sẽ vĩnh viễn là một ngày ta không thể quên, lần đầu Nghịch Hành giả xuất hiện, Tứ sư thúc đã biến thành Nghịch Hành giả… - Ta từ trong đám Mê Thất Giả mang về Nhị sư đệ, Tam sư đệ và tất cả đồng môn… Ta tiến vào một chỗ rất sâu trong dãy núi, từ trong sương mù dày đặc lại tìm được Ngũ sư đệ và Lục sư đệ đã trở thành Minh Chí giả mang trở về. Ta lại đi vào một chỗ rất sâu, con đường đó ra rất quen thuộc… Ta tìm được Nhị sư thúc rồi đem người trở về.
 
Khối ngọc giản này đến đây là kết thúc, Vương Lâm kinh ngạc buông ngọc giản trong tay ra. Những lời nói vừa rồi làm hắn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó lại cầm khối ngọc giản thứ ba lên.
 
- Ta đã sống nơi đây được ba trăm năm, khi tất cả địa phương ta đều đã đi qua thì phát hiện ra một loại hạt châu có thể phong ấn thần thông của Nghịch Hành giả. Ta không biết vật này là thứ gì, nhưng vì cứu Tứ sư thúc ta phải lùng sục tất cả mọi nơi, tìm kiếm một chút tin tức.
 
- Đây là lần thứ tư ta tiến vào địa phương sâu nhất ở nơi đây, ta biết rõ Tứ sư thúc đang ở nơi này… Khi phải đối mặt với đám Nghịch Hành giả hùng mạnh ta dùng hạt châu để phong ấn tất cả thần thông của họ… Ta ở đây mấy năm, cuối cùng cũng tìm được Tứ sư thúc… Nhưng… Ta không ngờ ở địa phương ta gặp Tứ sư thúc, ta lại thất bại… Bị một cây đinh bảy màu đâm vào trong cơ thể… Cây đinh này rất quỷ dị, khi tiến vào trong cơ thể thì lập tức hòa tan.
 
- Cuối cùng ta cũng trốn thoát, trong lúc mơ hồ ta quay về sơn cốc, ý thức của ta dần tiêu tán, một loại ý niệm điên cuồng liên tục lóe lên trong đầu. Những ý niệm này đủ để ta sinh rat ư tưởng muốn giết sạch những sinh linh trong đây… Nhưng nơi đây, ngoài ta ra thì chỉ còn một sinh linh duy nhất là Thập Lục sư đệ.
 
- Ta đuổi Thập Lục sư đệ ra khỏi sơn cốc, ta đưa lệnh bài thân phận của mình và đan phương thú cốt cho hắn, bắt hắn rời khỏi sơn cốc, mười năm sau hãy quay trở lại… Thập Lục sư đệ đi… Ta ngồi trong sơn cốc này nhìn bầu trời bảy màu bên ngoài để chờ đợi khoảnh khắc điên cuồng tiến đến. Nhị sư đệ, Tam sư đệ và tất cả các đồng môn, nếu có người nào thức tỉnh nhìn thấy ngọc giản của ta, lúc đó sẽ biết được tất cả những gì ta đã gặp phải trong vài trăm năm qua… - Còn những hạt châu cổ quái kia ta đã từng sưu tập được rất nhiều, ở mặt trên của nó ta mơ hồ phát hiện ra một chút manh mối. Những thạch châu này cũng không phải được tạo thành từ tự nhiên mà được người ta tế luyện. Nếu so sánh chúng về độ lớn hay nặng nhẹ thì rất giống nhau, không có bất kỳ điều gì khác biệt… Giống như đã có người ở lại đây từ rất lâu rồi.
 
- Ta ở trong đây liên tục dùng những thần thông đặc biệt để tạo ra rất nhiều thạch châu… Ý thức của ta cũng dần trở nên mơ hồ, nhưng ta vẫn sinh ra một loại cảm giác giống như đang có lực lượng nào đó hút mất nguyên thần chính mình… Ta không biết đó là thứ gì, cũng có khoảnh khắc ý thức của ta trở nên thanh tĩnh, nhưng chính lúc đó lại có một ý niệm điên cuồng xâm nhập vào trong đầu ta… Có lẽ, ta nên làm như vậy… Nếu ta thành công thì ta sẽ không điên cuồng, ta sẽ… sống lại!
 
- Ý thức của ta hình như đang rời khỏi nơi này, đang kéo dài đến một tinh không kỳ dị… ta thấy được… một người, đây là một người đàn ông trung niên mặc áo bào, trên mi tâm của hắn có một ấn ký hình trăng khuyết, tên ngày này là Chưởng Tôn.
 
- Vẻ mặt Vương Lâm trở nên kinh hoàng, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi vô thức lui người ra phía sau vài bước. Hắn nhìn chằm chằm vào khối ngọc giản trong tay và hài cốt trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin.
 
"Chưởng Tôn…" Cái tên không xa lạ gì đối với Vương Lâm, trong động phủ của Tiên đế Thanh Lâm hắn biết được trong đám người ở Ngoại giới có một tồn tại cực kỳ hùng mạnh, tên là Vũ Tôn!
 
Nhưng lúc này Vương Lâm cũng cảm giác được người có tên Chưởng Tôn là một tồn tại cách mình quá xa, người này và Thanh Lâm là cường giả cùng thời đại, đối với bây giờ không biết đã trải qua biết bao năm tháng rồi.
 
Nhưng Vương Lâm cũng không ngờ trong Vân Hải tinh vực, trong thế giới bảy màu, trong ngọc giản của sơn cốc lại thấy được một tin tức có liên quan đến một người tên là Chưởng Tôn.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, trong đầu hắn không khỏi hiện lên tình cảnh năm xưa mình và Thanh Thủy đi vào hư vô chiến đấu với Vọng Nguyệt. Kết quả là hư vô tan vỡ, sau đó lại xuất hiện hai người tu sĩ một già một trẻ cực kỳ thần bí.
 
Hai kẻ này chính là người của thế giới bên ngoài, nếu không phải lúc đó hạt châu Thiên Nghịch xuất hiện, chỉ sợ rằng chính mình cũng đã bị người bắt đi.
 
- Năm xưa khi lão già kia nhìn thấy hạt châu Thiên Nghịch thì gọi ta là Phong Tôn… Vương Lâm mở hai mắt ra rồi hít vào một hơi thật sâu. Trong đầu hắn đã bùng lên những con sóng dữ có khí thế dời sông lấp biển đổi với những tin tức thu được trong ba khối ngọc giản, đã rất lâu mà không thể khôi phục trở lại bình thường.
 
- Thế giới bảy màu này có liên quan đến Thiên Vận Tử. Có liên quan tới Chưởng Tôn… đặc biệt là khi cây đinh bảy màu tiến vào trong cơ thể, quả thật sẽ khiến người ta trở nên điên cuồng sinh ra ý niệm muốn giết chết tất cả sinh linh. Năm xưa Thanh Thủy sư huynh từng nói, trước khi Tiên giới tan vỡ hắn đang ngồi bế quan tu luyện thì đột nhiên trở nên điên cuồng, ngay cả chính bản thân hắn cũng không hiểu nguyên nhân… Cũng là điên cuồng giống như cây đinh đâm vào người.
 
- Chu tước lão Thánh Hoàng cũng từng nói, sau khi Thanh Thủy sư huynh đi đến Liên Minh Tu Chân lại điên cuồng một lần nữa… Rối cuộc trong chuyện này ẩn giấu bí mật gì, nhưng thế nào cũng có liên quan rất lớn đến tên Chưởng Tôn! Thiên Vận Tử, Thanh Thủy, Tư Mã Đặc, Chưởng Tôn… Vương Lâm lại trở nên trầm tư… Một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiếng rồi dùng ánh mắt phức tạp nhìn bộ hài cốt trước mặt. Bộ hài cốt của người này không có bất kỳ dấu hiệu bị phá hoại, điều này đã đủ chứng minh cuối cùng Tư Mã Đặc không phát điên! Nếu người này đã không điên cuồng, như vậy nhất định trong đầu hắn phải sinh ra ý niệm có liên quan đến Chưởng Tôn.
 
- Không ngờ nơi đây chính là khe nứt không gian năm xưa Phá Thiên Tông phát hiện ra… cũng chính là địa phương mà thú cốt đan phương xuất hiện sớm nhất. Nhưng tại sao thú cốt và ngọc giản lại rơi ra bên ngoài… Chẳng lẽ vị Thập Lục sư đệ trong lời nói của người kia cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, cho nên mới có thể làm cho đan phương và ngọc giản xuất hiện trên Vân Hải tinh vực một lần nữa sao?
 
- Nếu dựa theo những lời nói của người này thì hắn… là ai… nghe nói năm xưa Phá Thiên Tông không biết được cái khe nứt này, nhưng vì nghe thấy được lời nói bí ẩn kia mới tìm ra được… mà Tư Mã Đặc ở nơi đây vài trăm năm lại có thể nhìn thấy kẻ thần bí kia.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên chín động phủ đang đóng chặt cửa trên vách đá. Thân thể lóe lên rồi trực tiếp tiến đến ngoài cửa động phủ thứ nhất. Hắn đứng bên ngoài nhìn vách núi, ánh mắt đột nhiên lóe lên, một lúc lâu sau hắn duỗi tay phải, nguyên lực trong cơ thể đột nhiên bùng ra. Những âm thanh ầm ầm đột nhiên trở nên vang vọng, vách núi đột nhiên hướng về hai bên mà mở ra.
 
Khoảnh khắc khi vách đá mở ra, một hương vị năm tháng đột nhiên phả thẳng vào mặt Vương Lâm. Động phủ này không lớn chỉ khoảng mười trượng, một vùng sáng màu tro đột nhiên lóe lên giữa không gian, trên đó đang nổi lơ lửng mười hạt châu to như nắm tay trẻ sơ sinh.
 
Bên trên và bên dưới đều có một ký hiệu rất mờ nhạt, lâu lâu lại lóe lên, nhưng cũng chỉ là những luồng sáng màu xám, nếu không quan sát kỹ thì rất khó phát hiện ra.
 
Khoảnh khắc khi nhìn thấy những hạt châu này thì tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn lập tức nhận ra vật này đúng là những hạt châu mà Thương Tùng Tử lấy ra để triệu hoán thần thông của Nghịch Hành Giả.
 
- Nội dung của ngọc giản quả nhiên đều là thật!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn vung một trảo tay phải lên chộp tới, một hạt châu rơi vào trong tay. Hắn đảo thần thức qua rồi cẩn thận xem xét. Sau khi nhìn thật kỹ, vẻ mặt Vương Lâm lập tức biến đổi rất lớn, tâm thần thắn chấn động giống như có sấm nổ bên tai.
 
Trước đây Thương Tùng Tử lấy hạt châu triển khai tấn công thì tốc độ cực nhanh, mà trong lúc chiến đấu nên Vương Lâm cũng không dám phân tâm mà chỉ đảo ánh mắt nhìn thoáng qua, không có cơ hội được nhìn kỹ như thế này.
 
- Thiên Nghịch…
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận