Tiên Nghịch

Chương 1751: Lần đầu gặp mặt!

Một cái nhấn này mặt biển vẫn như thường nhưng trong nước biển Vương Lâm lại để lại một tia thần thức. Hắn là người cẩn thận, tia thần thức này hiện giờ tuy vô dụng nhưng rất có khả năng sau đây không lâu sẽ có tác dụng lớn.
 
Thần thức này dung hợp với đại hải, căn bản rất khó có người phát hiện ra.
 
Làm xong việc này, hai mắt Vương Lâm lập tức tràn ngập tơ máu. Trong phút chốc đồng tử của hắn đã hoàn toàn bị một vùng huyết vân thay thế, thoạt nhìn khá kinh khủng.
 
Lấy hai mắt chứa cấm chế bổn nguyên, Vương Lâm nhìn về phía bầu trời. Một ánh mắt này khiến thần sắc hắn biến hóa!
 
Bầu trời đen kịt lúc này bị tầng tầng lớp lớp sương mù mòng manh bao phủ. Sương mù này mắt thường không nhìn thấy, chỉ mình Vương Lâm có cấm chế bổn nguyên thì mới dùng hai mắt chứa bổn nguyên mà nhìn thấy rõ ràng.
 
Một tầng. Ba tầng. Bảy tầng.
 
Sương mù trên bầu trời dù mòng manh nhưng có bảy tầng bao phủ cả Đan Hải, vô biên vô hạn, giống như một cái bát khổng lồ úp lấy mặt biển Đan Hải này.
 
Trên bảy tầng sương mù là một chiếc lan bàn. La bàn này hư ảo, thong thả xoay tròn, bên trong tỏa ra từng luồng uy áp, dung hợp với bảy tầng sương mù.
 
Chiếc la bàn này là vật hư ảo, không phải vật thật.
 
Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Hắn mở hồ nhìn thấy phía sau la bàn trên bảy tầng sương mù có một làn khí tức lan ra xa xa Đan Hải.
 
Trung tâm của trận pháp này chính là vị trí của vật này.
 
Vương Lâm ngưng thần, nhìn sâu vào trong Đan Hải, ánh mắt lóe sáng, trong lòng thầm suy tính.
 
Cấm chế bổn nguyên của hắn nếu muốn chuyển hóa hoàn toàn thành chân thân phải hấp thu rất nhiều cấm chế bất đồng. Hôm này gặp được đại trận cấm chế bao phủ cả Đan Hải này, Vương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy, không khỏi động tâm.
 
Nhưng sự động tâm này rất nhanh bị hắn đè nén xuống. Tay phải giơ lên, hai ổng tay áo vung lên. Phía sau hắn bất ngờ xuất hiện hư ảnh của hai đồng tử khổng lồ. Đồng tử này dù là hư ảo nhưng lại lóe lên hồng mang, giống như khiến tấm màn hắc ám này tan đi không ít.
 
Sau khi hai đồng tử tràn ngập tơ máu hư ảo này xuất hiện, Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bầu trời, hai mắt lóe lên vẻ tính toán. Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ trận pháp cấm chế này.
 
Theo vẻ tính toán trong hai mắt hắn, hai đồng tử phía ngoài cũng tỏa ra vẻ tính toán, nhìn chằm chằm vào bầu trời, tìm kiếm cách phá giải bảy tầng sương mù kia.
 
Từ từ, tơ máu trong hai mắt Vương Lâm càng nhiều. Hai đồng từ khổng lồ phía sau hắn cũng vậy.
 
Thời gian chầm chậm trôi qua, chớp mắt đã qua nửa canh giờ. Thần sắc ba người Bạch Hổ nghiêm trọng, cẩn thận nhìn bốn phía, làm hộ pháp cho Vương Lâm. Ba người bọn hắn có thể ra ngoài hay không đều phải xem Vương Lâm có thể phá vỡ trận pháp cấm chế này hay không.
 
Lại qua thời gian một nén nhang, hai mắt Vương Lâm lóe sáng. Tay phải hắn bỗng nhiên giơ lên, hướng về phía bầu trời liên tục điểm ra ba chỉ. Mỗi một chỉ hạ xuống đều có một đạo tơ máu từ trong đồng tử khổng lồ phía sau lan ra, theo ngón tay Vương Lâm bay thẳng lên trời.
 
Người ngoài nhìn thể thấy nhưng trong mắt Vương Lâm, hắn thấy ba chỉ của mình mỗi một chỉ đều bay ra một sợi tơ máu, chui vào khe hở mònh manh giữa sương mù. Ba chỉ này hạ xuống khiến ba sợi tơ này hoàn toàn chui vào tầng sương mù đầu tiên, cuốn lấy nhau, hình thành một vòng tròn.
 
Vòng tròn này tạo thành một lỗ nhỏ trong tầng sương mù mòng manh của tầng thứ nhất! Nói là lỗ nhỏ nhưng cũng đủ để một người chui qua!
 
Bảy tầng sương mù, mỗi tầng đều lưu chuyển vận động. Muốn phá vỡ trận pháp này cũng có chút khó khăn.
 
Vương Lâm trầm mặc nhìn bầu trời, đợi một lát, đột nhiên hai tay đồng thời giơ lên, liên tục búng búng ra đều có một sợi tơ bay ra.
 
Chín sợi tơ này theo ánh mắt của Vương Lâm bất ngờ xuyên qua vòng tròn ở tầng thứ nhất. Sau khi xuyên qua. Chín sợi tơ này lập tức phân ra bốn sợi tìm được một chỗ mòng manh ở tầng sương mù thứ hai, nối với nhau tạo thành vòng tròn thứ hai!
 
Cùng lúc đó, năm sợi tơ còn lại xuyên qua vòng tròn này, dùng phương pháp tương tự tạo thành một lỗ hổng ở tầng sương mù thứ ba!
 
Do đó ba tầng đầu tiên chẳng khác nào Vương Lâm đã tìm được phương pháp lao ra!
 
Tất cả chuyện này đám người Bạch Hổ không nhìn thấy. Mà thần sắc Bạch Hổ lúc này khá ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm mang theo vẻ lo lắng. Dù sao thời gian cũng đã qua không ít.
 
Cho tới hiện tại còn chưa có tu sĩ Lục Ma Châu xuất hiện. Loại chuyện này quá mức quỷ dị, giống như sự yên lặng trước cơn giông bão, khiến người ta cực kỳ cảm thấy áp lực.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Phần lớn tâm thần của hắn còn đang ngưng tụ trên bảy tầng cấm chế trận pháp. Càng tính toán, cấm chế này càng khiến hắn cảm thấy mênh mông. Tầng thứ tư này cũng có những chỗ mòng manh như các tầng trước nhưng hiếm thấy hơn, mặc dù tính toán nhưng rất khó tìm thấy.
 
Nhưng Vương Lâm có cấm chế bổn nguyên. Hắn không chỉ tính toán một chiều mà còn có ánh mắt của cấm chế bổn nguyên. Dưới ánh mắt này của hắn, tất cả cấm chế trong thiên địa đều không thể ẩn dấu được.
 
Lại qua thêm nửa khắc nữa, Vương Lâm ở trước ba tầng đầu, hai mắt lóe lên, hai tay nhanh chóng giơ lên liên tiếp búng ra mười bảy chi! Mười bảy sợi tơ huyết sắc bay đi. Lao vào bầu trời, trực tiếp xuyên qua ba lỗ hồng, rơi vào tầng thứ tư. Lúc này sáu sợi tơ nối với nhau, bất ngờ tạo thành một lỗ hổng trên đám sương mù kia.
 
Những sợi tơ còn lại lao đi, nối tiếp với tầng thứ năm khiến cho năm tầng đầu tiên toàn bộ đều xuất hiện những lỗ hổng có thể thông qua.
 
Nhưng vào lúc này, Đan Hải chợt ầm vang, biến rộng gầm thét, tiếng rít gào kinh thiên động địa. Nước biển giống như bị chia thành hai nửa bởi một sợi tơ nhỏ, ầm ầm tản về hai bên.
 
Cảnh tượng này quá sức đột ngột, không có chút dấu hiệu báo trước, làm cho thần sắc ba người Bạch Hổ đại biến, đồng loạt định thi triển thần thông. Trong nháy mắt này, đồng tử hai mắt Vương Lâm co rụt lại, không hề có chút do dự, thân thể đứng phắt dậy, hư ảnh đồng tử khổng lồ phía sau nhanh chóng tiêu tán. Tay áo hắn vung lên, cuồng phong cuốn lấy thân thể ba người Bạch Hổ, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời.
 
Ngay trong nháy mắt khi Vương Lâm cuốn ba người Bạch Hổ lao thẳng về phía chân trời, một luồng kiến khí kinh khủng không cách nào hình dung nổi từ ngoài khơi giống như chia đôi mặt biển bất ngờ bộc phát ra.
 
Đây đâu phải sợi tơ gì, rõ ràng là một nhát kiếm! Một nhát kiếm này chém từ đáy biển lên, không ngờ có thể phân đôi nước biển, uy lực kinh thiên động địa!
 
Nước biển gào thét, trong nháy mắt khi kiếm ảnh từ ngoài khơi hoàn toàn chém ra, mặt biển ầm vang, hoàn toàn bị chia cắt, tạo thành một cái khe khổng lồ. Nước biển bị phân đôi, có thể thấy đáy biển đen kịt ở phía dưới.
 
Kiếm ảnh này dài chừng mấy vạn trượng, đánh tung mặt biển, một kiếm xẻ đất trời, đánh thẳng tới bốn người Vương Lâm. Trong nháy mắt khi cảm nhận được luồng kiếm ý này, ba người Bạch Hổ sắc mặt lập tức tái nhợt. Nhất là Chu Tước và Huyền Vũ vốn đã bị thương, giờ phút này bỗng nhiên phun máu tươi, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
 
Đây là kiếm đạo! Cả đời không tu Ý Cảnh thiên địa, chỉ tu kiếm, lấy ý dung kiếm, lấy thân dung kiếm, diệt tuyệt tất cả, thậm chí khiến bản thân cũng trở thành một thanh kiếm!
 
Đây. Đây. Lục Ma Châu tu sĩ không ngờ lại có tu sĩ cực đoan tới mức này!
 
Huyền Vũ kiến thức rộng rãi, lúc này cũng phải hít sâu một hơi.
 
Kiếm ảnh kia cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần. Nhưng Vương Lâm vừa rồi đã sớm bay đi, hầu như chỉ trong chớp mắt trước khi kiếm này tới thì hắn đã mang ba người Bạch Hổ hóa thành cầu vồng nhảy vào trong lỗ nhỏ trong tầng sương mù thứ nhất, không hề dừng lại chút nào mà xuyên qua tầng hai, tầng ba, tầng bốn tầng năm!
 
Phía sau hắn, kiếm ảnh chợt chém vào trong trận pháp cấm chế, ầm ầm vang dội. Chỉ thấy ba tầng sương mù đầu tiên bị kiếm ảnh này đảo qua liền lập tức sụp đổ, tản ra bốn phái, mang theo ý chí còn lại của kiếm ảnh cuốn tới tầng thứ tư, khiến sương mù tầng thứ tư cũng ầm ầm tan rã!
 
Một kiếm phá hủy bốn tầng cấm chế. Uy lực của kiếm này dù là Vương Lâm cũng phải hít sâu một hơi. Lúc này hắn ở trong tầng sương mù thứ năm, rõ ràng cảm thấy tầng sương mù này chấn động, mơ hồ có một luồng khí tức cực kỳ bá đạo, giống như thiên thượng địa hạ, duy kiếm độc tôn tràn tới, ầm ầm đánh vào tâm thần hắn.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi. Luồng ý chí này bên trong ẩn chứa bá đạo, Vương Lâm cảm thụ rất rõ ràng.
 
Dù ngươi có tu vi gì nhưng chỉ bằng một kiếm này, nhất định là người có thanh danh trong Lục Ma Châu!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, mang theo ba người Bạch Hổ bị một kiếm kia làm cho rung động đi tới. Hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng tới tầng thứ sáu.
 
Sương mù tầng thứ sáu hơn nồng đậm. Cũng rất khổng lồ nhưng Vương Lâm bay rất nhanh. Chỉ thấy hai tay hắn không ngừng bắt quyết, từng đạo tơ cấm chế không ngừng gào thét hiện ra trước người hắn, hình thành một tấm lưới li ti. Chỉ trong vài nhịp thở, nó đã đụng vào sương mù tầng thứ sáu.
 
Ầm một tiếng, Vương Lâm mang theo đám người Bạch Hổ xông thẳng qua tầng sáu!
 
Vân Không bất tài vượt trăm núi ngàn sông mà tới, đạo hữu cần gì phải sốt ruột rời đi!
 
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ ngoài khơi. Chỉ thấy kiếm ảnh đánh tan bốn tầng sương mù đầu tiên hóa thành một tu sĩ mặc thanh y.
 
Tu sĩ này thoạt nhìn chỉ như thanh niên, quần áo mộc mạc không có chút vật trang sức nào, mái tóc dài phủ xuống vai, bộ dáng rất phiêu dật.
 
Tướng mạo của hắn cực kỳ tuấn mỹ nhưng tràn ngập lãnh khốc. Trong tay hắn đang cầm một thanh trường kiếm bảy thước, giữa bóng đêm đen kịt này hình như có một dòng chảy đang chuyển động trên mặt kiếm, lấp lánh hàn quang.
 
Tới đâv không phải là bổn tôn của Vân Không mà là một kiếm ý phân thân của hắn. Cho dù là phân thân nhưng hắn lại có được sáu thành kiếm ý của bổn tôn!
 
Lời nói vừa vang lên, Vân Không ngẩng đầu nhẹ bước tới, đi thẳng tới tầng sương mù thứ năm! Tay phải hắn giơ lên, kiếm trong tay đột nhiên chém thẳng lên bầu trời.
 
Một động tác này khiến kiếm ảnh như trăng rằm ầm vang, đánh thẳng lên tầng sương mù thứ năm, khiến nó ầm ầm sụp đổ. Vân Không này liếc mắt một cái liền thấy Vương Lâm tóc bạc vừa tiến vào tầng thứ sáu, quay đầu lạnh lùng đối mặt với hắn.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận