Tiên Nghịch

Chương 1502: Một câu nói mấy trăm năm trước

Sư huynh của Độn Thiên ở Luyện Hồn tông mấy ngày trước khi một chỉ của Vương Lâm vô ý đứng ở cửa sổ vô ý phất tay ra, khiến lôi đình trong thiên địa tan nát, mây gió biến mất, trong tích tắc đó hơi có cảm ứng được, hao phí rất nhiều thọ nguyên và sinh cơ, liên tục tính toán chín lần.
 
Hắn muốn tìm kiếm tương lai cho Luyện Hồn tông, muốn cho Luyện Hồn tông có một con đường thông thiên.
 
Chín lần tính toán, chín lần gieo quẻ, cuối cùng chỉ cho hắn một kết luận khiến hắn cảm thấy hoang đường vô cùng. Hắn đầu tiên không tin, nhưng liên tục chín lần đều như vậy thì hắn không tin không được.
 
Mỗi một lần tính toán đều chỉ về Triệu quốc, hướng về một huyện thành bên trong đó, chỉ về một thư sinh trong huyện thành nọ!
 
Cho nên hắn mới tới nơi này, mang theo kỳ vọng, mang theo cảm giác hoang đường, liên tục ở trong huyện thành này tìm kiếm mấy ngày, hầu như đã tìm qua toàn bộ thư sinh trong đây, chẳng qua cuối cùng vẫn không tìm được bất cứ câu trả lời nào khiến hắn hài lòng.
 
Thư sinh chỉ là phàm nhân, làm sao có thể trả lời vấn đề của hắn. Lấy tu vi của nam tử trung niên này thì đừng nói là Triệu quốc, dù là cả Chu Tước Tinh thì hắn cũng thuộc nhóm cường giả. Anh Biến, Anh Biến là bước để tới Vấn Đỉnh!
 
Nam tử trung niên vung tay áo lên khiến hắc phong gào thét, vô tận âm hồn bên trong đó gầm rống dữ tợn, tràn ngập bên cạnh Vương Lâm và Đại Phúc, khiến cho thiên địa giống như bị chia cắt, tạo thành một vùng mơ hồ.
 
Đại Phúc vẫn đang ngủ khò khò, tiếng ngáy vang vang, hình như không hề ăn khớp với hoàn cảnh này. Vương Lâm xoay người, ở bên trong thiên địa đen kịt này đi tới bên cạnh nam tử trung niên.
 
Đối phương là tiên nhân, điểm này Vương Lâm đã rõ. Nhưng hắn lại không hề sợ hãi chút nào. Thật là kỳ quái. Với nhãn lực của hắn thì rõ ràng nam tử trung niên này vô cùng cường đại, nhưng đối với hắn lại nhỏ bé tới cực điểm.
 
Vương Lâm cũng không thể giải thích bằng lời. Dường như trong đêm đen mưa gió sấm chớp hôm trước, sau khi giọng nói bên trong đầu óc hắn xuất hiện, trên người hắn xảy ra một chút biến hóa kỳ dị.
 
Biến hóa này là ở tư tưởng, là một loại cảm ngộ không thể nói thành lời, giống như là bài làm trong kỳ thi vừa qua, hắn viết về nhân quả trong thiên địa vậy!
 
Bình tĩnh nhìn nam tử trung niên kia, thần sắc Vương Lâm như thường, chậm rãi mở miệng.
 
- Nói đi.
 
Nam tử trung niên kia hả khẽ một tiếng, đứng cách Vương Lâm mấy trượng, cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần. Theo sự quan sát của hắn, đối phương rất tầm thường, đúng là một phàm nhân chân chính, không phải là tu sĩ.
 
Nhưng vẻ mặt đối phương bình tĩnh như vậy, bộ dáng thản nhiên lại khiến nam tử trung niên thấy chỗ bất phàm. Mấy thư sinh hắn gặp trước đây đều trong nháy mắt khi thấy hắn, hầu như sụp đổ. Sự hoảng sợ và khiếp hãi đó khiến hắn phải làm phép trấn an mới run rẩy mở miệng được.
 
Vương Lâm là người đầu tiên hắn gặp lại trấn định như vậy.
 
Thậm chí lúc này không thể dùng hai từ trấn định để hình dung. Nam tử trung niên nhìn đối phương giống như là căn bản không coi sự xuất hiện của mình có gì đặc biệt, không coi mình là tiên nhân mà giống như đang nhìn phàm nhân vậy.
 
Phải biết rằng với tu vi của hắn, dù là đế vương phàm gian gặp mặt cũng phải sợ hãi run rẩy, cung kính như cúng bái tổ tông. Loại uy áp vô hình này truyền ra từ thân thể hắn không phải là thứ mà phàm nhân có thể chống cự được, cho dù là tu sĩ thì cũng bị trấn áp tới mức phải hoảng sợ.
 
Phản ứng như Vương Lâm lúc này cả đời hắn chỉ gặp phải hai lần. Nhưng hai lần này người gặp hắn đều là hạng người đại nho mấy trăm năm mới xuất hiện trên Chu Tước Tinh.
 
Loại đại nho này hiểu được thiên địa, cảm thụ được tạo hóa, học vấn kinh thiên, có một luồng chính khí mênh mông, không sợ quỷ thần, tuy rằng một tu sĩ luyện khí nho nhỏ cũng có thể giết chết những vị đại nho này nhưng tu vi càng cao lại càng cảm nhận được luồng khí tức giống như tu sĩ trên người họ.
 
Người như vậy nếu tu đạo thì tự nhiên mà có thành tựu rất cao.
 
Vương Lâm là người thứ ba khiến hắn gặp có cảm giác này. Trầm mặc trong chốc lát, nam tử trung niên ôm quyền hướng về phía Vương Lâm vái một cái.
 
- Lão phu là tông chủ Luyện Hồn tông, Niệm Thiên.
 
- Một cái tên Niệm Thiên, chữ Niệm này dung nạp vạn tượng, đúng là tên hay.
 
Vương Lâm mỉm cười, hướng về phía nam tử trung niên ôm quyền đáp lễ. Loại khí tức đại nho trên người hắn lại càng trở nên nồng đậm, mơ hồ khiến âm hồn trong hắc phong bốn phía đồng loạt tránh ra, không ngờ không dám tới gần nửa điểm. Thậm chí ngay cả tiếng gào thét thê lương cũng từ từ yếu bớt, cho tới khi tiêu tán hoàn toàn.
 
Cảnh tượng này lại càng khiến nam tử trung niên ngạc nhiên. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ kỳ vọng. Hắn mơ hồ cảm thấy đáp án mình muốn tìm rất có khả năng là từ người này mà ra. Chín lấn tính toán của hắn vô cùng có khả năng là người này!
 
- Lão phu muốn hỏi, Luyện Hồn tông ta có thể có một con đường thông thiên hay không! Mong nho sinh có thể giải đáp mê hoặc trăm năm cho lão phu!
 
Khuôn mặt Niệm Thiên lộ vẻ chân thành, lại hướng về phía Vương Lâm vái một cái nữa.
 
Chuyện truyền thừa của tông phái có quan hệ trọng đại, đi hỏi một phàm nhân vốn là một chuyện quái dị. Niệm Thiên vốn cũng cho là như vậy, nhưng chín lần tính toán đều ra kết quả khiến hắn không thể không tin. Sự bất phàm của Vương Lâm khiến hắn mơ hồ thấy được hy vọng. Hắn nhìn Vương Lâm, chờ mong đối phương trả lời.
 
Nghe thấy vấn đề này, Vương Lâm sửng sốt, trở nên trầm mặc.
 
- Ta không có câu trả lời.
 
Một lúc sau, Vương Lâm lắc đầu. Hắn căn bản không biết Luyện Hồn tông là thứ gì, mơ hồ chỉ có thể đoán được đại khái đây là một tông phái của tiên nhân.
 
Nam tử trung niên kia không nói gì nữa, nửa ngày sau khuôn mặt mới lộ vẻ khổ sở, lắc đầu thầm than. Hắn nhìn bầu trời, cảm thấy hành vi của mình lần này đúng là vô cùng hoang đường, không ngờ lại đi hỏi một người không có liên quan về chuyện truyền thừa của môn phái mình.
 
- Lão phu đã quấy rầy rồi. Người là nho sinh đương thời, lão phu sẽ không xóa trí nhớ của ngươi. Ôi.
 
Nam tử trung niên cười khổ, tay áo vung lên, xoay người mang theo vẻ xuống dốc và mê mang, đang định bước đi.
 
Vương Lâm nhìn bóng lưng hiu quạnh của hắn, mơ hồ có thể cảm thấy trên người đối phương như có một tòa núi lớn vô hình đè nặng xuống. Dưới ngọn núi này, lão giả này lại càng lộ vẻ buồn bã.
 
- Ngươi mang ta đi nhìn Luyện Hồn tông một lần.
 
Vương Lâm nhớ tới cảnh tượng trong giấc mơ của mình, nhớ lại tiếng nói vang vọng trong đầu óc của mình mấy ngày trước, bình tĩnh mở miệng nói.
 
Bước chân của nam tử trung niên đang sắp sửa rời đi kia sững lại, quay đầu nhìn về phía Vương Lâm, một lúc lâu sau mới ngưng trọng gật đầu, tay phải giơ lên hướng về phía hắn điểm một chỉ. Lập tức hắc phong từ bốn phương tám hướng gào thét lao tới, trực tiếp ngưng tụ bên ngoài thân thể Vương Lâm, cuốn lấy thân thể hắn, bay lên không trung, cùng với lão giả này cất bước, biến mất hoàn toàn.
 
Bên trong huyện thành không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra nơi pháp thuật được thi triển. Thậm chí cả nơi hắc phong vừa xuất hiện cũng không có người nào chứng kiến. Ở dưới gốc đại thụ bên ngoài trường thi, Đại Phúc vẫn ngáy vang như trước, vừa lẩm bầm vừa ngủ ngon lành.
 
Chu Tước Tinh, ở vùng đất của Luyện Hồn tông, trên bầu trời xa xa, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt nhưng thần sắc lại cực kỳ trấn định. Hắc phong tràn ngập bên ngoài thân thể hắn, dìu thân thể hắn đứng vững trên bầu trời.
 
Bên cạnh hắn chính là Niệm Thiên.
 
- Nơi này là sơn môn của Luyện Hồn tông chúng ta.
 
Niệm Thiên điểm một cái về phía Luyện Hồn tông bên dưới. Lập tức tiếng động ầm ầm vang lên. Chỉ thấy vô số sương mù màu đen tràn ngập Luyện Hồn tông lập tức tản ra, khiến cho toàn bộ cảnh tượng bên trong Luyện Hồn tông rơi vào mắt Vương Lâm.
 
Vương Lâm nhìn Luyện Hồn tông phía dưới, một loại cảm giác lo lắng quen thuộc từ trong đáy lòng dâng lên. Hắn dường như trong giấc mơ đã từng nhìn thấy mọi thứ ở nơi này, nhưng nhớ lại cẩn thận thì lại không nhớ ra nổi.
 
- Ta muốn đi một chút.
 
Nửa ngày sau, Vương Lâm nhẹ giọng mở miệng nói.
 
- Được.
 
Niệm Thiên không chút do dự, mang theo thân thể Vương Lâm thoáng một cái đã hóa thành cuồng phong, rơi vào bên trong Luyện Hồn tông. Bên trong sơn mạch của Luyện Hồn tông có rất nhiều tu sĩ. Sơn môn mở ra khiến đám tu sĩ này lập tức cảm ứng được, đều đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Vương Lâm và Niệm Thiên.
 
- Tham kiến tông chủ.
 
Tiếng hô vang vọng khắp không gian. Đám tu sĩ Luyện Hồn tông thần sắc cổ quái. Bọn họ nhận ra Vương Lâm chỉ là một phàm nhân, nhưng lại không rõ vì sao tông chủ lại mang một phàm nhân vào nơi này.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ mê mang, đi vào bên trong Luyện Hồn tông. Mọi thứ ở nơi này hắn đều có cảm giác quen thuộc, thậm chí một số nơi có nguy hiểm hắn dường như cũng đã biết trước. Loại cảm giác này hắn càng đi lại càng nổi lên rõ rệt.
 
Ở dưới một ngọn núi, thân thể Vương Lâm dừng lại. Trên ngọn núi này có rất nhiều động phủ, ở dưới chân núi cũng mơ hồ thấy được. Cảm giác quen thuộc ở nơi này càng đậm, dường như là không biết từ năm tháng nào hắn đã từng ở đây.
 
Niệm Thiên vẫn đi phía sau Vương Lâm, cùng hắn đi vào bên trong Luyện Hồn tông. Hai mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ dị, không ngừng đánh giá Vương Lâm. Thời gian hơn nửa ngày chậm rãi trôi qua, Vương Lâm cuối cùng cũng đi tới chủ phong của Luyện Hồn tông!
 
Nhìn ngọn núi này, nhìn đám sương mù màu đen như một vòng tròn, hướng thẳng về phía chân trời, trông vô cùng đồ sộ.
 
Giờ phút này sắc trời đã tối dần, Vương Lâm nhìn chủ phong, cho dù cảm giác quen thuộc vẫn luôn tồn tại nhưng lại càng ngày càng ít. Một lúc lâu sau, hắn thở dài lắc đầu, đang định nói chuyện.
 
Đột nhiên một tiếng ầm vang từ bên trong ngọn chủ phong truyền ra. Chỉ thấy một thân ảnh màu đen bất ngờ xuất hiện trong sương mù trên ngọn núi, bước từng bước về phía Vương Lâm và Niệm Thiên.
 
- Sư huynh, là người này sao?
 
Một giọng nói mang theo vẻ tang thương truyền tới. Bóng đen đi tới gần. Hắn cũng là một nam tử trung niên, ánh mắt đảo qua trên người Vương Lâm.
 
- Độn Thiên, người này là nho sinh do vi huynh mời tới. Người lúc này đang cùng với phiên linh dung hợp, chớ để phân tâm, mau bế quan đi.
 
Đôi mắt Niệm Thiên lộ vẻ vui mừng, chậm rãi mở miệng.
 
Độn Thiên mỉm cười. Hắn thấy Vương Lâm chỉ là một phàm nhân, chỉ nhìn thoáng qua chứ không hề ghi tạc trong lòng, xoay người bước đi, biến mất trong thiên địa.
 
Hắn dù là như vậy như Vương Lâm trong tích tắc nhìn thấy Độn Thiên, thì trong đầu ầm ầm nổ vang. Mơ hồ hắn nhớ ra điều gì đó, cả người chấn động, nhìn thân ảnh Độn Thiên rời đi, hai hàng nước mắt không hay biết chảy xuống khóe mắt.
 
Đúng lúc này thì một cánh chim màu trắng bay trên bầu trời sơn môn Luyện Hồn tông, trong tiếng kêu vang liền quay trở lại.
 
- Luyện Hồn tông, mấy trăm năm sau ngày ngươi tọa hóa tử vong thì sẽ có một người tới nơi này. Hắn chính là thông thiên lộ của Luyện Hồn tông!
 
Vương Lâm thì thào, nhìn bóng lưng của Độn Thiên, nước mắt ngày càng nhiều.
 
Thân thể Niệm Thiên chấn động, nhìn Vương Lâm hồi lâu, ôm quyền vái một vái. Hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng nhưng vẫn ghi tạc chuyện này trong lòng. Cả đời này hắn không nói với Độn Thiên chuyện này, mà vào một ngày ở mấy trăm năm sau khi cảm thấy đại hạn phủ trong lúc lưu lại di ngôn mới nhớ tới lời nói của nho sinh mấy trăm năm trước khiến hắn khó quên nổi.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận