Tiên Nghịch

Chương 1172: Hắn đến đây sao?

Hai mắt Phùng Hải chợt lóe lên, lão lập tức phóng đi. Trong lòng sáu vị trưởng lão Vô Cực Tông ở phía sau cũng đều bùng lên nghi hoặc.
 
Bọn họ vừa động thì đám đệ tử Vô Cực Tông ở phía sau cũng phóng về phía trước. Mấy trăm người hóa thành hàng loạt cầu vồng bay đi lập tức làm cho tất cả tu sĩ trên đài phải chú ý.
 
Lúc này đám người đã sinh ra rất nhiều điều suy đoán, có một số người gấp gáp cứ đơn giản phóng ra tiến lên phía bắc. Như vậy vì có người dẫn đầu thì sau đó đám tu sĩ bay theo phía sau càng nhiều.
 
Đột nhiên cuộc đại hội phân tông lập tức trở nên hỗn loạn, trên đài vốn có hai tu sĩ tinh vực cấp bốn đang chém giết lẫn nhau, nhưng lúc này bắt buộc phải nhìn nhau cười khổ, kẻ nào cũng nhìn về phía bắc.
 
Ở phương xa có hơn mười luồng cầu vồng phóng đi như tên bắn và cũng nhanh chóng đến gần. Một lão già tóc đỏ ở vị trí đầu tiên, trên người bùng ra tu vi Toái Niết, tu vi của hơn mười lão già đi theo sau cũng không thấp.
 
Khi tới gần, lão già tóc đỏ thấy mấy vạn tu sĩ ở bốn phí quanh đài đều đã hỗn loạn thì không khỏi nhướng mày, lão quát khẽ:
 
- Cấm Không!
 
Âm thanh này vừa mới bay ra khỏi miệng thì đột nhiên hóa thành tiếng sấm động vang vọng ầm ầm khắp bầu trời, một vài tu sĩ vừa bay lên đã lập tức run rẩy rồi trực tiếp rơi xuống.
 
Âm thanh này bùng ra ngoài kinh thiên động địa tạo thanh hàng loạt những con sóng âm điên cuồng cuộn về bốn phía. Đám tu sĩ hỗn loạn nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
 
Lão già tóc đỏ cau mày, sau khi nhìn thấy hình bóng Lý Thiến Mai thì thân thể lóe lên mang theo đám người hơn mười lão già phía sau tiến đến ngay lập tức.
 
Lý Thiến Mai phóng đi như tên bắn, nàng không thèm để ý đến hành vi cực kỳ kinh động của Vô Cực Tông và đám tu sĩ khắp bốn phía, nàng phóng thẳng về phía Quy Nguyên Tông ở phía bắc. Hầu như chỉ trong nháy mắt nàng đã đến gần, thân thể nàng hạ xuống rơi trên mặt đất, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
 
Vẻ vui mừng trong mắt Lữ Anh Kiệt lại càng trở nên nồng đậm, trước đó hắn đã nhìn thấy Lý Thiến Mai xuất hiện, nhưng vì khoảng cách quá xa, hơn nữa cũng không dám tản thần thức ra cho nên không nghe được Lý Thiến Mai nói ra ba chữ Quy Nguyên Tông. Lúc này Lữ Anh Kiệt hít vào một hơi thật sâu, hắn ôm quyền mà trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa, khoảnh khắc khi Lý Thiến Mai phóng đến thì cao giọng nói:
 
- Lý cô nương, từ biệt trăm năm, có còn nhớ Lữ mỗ không?
 
Bên cạnh Lữ Anh Kiệt chính là Triệu Long Tầm Hoan Tông, vẻ mặt người này cũng lộ ra vẻ cung kính. Hắn ôm quyền chào hỏi rồi mở miệng nói:
 
- Thì ra là Lý đạo hữu có quen biết với Anh Kiệt, tại hạ là Triệu Long Tầm Hoan Tông xin ra mắt Lý đạo hữu.
 
Hai người bọn họ vừa mở miệng lập tức làm cho tu sĩ khắp bốn phía chấn động, rõ ràng không ai ngờ một Lý Thiến Mai thiên chi kiều nữ phải vội vàng đến đây vì Lữ Anh Kiệt.
 
"Nghe đồn tên Lữ Anh Kiệt này rất phong lưu, không ngờ cũng có quen biết với Lý Thiến Mai Phá Thiên Tông, nàng lại còn vì hắn mà đi đến Vô Cực Tông." "Nếu chuyện này là thật thì đại hội chủ tông lần này Tiên Âm Môn còn chưa tỷ thí thì thanh danh đã vang dội, không ngờ, đúng là không thể ngờ!" "Cũng không biết vì sao tên Lữ Anh Kiệt kia lại được Lý Thiến Mai ưu ái, chuyện này làm người ta cảm thấy khó hiểu!" Dù đám người Vô Cực Tông đi theo Lý Thiến Mai đến đây cũng phải hướng ánh mắt về phía Lữ Anh Kiệt, chỉ có đám người Phùng Hải là nhướng mày. Bọn họ chính tai nghe thấy Lý Thiến Mai hỏi thăm về Quy Nguyên Tông, nhưng hiện nay tên Lữ Anh Kiệt này xuất hiện lại làm cho bọn họ càng trở nên nghi ngờ.
 
Khi bị tất cả ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, nụ cười trên mặt Lữ Anh Kiệt lại càng nở rộ. Hắn trực tiếp tiến lên phía trước vài bước, muốn phóng tới ôn lại chuyện cũ với Lý Thiến Mai.
 
Khoảnh khắc khi với Lý Thiến Mai nghe thấy Lữ Anh Kiệt nói ra hai chữ "Lữ mỗ" thì hai con ngươi chợt dừng lại trên người thanh niên trước mặt, cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại. Khi Lữ Anh Kiệt phóng tới, cặp mắt nàng lại lạnh lùng đảo qua người hắn.
 
Nàng đã ở đường biên giới giáp ranh với khe nứt mãnh thú chiến đấu cả trăm năm, lúc này rời khỏi chiến trường đi mãi không ngừng, vì vậy mà trên người vẫn mang theo một luồng sát lục. Nàng quét mắt nhìn qua lại lập tức làm tâm thần Lữ Anh Kiệt phải phát lạnh, nụ cười trên mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ cứng nhắc. Nhưng Lữ Anh Kiệt cũng rất nhanh khôi phục lại như thường, hắn ôm quyền rồi mỉm cười nói:
 
- Trăm năm từ biệt, Lý cô nương vẫn oai hùng như ngày nào… Nhưng không đợi cho Lữ Anh Kiệt kịp nói xong, Lý Thiến Mai đã trực tiếp phóng thẳng qua bên người. Nàng cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ sẽ dừng lại làm cho thân thể Lữ Anh Kiệt trở nên cứng đờ như tượng, lời vừa muốn nói ra khỏi miệng đã lập tức phải nuốt vội xuống bụng.
 
Không chỉ có hắn, ngay cả Triệu Long ở bên cạnh trên mặt vốn lộ ra nụ cười, nhưng lúc này nụ cười đó đã cứng đờ.
 
Đột nhiên một tình cảnh cực kỳ tương phản so với vừa rồi lại xuất hiện làm cho tất cả tu sĩ bốn phía đều phải đảo mắt tới, thậm chí trong ánh mắt của đám tu sĩ còn mơ hồ hiện lên vẻ trào phúng.
 
Lý Thiến Mai cũng không nhìn qua Lữ Anh Kiệt, nàng phóng thẳng về phía đám người Quy Nguyên Tông, sau khi tới gần thì ánh mắt lại chuyển lên người Lữ Yên Phỉ. Lúc này Lữ Yên Phỉ đang lau đi máu tươi trên khóe miệng giống như đang muốn xóa đi nỗi cay đắng trong lòng, nàng cũng đang nhìn về phía Lý Thiến Mai. Khoảnh khắc này Lý Thiến Mai cũng trở nên trầm mặc, nàng cắn môi dưới rồi một lúc sau mới khẽ nói:
 
- Hắn có đến đây không?
 
Lời vừa nói ra rồi rõ ràng truyền vào tai tu sĩ khắp bốn phía lập tức làm tất cả trở nên xôn xao, rõ ràng đám người đều đang suy đón về một chữ hắn, người này là ai chứ?
 
Dù là người Vô Cực Tông cũng là như vậy, ánh mắt Phùng Hải chợt lóe lên, những nghi ngờ trong lòng đã dần có đáp án. Lúc này lão già tóc đỏ dẫn theo hơn mười tu sĩ Vô Cực Tông phía sau cũng đã tới gần, sau khi thấy được tình cảnh như vậy thì trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Lão già tóc đỏ và Phùng Hải đưa ánh mắt nhìn nhau, hai người đều có tâm tư.
 
Khi Lữ Anh Kiệt nghe thấy những lời này thì với định lực của hắn vẻ mặt cũng biến đổi. Dù là bất kỳ kẻ nào trải qua tình cảnh trước mặt cũng rất khó trở nên bình tĩnh, vẻ mặt Lữ Anh Kiệt lúc này cực kỳ khó coi, nhưng cũng mơ hồ có một chút cảm giác bất ổn.
 
Vẻ mặt Triệu Long bên cạnh hắn thay đổi trong chớp mắt, khác biệt giữa hắn và Lữ Anh Kiệt chính là khi ánh mắt trực tiếp, nhìn về phía Lô Vân Tòng thì phát hiện tên kia đang lộ ra một nụ cười lạnh, bên trong còn bùng ra vẻ chế nhạo không thèm che dấu.
 
Trong lòng Triệu Long đột nhiên vang lên những tiếng nổ đùng đùng, hắn mơ hồ cảm giác được tên họ Lữ thần bí từ trong miệng Lô Vân Tòng hình như… Cũng không phải loại người đơn giản giống như những gì chính mình từng nghĩ.
 
Lữ Yên Phỉ trầm tư một lát nhưng lại lắc đầu. Dù nàng chưa từng gặp qua Lý Thiến Mai nhưng chữ "hắn" trong lời nói của đối phương, nàng hiểu rõ đó chính là ai.
 
- Không tới sao?
 
Lý Thiến Mai than nhẹ một tiếng, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vẻ mặt lộ ra chút buồn phiền. Lúc này mái tóc xanh bắt đầu được gió thổi tung, giống như đang ẩn giấu rất nhiều ý nghĩ.
 
- Trăm năm qua chưa từng nghe được tin tức về hắn!
 
Lữ Yên Phỉ khẽ nói, nàng nói xong thì quét mắt nhìn về phía Lý Thiến Mai, lại do dự một chút nhưng không tiếp tục mở miệng.
 
Lý Thiết Mai cắn nhẹ môi dưới, nàng lắc đầu rồi khẽ nói:
 
- Vậy thì… Lý Thiến Mai vừa nói, đột nhiên ánh mắt lại lóe lên nhìn Lữ Yên Phỉ, giọng nói của nàng trở nên dịu dàng, chậm rãi vang lên bên tai:
 
- Cô bị thương sao? Tình trạng giống như mới vừa thụ thương, là ai?
 
Vẻ mặt Lữ Yên Phỉ vẫn bình tĩnh, nàng dùng giọng lạnh nhạt nói:
 
- Trước đó vị đạo hữu Lữ Anh Kiệt có nói sau khi để Quy Nguyên Tông giải tán thì bắt ta trở thành lô đỉnh, hắn cũng tuyên bố muốn cùng sư thúc chiến đấu một trận. Vị Triệu tiền bối Tầm Hoan Tông ở bên cạnh hắn cảm thấy giọng nói của tiểu nữ quá chói tai, không có tư cách nói chuyện, cho nên ra tay trừng phạt.
 
Lữ Anh Kiệt vừa nghe đến đây thì vẻ mặt lập tức có biến đổi lớn, hắn nhìn chằm chằm vào Lữ Yên Phỉ rồi quát:
 
- Nói năng bậy bạ!
 
Trên thực tế thì những điều Lữ Yên Phỉ vừa nói cũng giống như những suy nghĩ của Lữ Anh Kiệt, dù sao hắn cũng không muốn Lữ Yên Phỉ trở thành lô đỉnh, nhưng trong lòng lại thầm tính toán chuyện này. Vẻ mặt Triệu Long ở bên cạnh Lữ Anh Kiệt cũng lập tức biến đổi, hai mắt lóe lên hàn quang. Vẻ mặt Lý Thiến Mai vẫn cực kỳ bình tĩnh, nàng xoay người nhìn về phía Triệu Long và Lữ Anh Kiệt. Lúc này Lữ Anh Kiệt đang muốn mở miệng giải thích nhưng Triệu Long lại lui người phóng về phía sau như tên bắn, hai tay hắn bấm khẩu quyết, thần thông lập tức bùng ra quanh người.
 
Nhưng khoảnh khắc khi Triệu Long lui người về phía sau thì thân thể Lý Thiến Mai đã động. Nàng dùng tốc độ cực nhanh làm xuất hiện hàng loạt tàn ảnh, nàng ầm ầm phóng tới rồi trực tiếp xẹt qua đám người trước mặt trong nháy mắt. Lý Thiến Mai xuất hiện phía sau Triệu Long với tu vi Toái Niết hậu kỳ, nàng nâng bàn tay ngọc lên rồi đánh về phía trước.
 
Một luồng sát khí ngập trời đột nhiên bùng lên, luồng sát khí này rất kinh người, bên trong còn ẩn giấu những tiếng gầm như sấm động của mãnh thú, cũng mơ hồ lộ ra một luồng cảm giác cực kỳ yên dị. Sát khí trực tiếp hóa thành sương mù bao phủ quang người Triệu Long.
 
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, Triệu Long phun ra máu tươi, thân thể lập tức bị văng ra ngoài, cánh tay trái tan vỡ ầm ầm rồi hóa thành máu, tay phải cũng vỡ nát, ngay sau đó cả thân thể cũng vỡ nát. Máu tươi bùng ra khắp bốn phía, nguyên thần Triệu Long mang theo vẻ kinh hoàng và sợ hãi phóng về phương xa, vội vàng phóng đi như tên bắn.
 
Lý Thiến Mai bình tình nhìn qua Phùng Hải Vô Cực Tông và lão già tóc đỏ, nàng nói khẽ:
 
- Nếu hai vị không để bụng thì ta sẽ cho Vô Cực Tông một công đạo trong chuyện này.
 
Nói xong, Lý Thiến mai nhìn về phía Lữ Anh Kiệt rồi lại khẽ nói:
 
- Nếu ngươi đã muốn chiến đấu một trận với hắn thì giữ tính mệnh lại. Nếu hắn không tới, chính ta sẽ tự tay lấy đi mệnh hồn của ngươi và tên họ Triệu kia.
 
Một đòn ác liệt, một lời nói đơn giản nhưng tạo thành cơn chấn động cực kỳ khủng bố, làm cho tất cả tu sĩ khắp bốn phía được chứng kiến tình cảnh vừa rồi phải hít vào một hơi thật sâu, trong mắt bùng lên vẻ khiếp sợ cùng cực.
 
- Trăm năm trước sư thúc tổ đã từng nói, người… sẽ đến!
 
Lữ Yên Phỉ khẽ nói không do dự.
 
Khoảnh khắc này người đang được đám Vô Cực Tông và tất cả tu sĩ khác chú ý và suy đoán lại đang ở trên Phong Tiên Giới. Người này mang theo gần năm nghìn Văn Thú màu đỏ máu chiến đấu với trăm con Văn Thú màu xanh lam. Tình cảnh nơi đây giống như một đám mây đỏ che ngang bầu trời, đang gào thét phóng qua vùng biên giới.
 
Trong Phong Tiên giới trống trãi, tiếng gió vang lên như tiếng khóc nức nở. Nhưng khi những Văn Thú rít lên thì tiếng gió đã không còn được nghe thấy, đặc biệt là trong đám Văn Thú có một Văn Thú Vương màu vàng nhạt, tiếng gầm rống của nó vang lên kinh thiên động địa. Mỗi lần nó gầm rống đều làm cho đám Văn Thú bốn phía phải sợ hãi, cả đám nhanh chóng bao quanh rồi phóng về phía trước.
 
Trên lưng Văn Vương là Vương Lâm với áo trắng, tóc trắng bay bổng trong gió, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm trong trong Phong Tiên giới, dần dần ánh mắt lại càng sáng. Sau mấy ngày liên tiếp thì tình trạng vết thương của hắn đã dần khôi phục, nhưng nếu so sánh tình trạng vết thương với số lượng Văn Thú khổng lồ thì thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều.
 
- Ta đã đạt được mong muốn tiến vào trong Phong Tiên giới lần thứ nhất, số lượng Văn Thú đạt được đã đủ, lúc này nên đi làm những gì đã hứa hẹn với Quy Nguyên Tông.
 
Văn Vương màu vàng nhạt dưới người Vương Lâm lập tức rít lên một tiếng cực kỳ chói tai, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, đám mây màu đỏ được hình thành bằng mấy ngàn Văn Thú lập tức thay đổi phương hướng. Tất cả Văn Thú liên tục tụ tập lại rồi phóng đi như tên bắn.
 
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận