Tiên Nghịch

Chương 1247: Hương hỏa

Giới ngàn trượng co rút lại tiêu tan, dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm. Nhưng giờ phút này Vương Lâm cũng đứng kinh ngạc nhìn tinh không, hồi lâu sau mới hồi phục lại, thần sắc hắn cực kỳ cổ quái, dường như lộ ra vẻ không thể tin được.
 
Trong lúc trầm mặc thân thể nhoáng lên một cái, biến mất bên trong tinh không, lúc hiện ra đã về tới ngọn núi trên tu chân tinh, khoanh chân ngồi xuống, ngây ra nửa ngày, thần sắc vẫn lộ ra vẻ khó tin.
 
Sau nửa nén hương, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, tâm thần tản ra. Trên nguyên thần trong cơ thể hắn có một tiểu cầu lốc xoáy đang trôi nổi, ở bên trong đó là Hô Phong Hoán Vũ giới !
 
Hô Phong Hoán Vũ giới này mặc dù ở bên ngoài cơ thể Vương Lâm chỉ có ngàn trượng, nhưng khi ở trong tiêu cầu lốc xoáy bên trong cơ thể hắn lại vô biên vô hạn! Lúc này ở trong đó như có cả một thế giới, có rất nhiều đại lục trôi nổi, những đại lục này, đều là do Phong Tiên Ấn sụp đổ biến thành Trên rất nhiều những đại lục lớn nhỏ khác nhau này có tồn tại những chiến hồn, những chiến hồn này không truyền ra những tiếng gào thét thê lương, mà cả đám khoanh chân ngồi xuống, một luồng khí tức màu trắng sữa từ trên đỉnh đầu bọn họ lan ra, hướng lên bầu trời, trong khi bị giới này hấp thụ, không ngờ dung nhập vào tâm thần Vương Lâm, đi thẳng đến năm đạo bổn nguyên của hắn.
 
Năm đạo bổn nguyên của Vương Lâm bị những đạo khí tức màu trắng sữa này vờn quanh giống như là cây khô gặp mùa xuân, tỏa ra sức sống mãnh liệt!
 
- Đây… …đây là… … Vương Lâm mãi cho đến bây giờ vẫn còn rung động, chính bởi vì hắn đã nhận ra khí tức màu trắng này, cho nên lại càng rung động kịch liệt hơn, giống như có sấm sét ở bên trong tâm thần không ngừng vang vọng.
 
Loại khí tức này Vương Lâm không xa lạ, trên pho tượng do Cổ Yêu hóa thành ở vùng đất Yêu Linh, được sự cúng bái của một bộ tộc cấp mười ba, cũng có loại khí tức này… … Ở Vân Hải Tinh Vực, trong trận đánh với Thủy Đạo Tử, thần thông cuối cùng mà Thủy Đạo Tử thi triển, hấp thụ, cũng là loại khí tức này… … Trong lời nói của chủ nhân Phong Giới, trong sự chỉ điểm của Lam Mộng Đạo Tôn, đều đề cập đến một thứ khiến cho bổn nguyên đại thành, là điểm mấu chốt để tiến vào bước thứ ba, môn đồ hương hỏa!
 
Môn đồ hương hỏa rốt cuộc là cái gì, sinh ra như thế nào, điểm này, Vương Lâm không biết. Nhưng lúc này, hắn vô tình trong lúc dung hợp Phong Tiên Ấn với Hô Phong Hoán Vũ, lại làm ra được một cảnh tượng như vậy, cũng lại làm cho hắn càng mê man hơn.
 
Những chiến hồn này toàn bộ đều là do cả đời hắn giết, nhưng lúc này, lại trở thành những người vì hắn mà cung cấp môn đồ hương hỏa. Đây cũng là may mắn của Vương Lâm, cũng là di nguyện của chủ nhân Phong Giới, còn là một sự dị biến gần như không thể tái hiện. Cho dù là Lam Mộng Đạo Tôn cũng không thể ngờ được đạo dung hợp mà hắn truyền thụ lại có thể xuất hiện một biến hóa như vây.
 
Phong Tiên Ấn do đại lục của Lôi Tiên Giới luyện thành, mà Lôi Tiên Giới lại là một trong Tứ Đại Tiên Giới, vô số năm trước, là nơi chủ nhân Phong Giới đã cố gắng dùng để ngăn cản Phong Giới Đại Trận hấp thụ hương hỏa, khiến cho người trong giới nội cũng sinh ra hương hỏa cần thiết.
 
Mặc dù cuối cùng Tứ Đại Tiên Giới bị hủy hoại, nhưng đại lục bên trong Tiên Giới vẫn còn ở giữa trời đất, sinh ra chất liệu hương hỏa tốt nhất! Nếu chỉ như vậy, cũng không có hương hỏa xuất hiện, nhưng dưới Thiên Kiếp năm đó, những mảnh vỡ Tiên Giới này đã được Thiên Kiếp luyện hóa, cũng giống như thiên đạo vì Vương Lâm mà luyện pháp bảo, khiến cho những mảnh vỡ này được luyện thành một loại chí bảo!
 
Những loại hương hỏa được sinh ra trong đó dưới Thiên Kiếp này ngưng tụ, lại được tế luyện lại một lần nữa.
 
Lại bởi vì Vương Lâm trong lúc vô ý lại lấy vật này để sử dụng Rải Đậu Thành Binh, ở trong đó tự tạo thành sinh tử, hóa thành mười tám tầng địa ngục, thu nạp hồn phách cả đời hắn đã giết, khiến cho bọn họ không thể luân hồi, sau một thời gian dài, dần dần bị hương hỏa sinh ra bên trong những đại lục này tràn ngập.
 
Chỉ là, hết thảy chuyện này nếu không có một cơ hội mở ra, dần dần cũng sẽ tiêu tan, Vương Lâm lại càng không thể phát hiện ra sự dị thường của chiến hồn, bọn họ cũng sẽ chỉ bị sức mạnh hương hỏa tràn ngập, mà sẽ không tản mát ra một chút sức mạnh hương hỏa nào.
 
Cơ hội này, chính là Lam Mộng Đạo Tôn trợ giúp Vương Lâm đem Hô Phong Hoán Vũ dung hợp thành một giới! Cũng giống như khiến cho những cây bèo không có gốc rễ tìm được gốc rễ!
 
Lại thêm Vương Lâm thử dung hợp Phong Tiên Ấn, Rải Đậu Thành Binh cùng với giới này, nên xuất hiện dị biến, xuất hiện cơ hội, xuất hiện một cảnh tượng như vậy!
 
Mặc dù lúc này chiến hồn ở trong giới này không nhiều lắm, sức mạnh hương hỏa cũng rất yếu ớt, so với hai mươi triệu môn đồ của Thủy Đạo Tử vẫn còn kém hơn rất nhiều. Nhưng, đây là hương hỏa thật sự, là mấu chốt để tiến vào bước thứ ba, là một đạo bảo mà những tu sĩ bước thứ ba điên cuồng tranh đoạt!
 
Thần sắc Vương Lâm rất là cổ quái, mở hai mắt, trầm mặc trong chốc lát, không suy nghĩ đến việc này nữa. Lúc này những nguy cơ đến từ Lam Ti Tộc chưa vượt qua, cho dù trong lúc vô ý tạo ra được một bảo bối như vậy, nhưng nếu không giải quyết nguy cơ đến từ nữ tử áo trắng kia thì cũng là vô dụng. Ánh mắt lóe lên, Vương Lâm túm vào hư không, cái khe trữ vật xuất hiện ở phía trước người, một đốt ngón tay rất lớn từ bên trong cái khe chậm rãi bay ra, trôi giữa không trung, nhìn giống như một khổi đại lục!
 
Đốt ngón tay của Cổ Thần này có thể so với một tu chân tinh, lúc này mặc dù chỉ là một nửa, nhưng sự uy nghiêm vẫn còn rất nồng đậm, Vương Lâm ở phía dưới cảm nhận được rõ ràng.
 
Khí tức Cổ Thần ẩn chứa trong đốt ngón tay này rất nồng đậm, dường như thực chất hóa, nhưng không cách nào hấp thụ được, ở bên trong khí tức này, lờ mờ có một ý chí tồn tại, không cho người khác cắn nuốt.
 
Nhìn chằm chằm nửa đốt ngón tay, tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm của Vương Lâm biến ảo chậm rãi xoay tròn, cố gắng hấp thụ, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
 
Thác Sâm lấy tinh điểm để hấp thụ đốt ngón tay này, thuật này rất mạnh, hắn còn có thể nuốt được cao thủ bước thứ ba.
 
Sức mạnh tinh điểm của Cổ Thần Mặc dù đốt ngón tay của Cổ Thần này ẩn chứa ý chí, Thác Sâm hắn muốn cắn nuốt cũng cực kỳ khó khăn Hơn nữa, ta cũng không phải là không có cách hấp thụ Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, giơ tay phải lên một lần nữa chụp về cái khe không gian.
 
Ở bên trong lóe lên u quang, Côn Cực Tiên cuốn nguyên thần của lão già tóc trắng của Nguyệt Tộc trực tiếp bay ra, rơi xuống trước người của Vương Lâm.
 
Nguyên thần lão già tóc bạc nhắm chặt hai mắt, ấn ký trăng lưỡi liềm trên mi tâm hắn lóe ra nguyệt quang yếu ớt, đối kháng với Côn Cực Tiên.
 
- Đốt ngón tay của Cổ Thần nếu để Nguyệt Tộc có được, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ có một vài phương pháp có thể lợi dụng được Ánh mắt Vương Lâm nhìn lên nguyên thần của lão già tóc trắng.
 
Người này tu vi cực cao, tương đương với Thanh Long Thánh Hoàng thoát khỏi Vũ Tiên Giới năm đó, tu vi dường như đã đạt tới Thiên Nhân đệ tứ suy. Nếu Vương Lâm một mình gặp phải, tất nhiên sẽ không phải là đối thủ.
 
Những người này trước sự tấn công cường hãn của Thác Sâm, rõ ràng là không bằng, cuối cùng bị Thác Sâm đánh trọng thương, lại ngay khi đốt ngón tay này tan vỡ bị sức mạnh Cổ Thần ở bên trong bộc phát ra khiến thân thể bị trọng thương tiêu tan.
 
Cho dù là nguyên thần cũng bị thương nặng, lúc này mới khiến cho Vương Lâm có cơ hội bắt được!
 
Nhưng tu vi của lão già này quá mạnh, nguyên thần lại thực chất hóa, có thể so sánh với thân thể, nếu không nhờ Côn Cực Tiên quỷ dị, nhằm vào hồn thể nguyên thần đánh một đòn trí mạng. Vương Lâm cũng không thể phong ấn hắn.
 
Nhìn chằm chằm nguyên thần của lão già tóc bạc, Vương Lâm hai tay bấm quyết chỉ về phía trước, lập tức Côn Cực Tiên nhanh chóng co rút lại, phát ra kim quang. Nguyên thần của lão già tóc bạc kia lập tức run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, mở hai mắt lạnh lùng nhìn Vương Lâm.
 
- Chỉ là lục tinh Cổ Thần, trước đây Nguyệt Tộc ta đã giết không ít, cho dù ngươi nắm được nguyên thần lão phu, thì có thể làm được gì! Nguyên thần của lão phu đã thực chất, bất tử bất diệt!
 
Lão già kia cười lạnh, chỉ đơn giản nhắm hai mắt lại, không nhìn Vương Lâm nữa, thử vận chuyên nguyên lực. Nhưng trong Côn Cực Tiên này, hết thảy đều bị phong ấn.
 
Vương Lâm không nói gì, mà vung tay phải lên, huyết quang tràn ngập. Huyết kiếm kia lóe ra, bị hắn cầm trong tay hướng về phía nguyên thần lão già tóc bạc kia hung hăng đâm một cái.
 
Ầm một tiếng, huyết kiếm kia trực tiếp xuyên thấu nguyên thần của lão già tóc bạc. Lão già kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, mạnh mẽ mở hai mắt, nhìn chằm chằm Vương Lâm. Trong tiếng kêu thảm của hắn, Vương Lâm cầm thanh huyết kiếm rút ra, lập tức từ bên trong nguyên thần của lão già rất nhiều tinh khí nguyên thần bay ra, bị Vương Lâm hút vào trong cơ thể.
 
- Ta không thể giết ngươi sao? Người của Nô Tộc mà cũng dám cuồng vọng!
 
Thanh âm Vương Lâm lạnh như băng, trong lúc nói tay phải cầm huyết kiếm lại một lần nữa vung lên, trực tiếp chém vào nguyên thần lão già áo trắng này. Tiếng kêu thảm thiết của lão già kia lại càng kịch liệt hơn, nhìn chằm chằm huyết kiếm trong tay Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
 
- Đây. đây là kiếm gì!
 
Vương Lâm không trả lời câu hỏi của lão già tóc bạc này, thần sắc lạnh lùng, tay phải cầm huyết kiếm không ngừng vung lên, đâm vào nguyên thần của lão già tóc bạc này. Thanh âm thê lương của lão già kia càng ngày càng yếu ớt, hắn đã mơ hồ biết được ý định của Vương Lâm, vẻ sợ hãi trong mắt càng đậm Vương Lâm vẫn chưa giết hắn, mà không ngừng làm cho hắn suy yếu, hơn nữa ở dưới Côn Cực Tiên này, nguyên thần của lão già tóc bạc không thể khôi phục, chỉ có thể càng ngày càng hoảng sợ nhìn tinh khí nguyên thần mất đi, thậm chí ngay cả tự bạo cũng không thể làm được.
 
Mấy canh giờ sau, lão già này đã suy yếu tới cực hạn, nguyên lực trong cơ thể đã mất đi rất nhiều, vết thương tràn ngập toàn thân. Nhất là thanh huyết kiếm kia lại ẩn chứa lực hút, mỗi một lần đảo qua trong cơ thể, đều hấp thụ một lượng lớn sức sống, khiến cho hắn hấp hối thống khổ.
 
Đúng lúc này, Vương Lâm hai mắt lóe lên, ngay khi thu hồi huyết kiếm, tay phải giơ lên hung hăng đặt lên nguyên thần của lão già tóc bạc, thần thức ầm ầm tản ra, hướng thẳng vào nguyên thần của lão già, bắt đầu tìm kiếm thần thuật!
 
Tiếng kêu thảm thiết của lão già kia vốn đã suy yếu đột nhiên lại càng thê lương, hai mắt lộ ra vẻ chống cự điên cuồng. Nhưng ngay khi hắn chống cự, Vương Lâm vung tay trái lên, huyết kiếm lại xuất hiện, trực tiếp xuyên thấu qua nguyên thần của người này.
 
Thân thể lão già kia kịch chấn, vẻ chống cự trong hai mắt tiêu tan, hai mắt ngây ra, toàn thân dần dần trong suốt, giống như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
 
Hồi lâu sau. Vương Lâm giơ tay phải lên, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
 
Nguyên thần của lão già tóc bạc kia đã hoàn toàn trong suốt, chậm rãi tiêu tan. Nhưng ngay khi tiêu tan, đột nhiên huyết quang lóe lên, huyết kiếm trực tiếp từ trên thiên linh hạ xuống, xuyên qua toàn thân, đem hắn hoàn toàn hủy diệt!
 
Ngay khi hắn tử vong, bên trong Hô Phong Hoán Vũ giới trong cơ thể Vương Lâm, trên một đại lục, hồn phách một lão già tóc bạc biến ảo hiện ra, khoanh chân ngồi ở đó, trên đỉnh đầu tản mát ra một khí tức màu trắng sữa kinh người… … - Nguyệt Tộc cực kỳ khổng lồ, ta cùng với Thác Sâm hủy diệt chỉ là một bộ lạc, bên trong Thái Cổ Tinh Thần này, Nguyệt Tộc còn có ba bộ lạc nữa. thậm chí trong bộ lạc ở hướng chính đông, còn có một lão tổ tông của Nguyệt Tộc. Người này… …là cao thủ bước thứ ba!
 
Trong trí nhớ của lão già này, cả đời hắn chưa từng nhìn thấy Chưởng Tôn, chỉ biết được năm đó Chưởng Tôn dường như đã bị trọng thương từ trong giới nội trở về, ở một nơi thần bí nào đó bế quan trị thương!
 
Kết hợp với lời nói của Lam Mộng Đạo Tôn, Chưởng Tôn bị một sức mạnh khủng khiếp ở trong giới nội đả thương mà bỏ chạy. Lời này, có thể tin được! Chưởng Tôn trọng thương bế quan… …chỉ là không biết thương thế của hắn rốt cuộc đã khôi phục được bao nhiêu… … Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, ngẩng mặt nhìn bầu trời.
 
- Phải đi thôi… …nữ tử áo trắng kia vẫn còn ở bên ngoài đợi… …
 
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận