Tiên Nghịch

Chương 644: Cả đời không cần tu đạo

Ánh mắt của người thanh niên lộ ra vẻ dịu dàng, cười nói :
 
- Trước khoan hãy xem, Bình nhi, đã tới giờ con phải uống thuốc rồi.
 
Đứa nhỏ thờ dài, ngẩng đầu nhìn về người thanh niên nói :
 
- Cha, uống thuốc thật khổ… Người thanh niên kia từ trong phòng bê ra một cái bát, bên trong có một thứ chất lỏng màu trắng, vẫn chưa có mùi gì truyền ra. Đứa nhỏ nhận lấy, cau mày rồi uống từng ngụm một. Sau khi uống hết, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn lại, vội chạy tới bên bình nước, uống tiếp mấy ngụm rồi mới xua đi được mùi vị cay đắng trong miệng.
 
- Cha, khi nào Bình nhi mới không phải uống thuốc nữa?
 
Đứa bé quay đầu nhìn lại cha của mình.
 
Cha con hai người này chính là Vương Lâm và Vương Bình.
 
Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra vẻ dịu dàng, hạ giọng nói :
 
- Nhanh thôi !
 
Đêm khuya, ánh trăng chiếu xuống mặt đấy giống như một phiến ngân sa. Cái lạnh của đêm trăng tràn ra khiến cho sơn thôn dưới Kỳ Liên Phong chìm trong yên lặng.
 
Ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa rất nhỏ ra thì cũng không còn âm thanh gì nữa.
 
Bên trong gian nhà, Vương Bình đã ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tuy hơi tái nhợt nhưng khi ngủ lại rất say giấc, trên miệng lại lộ ra vẻ mỉm cười, hiển nhiên đang có một giấc mơ đẹp.
 
Vương Lâm khoanh chân đả toạ một bên, bên trong mi tâm hắn lôi quang loé ra. Tay phải của hắn chậm rãi nâng lên, lôi quang theo mi tâm chạy ra, kéo dài tới đầu ngón tay.
 
Nhẹ nhàng, Vương Lâm đặt tay phải lên mi tâm của Vương Bình đang ngủ say, điện quang trong khoảnh khắc đã lưu chuyển toàn thân của Vương Bình. Một đám hắc khí hình cầu nháy mắt đã xuất hiện, ngưng tụ trên da ngoài của đứa nhỏ.
 
Dần dần, hắc khí này càng thêm nồng đậm, dưới sự lưu chuyển của điện quang cuối cũng cũng thoát ra khỏi thân thể nó. Vương Lâm nhanh chóng nâng tay phải lên chụp lấy. Những đám hắc khí này lập tức bị tay phải Vương Lâm bắt lấy, ngưng hoá thành một vụ cầu màu đen.
 
Tay phải hắn nắm lại bóp nát vụ cầu này.
 
Vương Bình đang trong cơn ngủ say, sắc mặt hơi chút hồng lên.
 
Nhìn con, Vương Lâm than nhẹ, kéo chăn lên đắp lại cho đứa nhỏ rồi chuyển thân đi ra khỏi gian phòng.
 
Trong sân, ánh trăng chiếu lên người hắn khiến cho bóng dáng của hắn có chút cô độc.
 
- Năm năm… Vương Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm.
 
Năm năm trước, Vương Lâm về tới Nhiễm Vân Tinh, đi tới thôn Lạc Nguyệt này thì dừng lại. Sở dĩ hắn chọn nơi này là vì thôn Lạc Nguyệt này rất giống với gia hương của hắn năm đó.
 
Vương Bình chính là Oán Anh kia, sau khi ăn vào đan dược do Liễu Mi lưu lại và được thần thông Lôi hệ của Vương Lâm điều trị, oán khí trên thân thể nó tiêu tan rất nhiều, đã hoàn toàn giống như những đứa trẻ bình thường khác.
 
Chỉ có điều nếu mỗi ngày không ăn đan dược và hoá giải oán khí thì hắn sẽ vẫn như cũ. Việc này cần một quá trình mới hoàn toàn có thể khu trừ được.
 
Trí nhớ của Vương Bình đã bị Vương Lâm huỷ đi, cho nó một cuộc đời mới.
 
Tại bên trong thôn trang yên tĩnh này, tâm của Vương Lâm cũng dần bình an lại. Rời xa giết chóc và phân tranh, chỉ còn một cuộc sống bình yên.
 
Cuộc sống như thế, Vương Lâm rất kiên trì.
 
Hắn giống như cha hắn năm đó, lấy nghề thợ mộc để làm kế sinh nhai. Giống như nguyện vọng của cha hắn năm xưa, nếu không đỗ khoa cử thì hãy làm một người thợ mộc, kế thừa nghề nghiệp của cha mình mà sống.
 
Trong sân bày rất nhiều dụng cụ của thợ mộc, điều này hình thành cuộc sống trong năm năm qua của hắn.
 
Mỗi khi thấy Vương Bình đi ra ngoài chơi đùa với những đứa trẻ khác, trong đầu Vương Lâm đều nhớ tới chính mình năm đó, ở độ tuổi đó cũng là như thế, không đến lúc ăn cơm thì sẽ không trở về nhà.
 
Dưới ánh trăng, từ bên ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, một bóng dáng tập tễnh dần dần đến gần.
 
- Đứa nhỏ ngủ rồi à?
 
Thanh âm già nua vang lên, theo đó là một bóng giáng với cái lưng có hơi còng đi vào trong sân.
 
Vương Lâm khẽ gật đầu, không nói gì cả.
 
Bóng dáng già nua này tiến vào trong sân, ánh trăng chiếu thẳng xuống người này. Đây đúng là Tôn Thái.
 
Bộ dáng của Tôn Thái lại càng thêm già nua, trên mặt đầy nếp nhăn. Vương Lâm định cư ở đây đến năm thứ ba thì Tôn Thái tới, coi như một lão nhân cô độc, trước khi lâm chung không muốn một mình rời đi.
 
Tôn thái nhìn căn nhà dưới ánh trăng, ánh mắt lộ ra vẻ hiền lành. Không biết vì sao đối với đứa nhỏ Vương Bình, trong lòng lão cực kỳ yêu thích.
 
- Ngươi tính bồi đứa nhỏ này bao lâu?
 
Tôn Thái thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói. Tử khí trên người hắn càng thêm dày đặc.
 
Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, nhìn thiên không đầy ánh trăng, hạ giọng nói :
 
- Một kiếp luân hồi !
 
- Luân hồi… Tôn Thái than nhẹ nói :
 
- Ngươi không tính để nó tu đạo sao? Với tu vi của ngươi, đứa nhỏ này trên đường tu đạo sẽ dễ dàng đi rất nhiều. Thậm chí so với một số trực hệ trưởng tử của một số tu chân gia tộc còn muốn thuận lợi hơn.
 
- Ta sẽ không để nó tu đạo, cả đời này sẽ không !
 
Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra một chút suy sụp, hạ giọng nói.
 
- Tư chất của đứa nhỏ này tốt lắm… Tôn Thái im lặng một lúc rồi nói.
 
- Ta sẽ không để nó tu đạo !
 
Ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên người Tôn Thái, bình thản nói :
 
- Vĩnh viễn không !
 
Tu đạo, tu đạo, tu tới cuối cùng là còn lại cái gì? ! Vương Lâm tự hỏi. Cả đời mình không chút hạnh phúc, toàn là sự cô độc. Con đường này hắn không muốn đứa con của mình phải trải qua.
 
Tu Chân Giới rất tàn khốc, giết chóc và nguy hiểm, Vương Lâm hắn hiểu rõ lắm.
 
- Bình nhi đã trải qua rất nhiều chuyện không nên xảy ra. Ta đặt tên cho nó là Vương Bình là vì hy vọng cả đời nó sẽ bình an, như một phàm nhân, cưới vợ, sinh con, sống chết… lặng lẽ trải qua… Việc tu chân, từ nay về sau không cần đề cập lại nữa !
 
Thanh âm của Vương Lâm lộ ra một cỗ kiên quyết, không thể thay đổi, cũng sẽ không thay đổi !
 
Thời gian như thoi đưa, năm tháng trôi qua, xuân đi đông lại tới, đã qua năm năm rồi.
 
Mùa đông năm nay đặc biệt tới sớm, chưa vào đông, mà tuyết đã rơi khắp mặt đất, làm cho một vài nhánh cây còn lại bị đông cứng vì băng tuyết, gió tuyết thổi qua, lá khô cùng bông tuyết thi nhau rơi lả tả xuống mặt đất.
 
Nó cũng giống như tuổi thọ của con người vậy, mặc dù tất cả không muốn, mặc dù không cam lòng, nhưng khi gió tuyết kia thổi tới, cũng không thể không theo gió mà đi.
 
Trong năm năm, thôn trang đã có ba lão nhân mất, cũng sinh ra ba sinh mạng mới.
 
Coi như luân hồi, mọi người vô tình mà xoay quanh nó vậy.
 
Tôn Thái càng thêm già nua, nhà của lão ở ngay bên cạnh nhà Vương Lâm, căn nhà này không lớn, nhưng khi hoàng hôn bao phủ, liền giống như một phàm nhân hiểu được thiên mệnh vậy, lão không thích ở cả ngày trong phòng, mà chỉ thích ngồi trong sân, nhìn lên trời cao, nhớ lại một thời huy hoàng, làm bạn với mình.
 
Vương Bình, mười tuổi, nhưng so sánh với những đứa nhỏ đồng lứa trong thôn khác Vương Bình thoạt nhìn chỉ như bảy tám tuổi vậy, rất gầy yếu. Nhưng là hắn có khuôn mặt nhỏ nhắn, không hề tái nhợt như năm năm trước, mà giờ đã có chút huyết sắc rồi.
 
Vương Bình mười tuổi, lớn lên rất tuấn tú, cư dân trong thôn, đều rất quý mến tiểu hài tử xinh đẹp nhu thuận này. Bạn bè của hắn có không ít cô bé, mấy cô bé này rất có hảo cảm với tiểu nam hài nhà thợ mộc trong thôn này.
 
Trận tuyết lớn rơi sớm này, khiến cho ý lạnh càng nồng, Tôn Thái khoan thai ngồi trong sân, mặc cái áo da thật dày, nhìn lên trời cao, ánh mắt lộ ra hồi ức.
 
Ở bên cạnh lão, Vương Bình cũng mặc áo bông thật dày, nhìn lên trời mà ngẩn người.
 
- Bình nhi, làm sao không đi với phụ thân ngươi, tới chơi với lão nhân này làm gì?
 
Ánh mắt Tôn Thái lộ ra hòa ái, cúi đầu nhìn Vương Bình. Đối với đứa bé này trong lòng lão rất yêu quý. Nếu không có Vương Lâm từng nói sẽ không để cho đứa nhỏ này tu đạo, lão thực sự muốn dốc túi truyền sở học cả đời cho hắn.
 
- Không về ạ, Trương thẩm thẩm lại tới nữa.
 
Vương Bình bĩu môi, bất mãn nói.
 
Tôn Thái khẽ mỉm cười lắc đầu nói :
 
- Đứa nhỏ này, yên tâm đi, phụ thân ngươi sẽ không đồng ý đâu.
 
- Không chắc, Tôn gia gia nhìn xem, ba năm qua, Trương Thẩm Thẩm đã tới đây vài lần, ta đã tính rồi, tổng cộng là mười hai lần ! Mười hai lần đó, đại bộ phận tỷ tỷ trong thôn này cũng tốt, kiểu gì cha ta cũng hợp ý mất?
 
Vương Bình cau mày, đếm đếm đầu ngón tay nói.
 
Tôn Thái kinh ngạc nhìn ra ngoài sân cười nói :
 
- Đừng lo lắng chuyện của phụ thân ngươi, ngươi xem bên ngoài Chu gia nhị nha đầu hình như đang tới tìm ngươi thì phải.
 
Vương Bình giật mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, chỉ thấy trên mặt đất đầy tuyết, một cô bé tầm tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng dần dần tới gần.
 
- Vương ca ca, ca có ở trong không?
 
Ngoài sân, thanh âm trong trẻo của cô bé truyền tới.
 
Vương Bình cau mày, lớn tiếng nói :
 
- Ta không ở đây, muội đi nhanh đi !
 
Nói xong hắn đi ra sân, không thèm nhìn tới cô bé ánh mắt trong như nước kia đang chạy tới bên mình.
 
Tôn Thái nhìn tới đây, không khỏi mỉm cười, vẻ hiền lành càng đậm trong mắt.
 
… Vương Lâm lúc này lại khác với Tôn Thái, hắn cau mày nhìn, khuôn mặt không ngừng toát ra cái vẻ cười khổ.
 
Vương Lâm tới đây năm năm rồi, cũng có chút già nua, giống như hóa thành phàm nhân như năm đó vậy, vì không cần kinh thế hãi tục, cho nên tướng mạo của hắn dần dần không còn trẻ nữa, mà đi vào trung tuần rồi.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận